Đoản Kiếm Thù

Chương 4




“Còn mạnh miệng? Rốt cuộc em muốn cái gì, đã nháo đủ rồi sao? Ghen tị? Hay là đố kị?” Tư Đồ Thiển hướng Thiên Tuyết quát lên., giống như muốn vạch trần cảm xúc thật của cô vậy!

“Con mẹ nó! Tư Đồ Thiển, tôi nghĩ anh không cần đắn đo suy nghĩ làm gì! Dứt khoát chọn người anh yêu đi! Còn bày đặt đang suy nghĩ, khó xử? Khó xử cái cọng lông ấy! Má nó, là anh không biết điều, đừng có tới lúc sau liền tìm tôi van xin cầu cứu!” Thiên Tuyết nâng tay chỉ thẳng vào mặt Tư Đồ Thiển quát lại “Tôi nói cho anh biết, cái gì là ghen tị, đố kị? Anh cho là tôi thực sự yêu rồi? Tự mình đặt cho tôi mấy cái cảm xúc vớ vẩn này với anh sao? Không cảm thấy rất buồn cười? Anh là cái thứ khốn kiếp gì chứ? Đã nhờ vả vẫn còn dám lên mặt với tôi?”

Thiên Tuyết mắng xong liền cúi người ôm ngực thở hồng hộc, một bộ dạng đã dùng hết sức lực, ngay cả gương mặt cũng đã đỏ lên. Cầm túi xách và áo khoát ngoài lên, nhanh chóng chạy đi mất trong ánh nhìn của mọi người. Cái nơi quỷ quái này cô không thèm ở lại làm gì!

Shit! Sau này tốt nhất đừng đến tìm cô nữa, nếu không cô nhất định trả lại gấp bội. Vì một cô gái thế nhưng trở mặt với cô? Ấu trĩ! Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi? Ai là vì muốn tốt cho hắn chính bản thân hắn cũng không phân biệt được? Khốn kiếp! Khốn kiếp! Sau này có chết cũng đừng lại gần cô cầu cứu!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

“Thiển, cảm ơn cậu, nhưng mà cô ấy nổi giận đến như vậy có ổn hay không? Thật xin lỗi, tại tớ cả! Cậu mau đuổi theo đi, nếu có chuyện gì thì tính làm sao được?” Lâm Nhã Uyên ngượng ngùng lắc đầu lo lắng nói

“Không sao, cô ấy đã lớn đến như vậy rồi còn cần người lo cho từng chút một? Mặc kệ cô ấy, khi nào hết giận tự nhiên sẽ bình tĩnh đến nói xin lỗi thôi. Chúng ta đi!” Tư Đồ Thiển tâm tình không vui lớn tiếng nói.

“Vậy…để tớ đuổi theo xem sao!” Nhữ Giao đứng trong góc một lúc mới lên tiếng. Cô thực sự nghĩ cho cô gái tên Thiên Tuyết kia. Cảm giác của cô ấy…cô hiểu rất rõ. Giống như người hôm nay bỏ đi là cô chứ không phải cô ấy! Nhìn cô ấy rất giống nhìn lại chính mình. Nhưng mà cô ta khác. Cô ta dám la lối lớn tiếng với Thiển, cô thì không làm được. Điều duy nhất cô nghĩ chính là cô đã thua ngay từ đầu rồi! Biết đã thua thì phải rút lui. Càng chậm trễ sẽ càng đau!

Nhữ Giao chạy ra khỏi nhà hàng, lo lắng nhìn đi nhìn lại muốn tìm ra Thiên Tuyết, chỉ lo sợ cô sẽ giận quá mất khôn làm chuyện gì đó tự hại mình hại người. Nhất là bây giờ này lại là giờ cao điểm, xe chạy đi chạy lại không ít, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị tai nạn!

“Ở đây!” Trong lúc Nhữ Giao đang rối bỗng nhiên có một thanh âm trong trẻo vang lên gây chú ý cô. Nhìn thấy Thiên Tuyết bình an vô sự dựa vào một bức tường ven đường nghiên đầu đánh giá cô Nhữ Giao liền thở phào một cái.

