Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 57: Càn Quét




*Thỉ (Phân/Shit)

Tiêu Phàm, xin chiến!

Bốn chữ cực kỳ bình thản, vậy mà giờ phút này đối với Đại Long Đế Triều lại là sự nhục nhã lớn nhất, bởi vì bọn hắn căn bản không dám đánh với Tiêu Phàm.

Lúc nãy khí tức Tiêu Phàm tỏa ra quả là đáng sợ, ngay cả Nhất Tử đều không phải là đối thủ của hắn, huống chi là bọn họ?

Đại Long Bát Tử, vốn sắp xếp theo thực lực cao thấp, ngay cả Nhất Tử còn không phải là đối thủ của hắn, thì làm sao có thể nghiền sát Tiêu Phàm chứ?

Tu sĩ Đại Long giận mà không dám nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sự bá đạo của Tiêu Phàm bọn hắn đã tận mắt chứng kiến, một lời không vừa ý sẽ giết người luôn.

Khóe miệng Tứ Tử giật một cái, kiên trì trầm giọng nói:

- Không chiến!

Tiêu Phàm không nhanh không chậm, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Tam Tử cùng Nhị Tử nói:

- Hai người các ngươi cũng không ai chiến?

Tam Tử cùng Nhị Tử trầm mặc không nói, xem như căn bản không nghe thấy lời Tiêu Phàm lời nói, Tiêu Phàm không xin chiến bọn hắn, trong lòng bọn hắn vẫn buông lỏng một hơi.

Chiến hay không chiến, quyền quyết định ở ta, chỉ cần không có bị Tiêu Phàm ngươi lăng nhục là được rồi.

- Đây chính là cái được gọi là Đại Long Đế Triều sao? Một lũ hình người gan chuột, đến Đại Ly ngang ngược càn rỡ, chỉ dựa vào một miệng là được sao? Cái gì thiên tài, ta không có gặp, ta chỉ thấy một nhóm phế vật chỉ biết ức hiếp lăng nhục, tự cho là ngu xuẩn, cái gì Đại Long Bát Tử, được xưng là Đại Long Bát Thỉ còn nghe được.

Tiêu Phàm bước chân đạp mạnh, không buồn tiếp tục dây dưa cùng bọn hắn, rồi trở lại chỗ ngồi.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, cực kỳ ngột ngạt, không có người nào mở miệng, Tiêu Phàm cuồng vọng chấn áp triệt để tất cả mọi người.

Mặc dù danh tiếng Đại Long Bát Tử bị xưng là Đại Long Bát Thỉ, tu sĩ Đại Long có giận mấy cũng không dám nói gì.

Bọn hắn thậm chí không biết phản kích như thế nào, Tiêu Phàm xin chiến nguyên một đám Đại Long Bát Tử, vậy mà không có một ai dám ứng chiến, điều này đã chứng minh Đại Long không bằng Đại Ly.

Trừ phi Long Tiêu Đế Tử cùng Tiêu U xuất thủ, may ra còn có thể lấy lại thể diện về, nhưng ngồi ở bên Đại Ly Tiêu Phàm cũng đâu phải là kẻ mạnh nhất, hắn vẻn vẹn ngồi trên cái chỗ ngồi cuối cùng kia mà thôi.

Tu sĩ Đại Ly nhiệt huyết sôi trào, tựa như xin chiến Đại Long Bát Tử là bản thân bọn hắn không bằng vậy.

Một người ép cả bên Đại Long không thở nổi, đây là hạng tư thế oai hùng gì! Đây là hạng khí phách gì!

Lăng nhục Tiêu Phàm? Tiêu Phàm lại dễ bị lăng nhục như vậy sao? Chỉ có chuyện Tiêu Phàm lăng nhục kẻ khác mà thôi.

