Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 7: Ngăn Cản Cha Đính Hôn




“Chúng ta xem xem.” Ba người bọn Bàng Y đều liên tiếp đi thăm dò xem, thoáng điều tra bọn họ cũng đều khiếp sợ Đông Bá Tuyết Ưng thân thể mạnh mẽ, nhưng bọn họ chung quy là Chúa Tể hệ thống quy tắc ảo diệu, hơn nữa đều cực am hiểu trên linh hồn, ai cũng có thể xem xét linh hồn Đông Bá Tuyết Ưng.

Nhưng...

Bọn họ mỗi một người vừa xem xét linh hồn Đông Bá Tuyết Ưng, liền bị gợn sóng vô hình lan đến, bản tôn phân thân cũng có khoảnh khắc ý thức bị lạc, hóa thân cũng tán loạn, đợi sau khi một lần nữa ngưng tụ hóa thân, bọn họ không cam lòng lại thử vài lần, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận —— bọn họ không thể đánh thức Đông Bá Tuyết Ưng.

“Cái này đã vượt xa xa cảnh giới của chúng ta, không phải chúng ta có thể đánh thức.” Luyện Ngục Chúa Tể bình tĩnh nói, “Chỉ có thể xem vận khí của Đông Bá Tuyết Ưng.”

“Chúng ta ngay cả một chút dư âm cũng không chống đỡ được, cứu như thế nào?” Bàng Y cũng lắc đầu.

“Xem vận khí của hắn đi.” Nguyên Sơ chủ nhân nói.

Huyết Nhận thần đế trầm mặc, nhìn đệ tử nằm ở trên giường, cuối cùng thở dài.

Không thể đánh thức.

Sinh tử khó liệu! Dưới tình huống lâm vào ngủ say, đó là sinh tử tùy ý người khác thao túng.

“Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao, thân thể Tuyết Ưng cứ để lại đây, đừng mang ra khỏi vật chất giới. Các ngươi nếu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm ta.” Huyết Nhận thần đế nói hết câu, thân thể liền trực tiếp tiêu tán. Ba vị Chúa Tể khác khẽ lắc đầu, cũng đều rời đi.

Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao bọn họ vốn ôm hi vọng đều có chút tuyệt vọng. Các Chúa Tể cũng không cứu được, làm sao bây giờ?

“Mẫu thân.” Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao nhìn về phía Dư Tĩnh Thu.

Dư Tĩnh Thu cũng có chút bàng hoàng, nhưng nàng vẫn nói: “Chúng ta chờ, có lẽ chờ một lát phụ thân các con sẽ trực tiếp tỉnh lại.”

“Vâng.” Hai tỷ đệ cũng đang chờ.

...

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Dư Tĩnh Thu bọn họ đều đang chờ đợi.

Một năm, hai năm, ba năm, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm...

Đông Bá Tuyết Ưng nhưng vẫn ngủ say ở đó.

Thế giới Hạ tộc, thế giới Hồng Thạch sơn, trên Hồng Trần đảo.

Dư Tĩnh Thu đang ngồi ở trên ghế bên giường lật xem một quyển sách, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhìn thanh niên áo trắng nằm trên giường bên cạnh.

Tám vạn hai ngàn năm.

Ngủ say lâu như vậy, Dư Tĩnh Thu cũng đã quen, nàng chỉ tin tưởng một điểm: “Tuyết Ưng lâm vào ngủ say chưa mất mạng trong thời gian ngắn, rất có thể cũng không có nguy hiểm tính mạng, chàng nhất định sẽ tỉnh lại.” Nhưng nàng cũng biết đây là suy nghĩ lý tưởng của nàng, dù sao ở Ma Sơn vũ trụ ‘Thủy Tổ Ma Sơn’ xa xôi, trượng phu mình rốt cuộc đã trải qua cái gì, căn bản không thể đoán.

“Đệ muội.” Từ ngoài phòng một vị nam tử tóc đỏ da đỏ đi vào, là Hỏa Thành Tôn Giả, đây là một hóa thân hắn buông xuống. Hắn và Đông Bá Tuyết Ưng có tình nghĩa sinh tử huynh đệ, lại là sư phụ của Đông Bá Thanh Dao, đoạn thời gian qua hóa thân của hắn luôn thường trú ở Hồng Trần đảo.

Dư Tĩnh Thu vội đứng dậy: “Hỏa Thành đại ca.”

“Ngươi cứ ngồi, ta chỉ là thăm huynh đệ của ta một chút.” Hỏa Thành Tôn Giả đi đến một bên cũng ngồi xuống, nhìn Đông Bá Tuyết Ưng đang ngủ say. Một nhân vật tuyệt thế như vậy... Kỷ nguyên vũ trụ này có thể Giới Thần tứ trọng thiên mở đạo cũng chỉ hai vị, trình độ yêu nghiệt của Đông Bá Tuyết Ưng vượt xa Trúc Sơn phủ chủ. Hắn tiền đồ vô lượng, nhưng hiện nay lại ngủ say ở đó...

