Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 6: Âm dương nhị tiên




"Sau năm 10 tuổi, Lãnh Băng Tâm càng luyện tập với cường độ nhiều hơn. Từ đó trở đi, cô ấy bắt đầu bước trên con đường khiến cho cả hai giới hắc - bạch nể sợ.

Hàng năm, số người Lãnh Băng Tâm giết là vô số, quan trọng hơn chính là thủ đoạn giết người vô cùng độc ác.

Khi giết người, Lãnh Băng Tâm sẽ khiến người đó muốn chết không được, muốn chết không xong.

Tất cả những kẻ bị giết, trước khi chết đều đau đớn tới tận xương tủy, cuối cùng đều chết vì mất máu. Hiện trường gây án toàn bộ đều nhuốm màu máu đỏ tươi chính là phong cách của Lãnh Băng Tâm

Trong hắc đạo cô ấy nổi danh với cái tên Lãnh huyết, ngoài ra còn có một biệt hiệu khác là "ác quỷ khát máu".

Ngoài ra cũng bắt đầu từ năm 10 tuổi, Băng Tâm bắt đầu học dùng độc, đua xe, trộm cắp.

Đến năm 15 tuổi trở thành người đứng đầu trong giới đua xe, trộm cắp và dùng độc vô cùng thông thạo.

Cũng trong năm 15 tuổi này, cô ấy được IBM dùng tiền giải quyết một bang phái và cô ấy đã thành công, từ đó trở thành người được các nước và tổ chức quốc tế coi trọng.

Quan trọng nhất đối với các cơ quan, tổ chức này coi trọng cô ấy là vì hệ thống vũ khí do Băng Tâm làm ra là vô cùng tối tân, phù hợp với quân đội." Lâm Phong nghiêm túc nói.

"Sao mình không biết nhỉ?" Lăng Kiệt thắc mắc

"Cậu đã từng nói là không để ý đến đàn bà mà."

"Ừ, cậu tiếp tục đi."

"Mới đầu khi thấy Lãnh Băng Tâm như vậy, mình cũng không muốn đến gần và quan tâm đến cô ấy làm gì. Nhưng khi biết lý do khiến Băng Tâm trở lên như vậy, mình cũng thông cảm và bắt đầu thân thiết với cô ấy hơn." Nói đến đây, Lâm Phong thở dài

"Nguyên nhân là gì?" Lăng Kiệt nhíu mày

"Năm Băng Tâm đã từng chứng kiến cảnh toàn bộ gia đình mình bị giết, mà hung thủ lại là người mà cha mình tin tưởng nhất. Nghe sư phụ nói, cô ấy chính là con gái của Lãnh Dật Hiên người giàu có nhất thế giới ngày ấy.

Cả đời chỉ có duy nhất một người mà Lãnh Băng Tâm để ý và bảo vệ, đó là Lãnh Thiên Thiên vợ mình.

Một năm trước, mình và Thiên Thiên có chút tranh cãi nhỏ, rồi vài ngày sau thì cả Băng Tâm và Thiên Thiên cùng với con trai mình đều biến mất mà không ai biết tung tích."

"Vậy bây giờ cô ta xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc vợ và con trai cậu sẽ xuất hiện." Lăng Kiệt khẳng định

"Ừ, nhưng với thế lực của cô ấy, một khi không muốn cho ai biết điều gì thì chắc chắn người đó sẽ không thể biết được."

"Yên tâm mình sẽ giúp cậu."

"Bạch Long, cho người tìm kiếm tung tích của Lãnh Băng Tâm và chị gái cô ta Lãnh Thiên Thiên." Lăng Kiệt nhấc điện thoại gọi cho Bạch Long.

... ...... ...... ...

Sau khi ngủ dậy, Băng Tâm lấy xe phóng nhanh tới một căn biệt thự trên núi và người đón cô là một cô gái và một đứa bé trai vô cùng đáng yêu.

"Mẹ ơi con nhớ mẹ quá." Tâm vừa xuống xe, đứa bé tầm 5 tuổi đã nhào vào lòng cô dụi dụi cái đầu nhỏ

"Mẹ cũng rất nhớ con đó tiểu Chính Thần." Cô ôm đứa bé sau đó hôn lên mặt nó

"Hai người cứ như vậy thì khéo người ta lại tưởng hai người mới là mẹ con vậy." Cô gái đứng cạnh bất lực nhìn hai người đang âu yếm nhau ở trước mặt.

