Đoản Kiếm Thù

Chương 45




Ra tay với thị trường chứng khoán Hàn Quốc, có thể giải thích là vì Lục Thiếu Hoa muốn kiếm tiền, nhưng ra tay với thị trường chứng khoán Nhật Bản thì vì giận, Lục Thiếu Hoa giận Nhật Bản đắc tội với hắn. Nhìn Lục Thiếu Hoa hành động thì biết.

Gió cuốn.

Đây chính là Lục Thiếu Hoa thật sự. Đòng thời Tăng Kiến Quốc cũng đoán được, Lục Thiếu Hoa muốn cuốn hết toàn cẩu.

Châu Á!

Đây là mục tiêu gần nhất của Lục Thiếu Hoa. Băt đầu từ Hàn Quốc.

Đúng vậy, Tăng Kiến Quốc cảm thấy Lục Thiếu Hoa chính là muốn làm như vậy, nếu biết Lục Thiếu Hoa muốn làm như vậy, thì cũng không nhiều lời, Lục Thiếu Hoa sao có thể gặp mặt lãnh đạo các quốc gia đó.

Có thời điểm, trong một số trường hợp, với cách làm việc của Lục Thiếu Hoa, nếu Lục Thiếu Hoa đồng ý với nhà nước, không tấn công họ thì có thể Lục Thiếu Hoa sẽ không tấn công họ.

Nhưng mà để Lục Thiếu Hoa nói là không tấn công họ trước mặt, thì không phải hắn ngừng kế hoạch của mình sao.

Đây rõ ràng là không có khả năng. Lục Thiếu Hoa kinh doanh nhiều năm như vậy, lúc này cơ cơ hội tốt, sao Lục Thiếu Hoa có thể bỏ qua.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng có thể trực tiếp tấn công các nước Châu Âu nhưng một quốc gia thành công thì các quốc gia khác cũng làm như vậy.Lục Thiếu Hoa lúc đó có phải là cũng đồng ý không tấn công họ hay không.

Tin tức trên thế giới này không phải là bí mật, hôm nay Lục Thiếu Hoa đồng ý không tấn công một nước, thì tin tức nhanh chóng lan truyền. Lúc đó, Lục Thiếu Hoa cũng khó.

Nếu Mỹ, Pháp Anh đã tấn công căn cứ Hổ Gầm, áp chế Tập đoàn Phượng Hoàng thì Lục Thiếu Hoa không cần nể nang vì hai bên đã có thù trước, Lục Thiếu Hoa không cần nể tình.

Nhưng các quốc gia khác không thù oán với Lục Thiếu Hoa, nếu không đồng ý với bọn họ, thì hơi khó, nhưng khi đồng ý rồi thì kết quả sẽ thế nào, Lục Thiếu Hoa chắc chắn phải ngừng kế hoạch lại.

Mà ngừng kế hoạch thì hậu quả thế nào.

Tài sản sẽ bị tổn thất, kế hoạch của Lục Thiếu Hoa bị phá hủy, tâm huyến nhiều năm bị uống phí.

Lục Thiếu Hoa không phục, cũng không muốn như vậy.

Cho nên, Lục Thiếu Hoa lúc này chắc chắn sẽ không thỏa hiệp, mà không thỏa hiệp tức là sẽ không gặp mặt những người đó, trực tiếp tấn công, lấy được tài sản, khỏe chính mình.

Tuy rằng, Lục Thiếu Hoa lựa chọn như vậy sẽ đắc tội nhiều quốc gia, nhưng Lục Thiếu Hoa sợ sao?

Chỉ cần kế hoạch của Lục Thiếu Hoa thành công, Lục Thiếu Hoa không phải sợ gì, bởi vì trụ sở chính của hắn sẽ xây dựng ở Châu Phi, Châu Phi là thiên hạ của Lục Thiếu Hoa, hắn còn phải sợ điều gì.

Còn nữa nếu kế hoạch của Lục Thiếu Hoa thành công, quyền lực toàn cầu của hắn sẽ tăng lên, Lục Thiếu Hoa còn phải sợ ai sao. Chỉ sợ lúc đó hắn lên tiếng, nền kinh tế các quốc gia đó liền xong rồi.

Ngoài ra, phương diện vũ lực, Lục Thiếu Hoa có căn cứ Hổ Gầm làm hậu thuẫn, cũng không cần e ngại ai.

Nước Mỹ hùng mạnh như vậy.

Năm 2001 đã bị Lục Thiếu Hoa tấn công. Mà hiện tại Lục Thiếu Hoa đã hùng mạnh hơn, hắn còn gì phải sợ.

Cho nên, khi nhận được điện thoại của Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa thẳng thắn nói:
- Không gặp.

Nhận được câu trả lời của Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc lắc đầu cười, không biêt làm sao, kết quả như vậy, ông ta đã biết trước, chỉ có điều trong lòng cũng có chút hi vọng, nhưng Lục Thiếu Hoa trả lời đã bóp chết những hi vọng đó.

Nói thật, Tăng Kiến Quốc rất hi vọng Lục Thiếu Hoa có thể đồng ý, bởi vì khi Lục Thiếu Hoa đồng ý, với đất nước mà nói, rất có lợi. Vì sau hành động thu phục Đài Loan, xâm lược Nhật Bản hình ảnh Trung Quốc đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Đúng thế, Chính phủ Trung Quốc làm cầu nối cho bọn họ, bọn họ không cảm kích sao.

Cảm kích, có thể làm Trung Quốc chiếm được nhiều ấn tượng tốt, ấn tượng này bình thường không có tác dụng lớn, nhưng lúc này có rất nhiều điểm lợi.

