Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 42: Cùng Sơn Yêu Qua Lại




Cửu Đế Tử?

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ít người càng sùng bái không thôi.

3 năm trước, vô số quang mang đều chỉ thuộc về một người, chính là Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu.

Một người ép vô số tu sĩ không thở nổi, dù là tu sĩ thế hệ trước ở trước mặt hắn cũng xấu hổ không thôi.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng Cửu Đế Tử đột nhiên biến mất, Nam Cung Thiên Dật lúc này mới thượng vị, trở thành đệ nhất nhân thế hệ tuổi trẻ.

Nếu như Cửu Đế Tử vẫn sống, nơi nào còn chỗ cho Đại Đế Tử Nam Cung Thiên Dật.

Cũng khó trách đám người kinh ngạc như vậy, Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không phải đã chết rồi sao?

Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Chỉ có số ít người đã sớm biết rõ sự tình Nam Cung Tiêu Tiêu còn sống, cũng không lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc, ngược lại có một tia trêu tức, trên người chiến ý lặng lẽ sinh ra.

Năm đó đệ nhất nhân cùng tuổi một đời, không biết bây giờ tu vi là gì. Nếu như có thể đem hắn giẫm ở dưới chân, không thể nghi ngờ là một loại vô thượng vinh diệu.

Sắc mặt Bàn Tử thập phần bình tĩnh, cũng không quan tâm ánh mắt tu sĩ bốn phía, một mình một người hướng về chỗ ngồi bên trái đi đến.

Đi đến chỗ ngồi bên trái, khí định thần nhàn nhắm hai mắt, không để ý đến bất luận một ai.

Đám người rốt cục biết rõ vì sao Ninh Xuyên chỉ dám ngồi ở vị trí thứ hai, bởi vì chỗ ngồi thứ nhất là lưu lại cho Cửu Đế Tử.

Ninh Xuyên càng xấu hổ, sắc mặt có chút khó coi. Nếu là bình thường, ai nhìn thấy hắn cũng cùng bản thân chào hỏi, dù là Nam Cung Thiên Dật cũng không dám không nhìn bản thân như thế.

Nam Cung Tiêu Tiêu năm đó rất mạnh, chỉ có thể để cho người ta ngưỡng vọng, nhưng hiện tại ngươi cho rằng ngươi chính là Nam Cung Tiêu Tiêu kia sao?

Ninh Xuyên rất muốn mời chiến, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

- Ha ha, xem ra chúng ta không tới chậm.

Đột nhiên, một trận cười điên cuồng từ đằng xa truyền đến, ngay sau đó, vô số bóng người hiện ra trong mắt mọi người.

Cầm đầu đám người, trên người tản ra khí thế cuồng bá, trong mắt tu sĩ trên quảng trường lóe lên một tia ngưng trọng.

- Thật mạnh!

Con ngươi đám người hơi co rụt lại, kinh ngạc nhìn một đám người kia.

Rất hiển nhiên, đám người này chính là người Đại Long Đế Triều, hơn nữa từ phục sức trên người bọn hắn có thể nhìn ra, những người này hẳn là người Chiến Hồn Học Viện Đại Long Đế Triều.

Hô hô!

Đột nhiên, mười tám đạo thân ảnh từ trong đám người bắn ra, nhao nhao rơi vào bên trên mười tám chỗ ngồi bên phải, cầm đầu là một thanh niên mặc kim sắc long bào.

Thanh niên song mi nhập tấn giống như hai thanh tuyệt thế cuồng đao, lộ ra một cỗ chi khí vô tận sắc bén, hai con ngươi xán lạn như tinh hà, cả người lộ ra một cỗ khí chất ngạo mạn và cuồng bá.

Cho dù là ngồi ở kia cũng cho người một loại cảm giác cường đại áp bách.

Bên cạnh thanh niên mặc kim bào là một nữ tử váy đen, nếu như Tiêu Phàm ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Bởi vì hắn đối với váy đen nữ tử không được chỉ là quen thuộc bình thường, mà là đại thù ngập trời, nữ tử không phải ai khác chính là Tiêu U.

Lúc ấy tại Đại Yến Vương Triều, Tiêu U tựa hư không tiêu thất, nhưng lại quỷ dị xuất hiện ở nơi này, chủ yếu nhất là trên người Tiêu U phát ra khí tức cực kỳ âm lãnh, làm cho người ta cảm giác cực kỳ âm trầm.

- Long Tiêu huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Nam Cung Thiên Dật cười nhạt một tiếng, giơ chén rượu trong tay lên hướng về phía kim bào nam tử hơi ra hiệu.

- Nam Cung Thiên Dật, chỗ ngồi cũng quá ít, từ xa tới là khách, chẳng lẽ để cho các thiên tài Đại Long Đế Triều phải đứng sao?

Kim bào nam tử Long Tiêu nghiền ngẫm nhìn Nam Cung Thiên Dật, mảy may không đem hắn đặt ở trong lòng.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Dật khẽ hơi trầm xuống một cái. Hắn không nghĩ tới Long Tiêu vậy mà vừa lên đã để hắn khó xử, chẳng lẽ không biết chủ muốn thế nào thì khách thế đó sao?

- Ngươi Long Tiêu cũng biết rõ xa tới là khách, xem ra Đại Long cũng cũng không phải là hoàn toàn không nói đạo lý. Đại Long Đế Triều người nếu có năng lực, bên trên 36 chỗ ngồi này đều cho các ngươi thì như thế nào?

Nam Cung Thiên Dật lơ đễnh cười nói.