“Cô đang tìm tôi có đúng hay không?” Thiên Tuyết cười cười hỏi

“Đúng vậy, cô đừng để ý chuyện lúc nãy, bọn họ là bạn bè thanh mai trúc mã nên mới thân thiết như vậy! Cô không nên gây khó dễ cho Thiển, anh ấy không có cố ý làm cô hiểu lầm đâu!” Nhữ Giao gấp gáp giải thích muốn cô hiểu. Chính mình thì lại cảm thấy rất xót xa. Rõ ràng biết khích lệ người khác chính là bản thân tự ti nhưng lại không làm gì được! Chỉ có thể giả vờ vui vẻ cho qua.

“Không cần tốn sức nói giúp cho hắn. Ngược lại là cô, tôi muốn nói với cô một câu, muốn thế nào thì hãy làm như thế đó! Bá đạo một chút, mạnh mẽ tấn công nhưng cũng đừng thiếu dịu dàng, nên quyến rũ một chút, giống như một phụ nữ thực sự đi mê hoặc Tư Đồ Thiển đi! Nhường nhịn, nhẫn nhục, nghĩ cho người khác không mang lại hạnh phúc cho cô đâu. Còn nữa, cẩn thận với Lâm Nhã Uyên, người như cô ta cô đấu không lại. Khi cần dữ phải dữ hơn cô ta, cô ta đáng thương cô cũng phải đáng thương tội nghiệp hơn. Như vậy may ra còn có cơ hội!” Thiên Tuyết dựa đầu vào tường, nâng nửa mí mắt nói chuyện với Nhữ Giao. Rất giống sư phụ đang truyền dạy lại bí truyền cho đồ đệ.

“Này,…Thiên tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi! Tôi không có yêu Thiển, cô đừng hiểu lầm!” Nhữ Giao nghe Thiên Tuyết bảo mình đi quyến rũ Tư Đồ Thiển liền bị dọa không ngừng xua tay phủ bỏ. Cô không muốn bị vị Thiên tiểu thư này ghét bỏ. Cô gái này không ngừng làm ra những động tác giống như người chị đối với em của mình, khiến cho cô cảm thấy chỉ trong mấy phút liền trở thành em gái của cô ta thật vậy.

“Không có hiểu lầm ở đây, cũng không cần giải thích. Đúng rồi! Nếu cô có hứng thú thì cứ gọi tôi là Tuyết Tuyết. Tôi không ngại đâu! Đây là số điện thoại của tôi, có khó khăn gì cũng có thể liên lạc. Vậy nha, tạm biệt, tôi có phi vụ!” Thiên Tuyết vẫy vẫy tay đón taxi, trước khi lên xe còn vui vẻ nháy mắt một cái với Nhữ Giao.

Đợi Thiên Tuyết đi rồi, Nhữ Giao vẫn đứng một mình trên đường phố, ngơ ngẩn suy nghĩ. Cô còn tưởng Thiên Tuyết sẽ vừa đi vừa khóc hay là tức giận đến điên lên được chứ? Trường hợp xấu hơn có thể giống như trên ti vi, khóc đến mắt nhòe đi, dễ bị xe tông. Như thế nào lại là bình thường, tỉnh táo? Hơn nữa tư thế của Thiên Tuyết cô gái này như thế nào lại làm cô cảm thấy cực kì tiêu sái? Thích hợp đứng cùng với đám người Tư Đồ Thiển hơn cả Lâm Nhã Uyên!

“Bá đạo một chút, mạnh mẽ tấn công những cũng đừng thiếu dịu dàng, nên quyến rũ một chút, giống như một phụ nữ thực sự đi mê hoặc Tư Đồ Thiển! Nhường nhịn, nhẫn nhục, nghĩ cho người khác không mang lại hạnh phúc. Khi cần dữ phải dữ hơn cô ta, cô ta đáng thương cô cũng phải đáng thương tội nghiệp hơn. Như vậy may ra còn có cơ hội!”

Nhữ Giao lẩm bẩm đọc lại những điều Thiên Tuyết đã nói, rốt cuộc là sao? Cô ta chẳng phải là bạn gái của Tư Đồ Thiển? Tại sao lại nói cho cô cách quyến rũ hắn? Còn có…Tuyết Tuyết? Cô có thể gọi như vậy thật sao? Chẳng phải lúc tiểu Uyên gọi cô ấy phản ứng rất dữ dội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.