Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 2: Năm Năm Sau




“Tốt.” Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi khen. Hắn ở vũ trụ tu hành giả lâu như vậy, còn chưa từng tiến vào bảo địa tu hành tốt như vậy.

“Trên Thủy Tổ Ma Sơn còn có nơi gửi một số điển tịch tu hành trân quý.” Con rối người hầu ở bên cạnh nói, “Đều là thuỷ tổ để lại, cực kỳ trân quý, có thể học, nhưng không thể mang đi khỏi Thủy Tổ Ma Sơn.”

“Ồ?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc.

“Chỗ tốt của tòa động phủ này, chủ nhân có thể cẩn thận thể hội.” Con rối người hầu nói, “Nếu không có việc gì, lão bộc sẽ lui ra.”

Đông Bá Tuyết Ưng hỏi: “Tầng trong cùng tầng hạch tâm của Thủy Tổ Ma Sơn có phải tốt hơn nhiều hay không?”

“Đó là sự thần kỳ hoàn toàn khác biệt.” Con rối người hầu nói, “Tầng trong vượt xa tầng ngoài, tầng hạch tâm càng vượt quá tưởng tượng.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Còn có một việc, ta muốn khiêu chiến đệ nhất Tôn Giả.”

“Khiêu chiến đệ nhất Tôn Giả?” Con rối người hầu sửng sốt, “Được, chủ nhân chờ, ta lập tức đi truyền lời.”

Con rối người hầu nhanh chóng rời đi.

Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu cẩn thận xem xét động phủ này, vừa xem xét liền phát hiện diệu dụng của động phủ, bên trong động phủ này khu vực khác nhau khí tức khác nhau, thích hợp cường giả hệ thống khác nhau tu luyện. Đông Bá Tuyết Ưng tìm được khu vực khác nhau thích hợp Sát Lục Đạo, Ba Động Đạo, Hư Giới Đạo, trái lại ‘Hệ thống hư không hành giả’ không có yêu cầu gì đối với hoàn cảnh.

Chỉ một lát sau.

Con rối người hầu đã trở lại, tiến đến báo lại.

“Chủ nhân.” Con rối người hầu cung kính nói.

“Đã định ra thời gian?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Đệ nhất Tôn Giả ‘Liệp Ương’ hắn đang bế quan, không thể ứng chiến.” Con rối người hầu nói.

Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc: “Bế quan không thể ứng chiến? Chẳng lẽ hắn một mực bế quan, ta sẽ một mực không thể khiêu chiến?”

“Tầng trong cùng tầng ngoài của Thủy Tổ Ma Sơn có khác biệt cực lớn, tương lai chủ nhân nếu đi vào sẽ biết, bế quan ở tầng trong là một loại tu hành đặc thù, ở trong quá trình tu hành không thể ứng chiến, nhưng khi bế quan chấm dứt, Liệp Ương Tôn Giả sẽ không thể trốn tránh.” Con rối người hầu nói.

“Cần bao lâu?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Nghe nói Liệp Ương Tôn Giả đã bế quan hơn năm mươi vạn năm, nhắm chừng ngắn thì lúc nào cũng có thể đi ra, lâu là trên ngàn vạn năm.” Con rối người hầu nói.

“Lâu như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút bất đắc dĩ.

Chờ đi.

Tốc độ thời gian trôi của Ma Sơn vũ trụ nhanh hơn quê hương nhiều, cho dù ngàn vạn năm thời gian cũng chỉ tương đương với mấy ngàn năm ở quê hương! Chiến tranh hẳn là không nhanh như vậy, mình cũng thừa dịp chút thời gian ấy tu hành cho tốt.

“Ngươi đi ra ngoài trước.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó.

“Vâng, chủ nhân có việc có thể phân phó bất cứ lúc nào.” Con rối người hầu đi ra khỏi động phủ.

Cửa động phủ ‘Kẹt!’ đóng lại, Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu tiềm tu ở trên Thủy Tổ Ma Sơn.

Thời gian tuy trôi qua, nhưng Thủy Tổ Ma Sơn lại không có bất cứ biến hóa gì, chung quanh sương mù màu đen vờn quanh vĩnh viễn, vĩnh viễn lạnh lùng vắng vẻ, cũng chỉ mấy chục vị cường giả ở đây tiềm tu, còn lại là con rối người hầu chuyên môn hầu hạ bọn họ cùng với thủ sơn giả.

Đỉnh núi, ngoài động phủ.

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở nơi đó lật xem một quyển sách màu vàng, quyển sách là các tấm kim loại kỳ dị đúc thành, bên trên điêu khắc rậm rạp một loại văn tự cổ xưa nào đó, tuy không hiểu văn tự này, nhưng văn tự lại tự nhiên truyền tin tức vào trong đầu. Nhiều năm qua, tin tức bên trong quyển sách này đã sớm ghi nhớ toàn bộ, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn đem quyển sách này cầm đến động phủ, thường xuyên lật xem.

