Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 3: Ngũ liên giáo




Rạch một lát đã thấy chán, Tâm cất dao găm vào bản thân thì từ từ ngồi lên ghế liếc nhìn hai kẻ vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt nằm dưới sàn

"Hai người biết không, thực sự bây giờ ta cảm thấy hai người rất đẹp đôi đấy." Tâm ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay để trên đôi chân vắt chéo mỉm cười nói

"Cô...cô.." Cha nuôi Tâm trợn tròn mắt nhìn về phía cô, người tức run lên làm máu lại không ngừng chảy ra.

Chờ qua một thời gian, hai người dưới đất đã chết hẳn Lãnh Băng Tâm nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà như Không có gì xảy ra.

Chiếc xe thể thao lao như bay đến một trạm điện thoại công cộng thì dừng lại, Tâm từ xe bước xuống đi thẳng vào trong và bấm một dãy số.

"Tôi muốn báo án." Đầu dây bên kia vừa nhấc máy cô đã nói

"Xin hỏi....."

"Tôi muốn báo rằng có một vụ tự tử xảy ra tại địa chỉ số X đường số 3. Ngoài ra còn có một vụ giết người tại căn hộ số 4 tòa nhà Văn Học." Không đợi đầu kia nói gì cô liền cúp máy.

Cậu cảnh sát ở đầu dây bên kia vẫn còn ngẩn người ra, đây là cái kiểu báo án gì chứ. Tuy không biết có sự việc như vậy không nhưng cảnh sát vẫn đến hiện trường xác định sự việc.

Ở hiện trường vụ giết người, các cảnh sát đều hớp một ngụm khí lạnh, cách giết người này thật là quá độc ác đi. Người đứng đầu cục cảnh sát vừa tiến vào đã cho phong tỏa hiện trường, yêu cầu nhân viên không ai được tiếp tục điều tra.

"Biến mất 1 năm giờ vừa xuất hiện đã làm vụ án như vậy, cô có thể ác hơn được không? Xem ra sau này sẽ phải khổ dài dài." Cục trưởng cục cảnh sát thở dài ngửa đầu lên trời mà nói. Nhìn kiểu gây án đã biết là người đó trở lại rồi, thật là rắc rối quá.

... ...... ......

Tâm bắt đầu điều tra thông tin về những kẻ đã nợ mình, cô muốn tất cả bọn họ hiểu đã đắc tội với Lãnh Băng Tâm thì đều không có kết quả tốt đẹp.

Đôi tay nhanh thoăn thoắt lướt trên bàn phím, màn hình hiện nên thông tin về hai băng nhóm lớn vừa tranh giành địa bàn thành công và chuẩn bị mở tiệc tại một quán bar, hai người đứng đầu cũng tham gia.

Khoác lên mình bộ váy trắng tinh khiết, nhìn vẻ bề ngoài của Tâm lúc này quả thật là giống một thiên thần ngây thơ trong sáng. Đâu có ai biết được bên trong người của thiên thần này mang theo loại bom công suất lớn và hiện đại nhất thời điểm này.

Bước vào quán bar, nhẹ nhàng đặt quả bom điều khiển từ xa vào trong một góc khuất mà không có ai để ý. Lãnh Băng Tâm vẫn một bộ dạng thong dong mà đi ra.

Cô dùng máy tính để xâm nhập sẵn vào hệ thống âm thanh của quán bar, chờ tới khi bữa tiệc đang đạt đến cao trào thì...

"Chúc mừng các vị đã thành công." Một giọng nói thanh thoát vang lên khiến bữa tiệc đang đến hồi cao trào đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều nhìn ngó xung quanh.

" Không cần phải nhìn, tôi đến đây là để đòi lại món nợ mà hai vị thủ lĩnh đã thiếu tôi 1 năm trước.

"Cô là ai?" Một kẻ cầm đầu cảnh giác hỏi, nếu là người đó thì nhất định hôm nay họ sẽ không sống sót mà ra khỏi đây.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi tới là để lấy mạng các người." Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên.

"Cô nghĩ mình cô thì có thể làm gì chúng tôi chứ?" Người thủ lĩnh thứ hai lên tiếng, tuy nói vậy nhưng lòng bàn tay sớm đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Ồ các người nghĩ thế sao?" Tâm kéo dài giọng ra

"Tất...tất nhiên rồi." Một tên lắp bắp trả lời

"3...2....1...bùm." Sau khi tiếng bùm vang lên chỉ thấy quán bar nổ lớn, lửa bay ngập trời. Lúc này Băng Tâm đang ngồi trong xe ở phía đối diện nhìn ngọn lửa bốc lên mà tươi cười.

Hôm nay đã giải quyết xong một vấn đề, xem ra lên đến quán uống một chút mới được, vậy là chiếc xe lại phóng đi để lại một vùng cháy đỏ phía sau.

... ...... .......

Tại một quán bar hàng đầu của Liệt Hỏa, Băng Tâm vừa bước vào đã được chú ý với vẻ đẹp khiến đàn ông không ai có thể rời mắt.