"Thiên Thiên, chị đang ghen à? Mẹ con em lâu không gặp mặt rồi phải tình cảm chứ, phải không Chính Thần?" Băng Tâm nhìn đứa trẻ trong ngực

"Được rồi, tôi biết cô giỏi cãi rồi, mau vào nhà đi." Người đứng bên cạnh không ai khác chính là Lãnh Thiên Thiên còn đứa bé trai là Lâm Chính Thần, con trai của Thiên Thiên và Lâm Phong.

"Sao rồi, chị muốn làm gì với người đàn bà đó và Lâm Phong?" Vừa ngồi xuống phòng khách Băng Tâm đã chủ động lên tiếng.

"Tất nhiên là trả lại tất cả những gì họ đã tặng chị rồi." Trên môi Thiên Thiên nở một nụ cười chua xót.

"Chị có cần em giúp đỡ không?" Nhìn vẻ mặt chị gái, Băng Tâm lại cảm thấy trái tim đau nhói.

Năm đó, chuyện cả nhà bị giết cô đã cố ý dấu Thiên Thiên để chị không phải đau lòng mà bây giờ lại phải đau khổ vì một người đàn ông. Hơn nữa, từ lúc đó cô cũng không cho Thiên Thiên tiếp xúc với hắc đạo, tìm mọi cách để chị có thể sống vui vẻ vậy mà giờ đây trên khuôn mặt chị lại chứa đầy đau khổ, hận thù. Có phải mình đã làm sai rồi không?

"Không cần, chị có thể tự lo liệu."

"Em muốn được xử lý người đàn bà đó." Giám làm Thiên Thiên ra nông nỗi này sao có thể chết dễ dàng được.

"Được, còn về phần Lâm Phong thì chị muốn tự mình kết thúc." Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết chưa từng có

"Ok, em sẽ làm theo ý chị."

... ...... ......

Lúc này tại trụ sở Liệt Hỏa, Lăng Kiệt đang nghe báo cáo về việc tìm ra chiếc va li chứa những vụ làm ăn quan trọng có thể mang cho bang rất nhiều lợi ích.

"Lão đại, đã tìm được cái va li đó rồi. Nhưng mà chúng ta không thể mở ra được." Hàn Long một trong hai cánh tay của Lăng Kiệt đang báo cáo với anh

"Tìm người của tổ chức siêu trộm thử chưa?"

"Đã tìm rồi nhưng vẫn không có cách." Hàn Long chán nản nói

"Vậy cậu có nghĩ ra cách nào không?"

"Có, nhưng mà tôi muốn nghỉ phép một tuần." Hàn Long nhe nhởn nhìn lão đại nhà mình, lâu lâu mới có cơ hội sao có thể bỏ qua cho lão đại dễ dàng như thế được.

"Được tôi cho cậu nghỉ." Lăng Kiệt nhìn Hàn Long, cái tên này đúng thật là cơ hội mà, nhưng mà dù sao cũng đã vậy lâu rồi.

Hàn Long là thuộc hạ thân tín của Lăng Kiệt, trái với tính tình lạnh lùng của Bạch Long cậu ta lại rất chi là trẻ con, lúc nào cũng nhe nhởn. Hàn Phong cái tên này trái ngược hẳn với con người hắn, tất cả mọi người đều biết tính tình anh chàng này rất trẻ con, dễ nổi nóng. Đã có lần Bạch Long yêu cầu Hàn Long đổi tên thành Hỏa Long cho hợp.

"Tôi sẽ nhờ Lãnh Băng Tâm giúp còn vấn đề tiền bạc thì lão đại tự chịu." Hàn Long vừa nói vừa chạy thẳng ra khỏi phòng bỏ lại Lăng Kiệt còn chưa kịp phản ứng. Không thể đùa được đâu, giá tiền mà Băng Tâm lấy chắc chắn sẽ là cắt cổ đấy nha.

"Cậu có muốn gặp Lãnh Băng Tâm không?" Sau một lúc, Lăng Kiệt nhấc điện thoại gọi điện cho Lâm Phong

"Cô ấy ở chỗ nào." Phong sốt sắng hỏi

"Mình không biết nhưng mà Hàn Long vừa nói sẽ mời cô ta về giúp mình giải quyết một vấn đề."

"Thế công việc làm ở đâu?"

"Làm ở Liệt Hỏa, cậu mau tới đây đi." Nói xong thì Kiệt gác máy, trên môi xẹt qua nụ cười nhạt. Thật sự muốn xem thử Lãnh Băng Tâm này là thần thánh phương nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.