Điển tịch trân quý trong Thủy Tổ Ma Sơn rất nhiều, có thể cầm đến động phủ xem, nhưng cấm mang ra khỏi Thủy Tổ Ma Sơn!

“Lý giải đối với dao động, vị tiền bối dị tộc này quả thực đến mức khiến ta ngước nhìn. Hắn nếu là tinh tú trên bầu trời, ta cũng chỉ phàm nhân trên mặt đất nhìn lên tinh không.” Đông Bá Tuyết Ưng mỗi lần lật xem đều nhịn không được sinh ra cảm giác sùng bái. Những điển tịch trân quý này chính là thuỷ tổ để lại, như điển tịch bản đơn lẻ không trọn vẹn này, thiếu bộ phận phía trước, cũng thiếu lượng lớn bộ phận phía sau, Đông Bá Tuyết Ưng ngay cả tên điển tịch cũng không biết, chỉ là từ tin tức bên trong biết tồn tại viết điển tịch này gọi là ‘Thiên Ba đảo chủ’.

“Nếu không có điển tịch này, tuyệt học của ta muốn sáng chế ra sẽ khó hơn nhiều.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.

Hắn có dã tâm.

Dã tâm rất lớn.

Như Tịch Diệt đại đế là căn cứ 《 Huyết Ma quyển 》 quyển hạ, sau đó sáng chế tuyệt học thích hợp bản thân.

Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước cũng căn cứ bí thuật ‘Sát Lục Chi Vực’ trong hệ thống vũ trụ sứ giả, lấy Sát Lục Đạo, Ba Động Đạo kết hợp, cấu thành ‘Sát Lục Chi Vực’ của mình.

Những cái này đều là tham chiếu ý tưởng của tiền bối tiến hành sáng tạo.

Mà bởi vì ‘Ba Động Đạo’ ‘Sát Lục Đạo’ đều là phi thường thích hợp chiến đấu, Đông Bá Tuyết Ưng luôn muốn đem hai đạo này kết hợp sáng tạo một môn tuyệt học chiến đấu! ‘Sát Lục Chi Vực’ dù sao thiên hướng phương diện lĩnh vực, Đông Bá Tuyết Ưng cần tuyệt học chiến đấu, thậm chí thích hợp thương pháp thi triển!

Nhưng không có điển tịch cùng loại, chưa có tiền bối làm như vậy! Có lẽ có, nhưng trong điển tịch Thủy Tổ Ma Sơn bên này là không tìm thấy, dù sao muốn đồng thời tinh thông Sát Lục Đạo, Ba Động Đạo, còn muốn kết hợp tuyệt học chiến đấu cao thâm, muốn tìm được cũng quá quá khó.

Bởi vì không có tham chiếu, phía trước là một mảng sương mù, con đường phía trước nên đi như thế nào?

Cần Đông Bá Tuyết Ưng tự mình đi sáng tạo, cần hắn lý giải đối với giết chóc, dao động đạt tới mức độ sâu hơn hoặc là rộng hơn, cũng may mắn là ở Thủy Tổ Ma Sơn có lượng lớn điển tịch trân quý cho hắn lật xem, để hắn mở rộng tầm mắt, thấy được đủ loại khả năng trên tu hành.

Đủ loại điển tịch tẩm bổ, cơ sở Sát Lục Đạo, Ba Động Đạo, cộng thêm tu hành trong động phủ của Thủy Tổ Ma Sơn, hiệu suất cũng cực cao, lại thêm ngộ tính của hắn, nay cuối cùng sáng tạo ra tuyệt học 《 Đạo Phong Ba 》 đệ nhất thiên, sở dĩ là đệ nhất thiên, là vì mình ở trên hai con đường đều còn chưa đạt tới mức vĩnh hằng, dựa theo ý nghĩ của mình, tuyệt học 《 Đạo Phong Ba 》này còn có thể không ngừng tăng lên.

Sau đó chỉ đệ nhất thiên, Đông Bá Tuyết Ưng đã dốc hết tâm lực, dựa vào một thiên này đã đủ để địch nổi Chúa Tể!

“Hô.”

Xa xa một nữ tử con rối đi tới, bóng người lóe lên vài lần, đã đến chỗ gần Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đông Bá Tôn Giả.” Nữ tử con rối cung kính nói, “Ta phụng mệnh chủ nhân nhà ta Liệp Ương Tôn Giả đến, báo cho Đông Bá Tôn Giả, ngày mai chiến một trận.”

“Liệp Ương Tôn Giả?” Mắt Đông Bá Tuyết Ưng sáng ngời, “Rốt cuộc đến rồi! Sáu trăm vạn năm trôi qua, Liệp Ương Tôn Giả rốt cuộc bế quan xong.”

“Được, vậy ngày mai chiến một trận.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười.

Nữ tử con rối cung kính hành lễ, lập tức xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.