Không thể không nói, Tăng Kiến Quốc có chút bất công, vào lúc này, ông ta vẫn một lòng vì đất nước, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến quá nhiều lợi ích của Lục Thiếu Hoa, điều này Tăng Kiến Quốc cũng biết được.

Hắn nghĩ nếu hắn đồng ý, cũng đồng nghĩa với việc hắn mất đi một khoản tiền lớn.

Trung Quốc có bao nhiêu tiều, Tăng Kiến Quốc lại muốn cháu rể mình mất đi nhiều tiền như vậy. Nói thật là không có cách nào chịu nổi.

Ban đầu Tăng Kiến Quốc không định gọi điện nhưng ông ta không thể không nói.

- Ông nội, cháu biết ông gọi điện là do thủ trưởng số một nhờ, hiện tại thủ trưởng số một cũng ở cạnh ông.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng.
- Đối với việc này, cháu có thể giải thích, nhưng đối thủ trưởng số 1 thì hơi khó.

- Nhiều năm như vậy, cháu đã vì đất nước quá nhiều, tôi tin là trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng hơn ngàn tỷ, thậm chí là trăm tỷ đô la Mỹ chỉ vì một hành động ngoại giao thì cháu rất thất vọng.
Lục Thiếu Hoa vẫn nói tiếp.

- Đứng trên lập trường của nhà nước, thì không sai, nhưng đứng ở lập trường của người dân Trung Quốc thì ông sai rồi. không phải mỗi người đều có thể vô tư dâng hiến mọi thứ, cái gọi là người không vì mình trời tru đất diệt.
Lục Thiếu Hoa tiếp túc nói.

- Ừ, đúng rồi, con cháu còn có hai người phụ nữ của cháu đang ở Bắc Kinh, có thể nhà nước có thể bắt giữ để đối lấy sự đồng ý của cháu.
Lục Thiếu Hoa châm chọc, tuy nhiên rất nhanh Lục Thiếu Hoa chuyển giọng đằng đắng sát khí nói:
- Nếu xảy ra việc này, đừng trách cháu không có tình cảm.

Rất nhiều chuyện, Lục Thiếu Hoa không muốn chuyện này xảy ra với mình. Cho nên, hắn nói thẳng ra nhưng sao lại không đề phòng được, phải bảo đảm an toàn cho người này.

Mấy năm trước Lục Thiếu Hoa đã đứng đối lập với nhà nước, Lục Thiếu Hoa đã nhằm tên lửa tới Trung Quốc. Nếu lúc đó tình hình chuyển biến xấu, không loại trừ Lục Thiếu Hoa sẽ ra tay.

Mà hiện tại thế nào?

Nếu có người lấy người nhà uy hiếp Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng không thể không dùng vũ lực, dù sao người thân cũng là phần quan trọng của Lục Thiếu Hoa.

Ngắt điện thoại, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì với Tăng Kiến Quốc. Vừa nói xong, đã ngắt điện thoại.

Nói thật, trước khi Lục Thiếu Hoa từ chối, thủ trưởng số 1 không phải không có ý định như vậy trong đầu, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt bỏ, bởi vì thủ trưởng số 1 biết, điều này rất nguy hiểm.

Nhưng mà lời tiếp theo của Lục Thiếu Hoa khiến thủ trưởng số 1 toát mồ hôi lạnh.

Đúng thế Lục Thiếu Hoa nói lời này không phải nói chơi nếu tình hình phát triển đến mức đó, chỉ sợ không thể cứu vãn, quan trọng là Lục Thiếu Hoa hiểu tình hình chính trị của đất nước vượt ngoài dự kiến của Lục Thiếu Hoa.

Một người không tham gia chính trị, cũng có thế hiểu được người làm chính trị, người như thế không đáng sợ sao.
- Thủ trưởng, là tôi ích kỷ.
Thủ trưởng số 1 chủ động nhận sai.

Nói như vậy không phải vì ý nghĩ trước đó không. Ông ta nghĩ hơi ích kỷ.

Tuy nhiên đều không quan trọng, quan trọng là Tăng Kiến Quốc không hỏi gì
- Như Tiểu Hoa nói, hắn đã làm nhiều chuyện vì đất nước, đất nước không thể ích kỷ quá, đương nhiên, đứng trên phương diện đất nước không ai không có cái sai

Mặt khác, tính cách của Tiểu Hoa tôi có thể hiểu được, thực lực của hắn cũng vượt xa với sự tưởng tượng của chúng ta. Hắn không nói đùa, điều này không cần hoài nghi.
Tăng Kiến Quốc cuối cùng không quên nói.

Cảnh cáo, đây là Tăng Kiến Quốc cảnh cáo.

Tuy rằng, Tăng Kiến Quốc cũng không nói rõ, nhưng dù sao ông vẫn biết tính toán của thủ trưởng số 1.


Điều này là thủ trưởng số 1 toát mồ hồi, trước mặt vị lão thành này, thấy mình rất bình thường. Dù là chức vụ gì, thì ảnh hưởng của ông ta cũng không nhỏ, ông ta nói một câu, đôi khi còn hơn thủ trưởng số 1.

Thử hỏi, một người như vậy, nếu một ngày nào đó đột nhiên nói một câu, thủ trưởng số 1 hiện tại không quyết đoán, không thể đảm nhiệm chức thủ trưởng số 1, kết quả sẽ thế nào?

Có lẽ, thủ trưởng số 1 còn có thể tiếp tục làm việc nhưng quyền lực chắc chắn sẽ bị hạn chế đến suy yếu. Nhiệm kỳ tới, chủ đông từ chức.

Vì hiểu thế nên thủ trưởng số 1 toát mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.