Hồi tưởng lại sự tích của Tiêu Phàm, đám người rốt cục cũng hiểu ra một đạo lý, Tiêu Phàm giết người quả nhiên tàn nhẫn, xuất thủ vô tình, nhưng mà hắn trước nay chưa bao giờ chủ động gây sự cả.

Phàm là chết ở trong tay hắn, đều là chủ động đi tìm hắn để gây sự, hơn nữa Tiêu Phàm cũng chưa từng cố ý đi lăng nhục một ai.

Chỉ có người cố ý lăng nhục Tiêu Phàm mới bị Tiêu Phàm trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần mà thôi.

Tiêu Phàm tuy chưa được xưng là một chân quân tử, nhưng tuyệt đối không phải là một kẻ tiểu nhân, hắn trước nay giải quyết sự tình quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm những việc trộm gà bắt chó.

Sau trận chiến hôm nay, cái nhìn mọi người về Tiêu Phàm cũng hoàn toàn thay đổi, đây đúng là ngạo khí của một thiếu niên!

- Ha ha, Đại Long Bát Thỉ, xưng hô thế này không sai, đến ta cũng kính các ngươi gấp đôi, chúc mừng các ngươi thu hoạch được xưng mới, đây tuyệt đối là danh xưng độc nhất vô nhị.

Chẳng ai ngờ rằng Bắc Thần Phong vào thời điểm này lại giơ ly rượu lên, cười to nói.

Cái tên tiểu tử này như thể sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn vậy, hắn uể oải nằm tại trên ghế, một bộ bất cần đời bộ dáng.

- Con mẹ nó mười tám đời tổ tông nhà ngươi, có gan cút ra đánh một trận, lão tử một kiếm chém chết ngươi!

Một tiếng giận dữ vang lên, Tứ Tử bỗng nhiên đứng dậy, nhìn hằm hằm Bắc Thần Phong nói.

- Ngươi là cái thứ gì, chỉ dựa vào ngươi cũng dám lăng nhục chúng ta?

Lục Tử cũng vô cùng phẫn nộ, một tên Tiêu Phàm lăng nhục bọn hắn cũng đành thôi, ngươi một kẻ ngay cả đánh với Nhất Tử một trận cũng không dám vậy mà cũng dám ở đây ầm ĩ?

- Cút ra đây, ta cam đoan không giết ngươi, chỉ đoạn tứ chi của ngươi, phế tu vi của ngươi!

Thất Tử giống như tìm được cơ hội tốt xả giận, đứng phẫn nộ chờ Bắc Thần Phong.

- Các ngươi thật muốn cùng ta chiến một trận ư?

Nụ cười trên mặt Bắc Thần Phong chậm rãi ngưng kết, rồi trở nên cứng ngắc, một tia sát cơ như có như không ẩn hiện, xung quanh nhiệt độ đột nhiên hạ thấp xuống mấy độ.

- Ngươi tùy ý chọn lấy một người, đừng nói chúng ta khó dễ ngươi.

Tứ Tử một mặt ngạo nghễ, hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người Bắc Thần Phong, ít nhất cũng là Chiến Hoàng trung kỳ.

Mặc dù trước đó một cái tát bay Sở Dịch Phong, nhưng cũng chỉ là tốc độ siêu quần mà thôi, hơn nữa mình hắn cũng có tự tin đánh giết Sở Dịch Phong, Bắc Thần Phong coi như mạnh hơn Sở Dịch Phong đi nữa thì cũng mạnh được bao nhiêu?

Nguyên một đám Đại Long Bát Tử bị Tiêu Phàm lăng nhục, đã khiến bọn hắn rất mất mặt rồi, bây giờ cơ hội đến, hắn làm sao có thể bỏ lỡ, Bắc Thần Phong dù sao cũng là ngồi ở vị trí bên trên thứ tư Đại Long, nếu như giết hắn, tất nhiên có thể thay Đại Long tìm về chút thể diện.

- Làm sao, lại không dám?