Nghe nói như thế, đám người Đại Ly Đế Triều sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm người Đại Long Đế Triều đối diện.

Đám người Đại Long Đế Triều thần sắc lạnh lùng, liếc nhìn mười sáu người đối diện, rất có một phen ý vị.

- Ta xem như vậy đi, đối diện đều là anh tài Đại Ly Đế Triều, bên cạnh ta cũng là thiên tài Đại Long Đế Triều, mọi người đọ sức một phen như thế nào? Ai thực lực mạnh, người đó liền có tư cách ngồi ở bên trên.

Long Tiêu cười nhạt một tiếng, đánh vỡ bình tĩnh nói.

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Nam Cung Thiên Dật không có phản đối, nhìn về phía tu sĩ Đại Ly Đế Triều.

Lần này tu sĩ Đại Long Đế Triều tới đây vốn là vì Cổ Địa Bí Cảnh. Trước đó, tu sĩ hai đại Đế Triều cũng không có quá nhiều kết giao.

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, biết trước thực lực đối phương cũng không phải là chuyện xấu.

Ninh Xuyên, Y Phi Mạch, Sở Dịch Phong đám người nhao nhao gật đầu, bọn hắn cũng rất muốn thử xem người Đại Long Đế Triều có bao nhiêu cân lượng.

- Ngại quá, tới chậm rồi.

Đột nhiên, trong đám người phía dưới vang lên một đạo thanh âm, chỉ thấy một thanh niên mặc áo đen chậm rãi gạt mở đám người, hướng phía trước đi đến.

Nghe được thanh âm này, Bàn Tử ngồi hàng ghế thứ nhất bên trái bỗng nhiên mở hai mắt, ngẩng đầu hướng về phía dưới nhìn lại, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười xán lạn.

Ngay lúc đó, thanh niên mặc áo đen phía dưới cũng lộ ra một nụ cười.

Người tới trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?

Nhìn thấy đối phương không có việc gì, giữa huynh đệ liền rốt cuộc không có bất kỳ cái gì lo lắng.

Huynh đệ gặp nhau, một nụ cười cũng đủ để kể rõ tất cả, không cần quá nhiều lời nói, tất cả đều không nói lời nào.

Tiêu Phàm phóng ra bước chân bình tĩnh, chậm rãi hướng về phía trên bình đài đi đến, tu sĩ phía dưới nhao nhao lộ ra chi sắc chấn kinh.

- Người này là ai? Đại Long đang chuẩn bị cùng Đại Ly tu sĩ ta giao phong, hắn đi lên không phải là đang khiêu khích Đại Long Đế Triều sao?

- Tiêu Phàm ngươi đều không biết? Đúng thực sự là cô lậu quả văn!

- Là sát thần kia! Khó trách hắn không kiêng nể gì như thế. Chỉ là bên trong đám người Đại Long Đế Triều không thiếu Chiến Hoàng cường giả, người mạnh mẽ hơn Quân Lạc có không ít, hắn như thế này đi lên, có thể còn sống sao?

- Ngươi không phải lo lắng, nếu như là người khác, ta cho rằng có thể sẽ chết, nhưng là Tiêu Phàm thì chúng ta chờ xem kịch vui là được.

Ánh mắt đám người kinh ngạc rơi vào trên người Tiêu Phàm, thật sự là Tiêu Phàm quá nổi danh, Chiến Vương cảnh liền chém giết Chiến Hoàng trung kỳ, hơn nữa còn là gia chủ Lam gia.

Hơn nữa, còn có Chiến Đế cảnh là sư tôn, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để cho Tiêu Phàm trở thành nhân vật phong vân khắp Ly Hỏa Đế Đô. Huống chi, Tiêu Phàm một mực sáng tạo ra kỳ tích, đến mức rất nhiều người sớm đã không thấy kinh ngạc.

Tiêu Phàm nào biết rõ nhiều như vậy, hắn khôi phục Hồn Lực, đem trạng thái tự thân điều tiết tới đỉnh phong, liền cầm thiếp mời chạy đến, không ngờ vẫn chậm một hồi.

Khi hắn ở phía xa nhìn thấy Bàn Tử, liền không kịp chờ đợi lao nhanh tới, căn bản không quan tâm bầu không khí khẩn trương giữa Đại Ly cùng Đại Long.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không kiêng nể gì cả hướng về hai vị trí ghế còn lại bên trái đi đến, thần tình người Đại Long Đế Triều biến băng lạnh.

Nhất là Tiêu U, con ngươi nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập tia máu, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi, thiên đao vạn quả.

- Thực sự là tự tìm cái chết!

Quân Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Nam Cung Thiên Dật hai mắt khẽ híp một cái, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng. Hắn phát hiện, bản thân có chút nhìn không thấu Tiêu Phàm, nghĩ vậy, chỗ sâu con ngươi cũng biến thành băng lạnh.

- Ngươi có tư cách gì ngồi lên? Lăn xuống dưới!

Một đạo thanh âm băng lãnh, bá đạo vang lên. Chỉ thấy một thanh niên mặc kim giáp chiến y từ trong tu sĩ Đại Long xông ra, một chưởng hướng Tiêu Phàm vỗ tới.

Kim giáp thanh niên trên người thiêu đốt cuồn cuộn kim sắc khí diễm, Hồn Lực bá đạo như một vùng biển mênh mông phóng tới Tiêu Phàm.

- Chiến Hoàng cảnh!

Con ngươi đám người co rụt lại, kêu lên sợ hãi.

Theo mọi người, một chưởng của Hoàng cảnh, Tiêu Phàm làm sao có thể chịu được?

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.