"Một ly rượu mạnh." Lãnh Băng Tâm ngồi vào quầy rượu nhàn nhạt mở miệng, cô không thèm để ý đến những người xung quanh, bởi vì cô đã sớm quen với chuyện này rồi.

"Cô em đi một mình à?" Quản lý của quán rượu đến gần Tâm, nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng (xong, có người sắp hi sinh)

"Sao lại không nói gì vậy?" Hắn lại nói thêm, lúc này Tâm cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn về phía ly rượu.

"Hay là theo...." Hắn vừa nói vừa hướng tay về phía Băng Tâm, nào ngờ bàn tay chưa đến nơi thì "đoàng" một tiếng. Hắn cảm thấy ngực nhói đau, trước mặt tối sầm.

Một người đứng gần đó nhìn Tâm chằm chằm và "đoàng" một tiếng súng vang lên, đồng thời một người nữa ngã xuống.

"Mất cả hứng." Tâm hừ một tiếng quay đầu muốn rời đi

"Cô là ai? Ngay cả người của Liệt Hỏa cũng giám giết, đúng là chán sống rồi." Một tiếng nói ở phía sau vang lên khiến Băng Tâm quay đầu lại.

"Tôi là Lãnh Băng Tâm, có gì cứ bảo chủ các người đến tìm, tôi luôn hoan nghênh." Nụ cười một lần nữa treo trên môi, cô quay đầu rời đi

"Báo về tổng bộ." Người đứng nói nhìn bóng dáng rời đi mà ra lệnh, đúng là có lá gan thật lớn, giám gây chuyện ở đây.

... ...... .......

Lúc này, Lăng Kiệt đang ngồi tại tổng bộ của Liệt Hỏa họp với người đứng đầu giới sát thủ hiện nay Lâm Phong, đột nhiên có thuộc hạ chạy vào.

"Lão đại, có cuộc gọi từ một quán bar của chúng ta nói có người gây rối." Người vừa vào cúi đầu nói

"Những chuyện nhỏ như vậy cứ bảo Bạch Long giải quyết là được rồi, sao phải vào đây." Lăng Kiệt mặt lạnh như băng nhìn người vừa chạy vào.

"Lão đại, lần này nghe nói sự việc rất nghiêm trọng, nghe nói là có người của ta bị giết ạ." Người kia vẫn nghiêm túc báo cáo

"Nối máy vào đây." Lăng Kiệt nhấc điện thoại lên nghe người bên kia nói

"Đúng là chán sống rồi." Sau khi gác máy, Lăng Kiệt đập mạnh tay xuống bàn.

"Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể làm cậu tức giận đến vậy chứ." Lâm Phong ở một bên nhướn mày, tên họ Lăng này lúc nào chả lạnh như băng, có thể khiến hắn tức giận như vậy quả thật không phải người bình thường.

"Có người đến quán bar của mình uống rượu, không những bắn chết quản lý và một người nữa mà còn mở mồm khiêu khích. Cô ta nói là luôn sẵn sàng tiếp đón mình nữa, thật đúng là không coi ai ra gì." Lăng Kiệt tức giận tới mức trong mắt hằn lên rất nhiều tia máu đỏ.

"Người đó là ai?" Lâm Phong ở một bên hỏi, người có thể to gan như vậy đúng thật là chưa từng thấy qua, trừ hai người đó ra.

"Là một người đàn bà, tên cô ta là LÃNH BĂNG TÂM." Lăng Kiệt gần như nghiến răng nghiến lợi nói. Khi quay lại nhìn thấy sắc mặt của cậu bạn thì không khỏi bất ngờ.

Nghe đến cái tên kia, sắc mặt Lâm Phong trở nên vô cùng khó coi, rốt cuộc sau một năm biến mất họ cũng đã trở lại rồi.

"Này cậu sao vậy, chẳng lẽ cậu biết cô ta." Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Phong đang thay đổi sắc mặt

"Đúng vậy, tốt nhất cậu nên chỉnh đốn lại thuộc hạ đi cô gái ấy đã giết thì chắc chắn là có tội. Mình cũng nhắc nhở cậu, đó không phải là người cậu có thể động vào đâu." Lâm Phong nghiêm túc nhìn bạn mình

"Rốt cuộc cô ta là ai vậy?"

"Bây giờ mình không có thời gian để nói với cậu, mình có việc phải đi trước đây." Không chờ Lăng Kiệt trả lời, Phong đã đi thẳng ra hướng cửa mà không quay đầu lại, bỏ mặc một người vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì.

Nhìn bóng lưng Lâm Phong rời đi. Kiệt không khỏi rơi vào trầm tư.

Cô ta là ai mà lại có thể khiến cho cái vẻ mặt nghìn năm không đổi của Lâm Phong thay đổi. Xem ra quyết định không quan tâm tới bất kì người đàn bà nào của anh cũng nên thay đổi rồi. Nhưng mà tóm lại không cần biết đó là ai, một khi đã khiêu khích Lăng Kiệt anh thì đừng hòng trốn thoát, đúng là chán sống rồi đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.