- Thực lực ta xem như yếu nhất trong Bát Tử, để cho ta trảm ngươi như thế nào?

- Lão Thất, nhường cho ta như thế nào, xong mời ngươi uống rượu!

Nhìn thấy Bắc Thần Phong có chút trù trừ, Tứ Tử, Lục Tử cùng Thất Tử lập tức la ầm lên, mấy người Long Tiêu cau mày một cái, nhưng cũng không ngăn cản.

Bọn hắn giống như rất muốn thăm dò thực lực của Bắc Thần Phong, nếu như có thể giết, dĩ nhiên là không gì có thể tốt hơn.

Đột nhiên, Bắc Thần Phong từ trên ghế bành đứng dậy, chậm rãi hướng đến phía trước, băng lãnh nói ra một câu: - Không cần, các ngươi cùng lên đi, dù sao cũng đều phải chết cả.

Các ngươi cùng tiến lên, dù sao cũng đều phải chết?

Đám người nghe được câu này, sắc mặt có chút co lại, cái tên Bắc Thần Phong này thật đúng là không phải bá đạo bình thường, so với Tiêu Phàm đều không mảy may kém, trong lòng đám người càng rung động không thôi.

Lấy một địch ba, đây không phải Chiến Vương cảnh mà là Chiến Hoàng cảnh, hơn nữa còn là cao thủ bên trong Chiến Hoàng cảnh, một mình ngươi sao có thể là đối thủ của bọn họ được?

Tu sĩ Đại Ly ngồi một bên cũng hơi kinh ngạc, bọn hắn biết rất ít tin tức về Bắc Thần Phong, chỉ biết Bắc Thần Phong tại Thiên Bảng xếp hạng thứ sáu, cái khác cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả.

Mặc dù trước đó một cái tát bay Sở Dịch Phong, nhưng trong đó có thành phần xuất kỳ bất ý, nhưng hiện tại là liều mạng tranh đấu, giá trị hoàn toàn không giống.

- Làm sao, lại không dám? Ta là kẻ sợ phiền phức nhất, cho nên không muốn lãng phí thời gian, các ngươi cùng tiến lên đi.

Khóe miệng Bắc Thần Phong hơi giương lên, lộ ra điệu cười tà dị.

Tứ Tử, Lục Tử cùng Thất Tử ba người vô cùng phẫn nộ, liếc nhau liền nhao nhao đạp không mà lên, trong nháy mắt xuất hiện trên không trung.

- Ngươi đã tự tìm đến cái chết, không cho ngươi được toại nguyện thì chúng ta có lỗi quá.

Tứ Tử cười lạnh, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Cho dù Nhất Tử cũng không dám lấy lực lượng một người khiêu chiến ba người bọn ta, chỉ có Đại Đế Tử Long Tiêu mới có thực lực này.

Có lẽ còn có những người khác có thể khiêu chiến ba người chúng ta, nhưng rất hiển nhiên là không phải Bắc Thần Phong ngươi!

Bắc Thần Phong khinh thường liếc mắt ba người bọn hắn, cặp mắt lười biếng kia không chút thần thái, con ngươi đột nhiên rơi trên người Tam Tử và Nhị Tử.

- Tê!

Con ngươi Đám người co rụt lại, trong lòng bỗng nhiên rung lên, cái tên tiểu tử này chẳng lẽ không phải là muốn lấy một địch ba, mà là lấy một địch năm?

- Đại Long Bát Thỉ, nhìn đều làm bẩn con mắt ta, đều giống nhau cả.

Bắc Thần Phong nhàn nhạt mở miệng.

Đám người mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn vô cùng chấn động, Bắc Thần Phong này thật cuồng, muốn một lần khiêu chiến cả năm người.

Nếu như Bát Tử, Ngũ Tử không chết, Nhất Tử không bị thương, có phải hắn sẽ muốn một lần khiêu chiến tám người luôn hay không?

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.