“Đông Bá huynh đệ, ngươi nói ngươi, ta nghe nói tiến vào vũ trụ khác bình thường đều có thu hoạch, đều rất cẩn thận, chưa từng nghe nói ai ngã đau như vậy.” Hỏa Thành Tôn Giả lắc đầu ở bên cạnh cầm bầu rượu trực tiếp đổ vào miệng, uống một hồi lâu mới nói thầm, “Ngươi vẫn là nhanh tỉnh lại chút, chiến tranh với Mẫu Tổ giáo không biết khi nào sẽ bùng nổ, chẳng lẽ ngươi tính dựa vào ngủ vượt qua toàn bộ thời kỳ chiến tranh? Ngươi nếu thật sự làm như vậy, tỉnh lại, chiến tranh kết thúc, sợ là các Tôn Giả vũ trụ tu hành giả chúng ta cũng bội phục ngươi. Lúc trước chúng ta điên cuồng đánh nhau với các Tôn Giả Mẫu Tổ giáo, cho dù chiến tranh cuối cùng chúng ta không tham chiến, nhưng ngủ một giấc trôi qua, cũng có chút quá không coi trọng chiến tranh nhỉ?”

Hỏa Thành Tôn Giả nói liên miên một hồi.

Hắn lúc trước bị giam giữ ở Hủy Diệt động thiên năm tháng dài lâu, đã có thói quen lẩm bẩm.

Dư Tĩnh Thu ngồi ở một bên yên lặng nghe.

Bỗng nhiên ——

Sắc mặt hai người bọn họ đều biến đổi, Hỏa Thành Tôn Giả nói đến một nửa cũng ngừng lại.

“Chiến tranh bắt đầu rồi?” Dư Tĩnh Thu có chút giật mình.

“Bắt đầu rồi!” Hỏa Thành Tôn Giả trịnh trọng nói.

Bọn họ đều nhận được thông báo, toàn bộ di chuyển đến di tích Hồ Tâm đảo! Bàng Y là đội trưởng Hủy Diệt quân đoàn trong Hồ Tâm đảo, có thể mang theo mọi người trực tiếp dịch chuyển đến trong Hồ Tâm đảo. Không cần trải qua Hồ Tâm đảo bên ngoài chậm rãi bay.

Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao bọn họ đều nhận được thông báo...

...

Toàn bộ thần giới thâm uyên đều nhanh chóng bắt đầu cuộc di chuyển lớn. Có Bàng Y hỗ trợ, ở di tích Hồ Tâm đảo là phi thường an toàn. Mà động thiên bảo vật để mọi người tạm thời ở lại là do Huyết Nhận thần đế cung cấp!

Tiến hành di chuyển từng đám đông.

Quan trọng di chuyển trước, người khác thì dần dần di chuyển.

Chiến tranh của các Chúa Tể cùng Mẫu Tổ giáo cũng đang bùng nổ! Nội tình hai đại tộc đàn vũ trụ tích góp giờ khắc này đều bắt đầu thi triển, bọn họ đều không còn đường lui.

******

Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, Huyết Nhận thần đế vốn còn thường xuyên đến thăm Đông Bá Tuyết Ưng, tự nhiên không có thời gian để tới nữa.

Thần giới cùng thâm uyên đã sớm đánh hủy thiên diệt địa...

Vật chất giới còn rất an toàn.

Thế giới Hồng Thạch sơn, trên đảo Hồng Trần vẫn rất yên tĩnh. Mặc cho bên ngoài đánh dữ dội nữa cũng không ảnh hưởng nơi này một chút nào.

“Đánh quá điên cuồng rồi, nghe nói có một tinh vực, gần như non nửa hóa thành hư vô. Ài, vô số sinh linh thần giới thâm uyên, có thể di chuyển vào Hồ Tâm đảo di tích mới bao nhiêu?” Đông Bá Thanh Dao, Đông Bá Ngọc hai tỷ đệ trò chuyện cảm thán, vì lượng lớn sinh mệnh chết đi mà thở dài. Sinh linh vật chất giới coi như an toàn, nhưng thần giới thâm uyên là thật sự gặp họa.

Hai bên hoàn toàn liều mạng, các Chúa Tể cũng không tiếc tính mạng, Huyết Nhận thần đế cũng từng chết trận không chỉ một lần, cố ý bố trí, thậm chí lấy cái chết của mình để mai phục Mẫu Tổ giáo.

Mẫu Tổ giáo cũng không dễ chọc, vũ trụ bọn họ cũng đã tới lúc sụp đổ cuối cùng, hiển nhiên đã trải qua quá nhiều kỷ nguyên, bảo vật lưu lại nhiều hơn nhiều! Giờ khắc này bọn họ cũng không có chút nào giữ lại.

“Cái gì!”

“Huyết Tinh Chúa Tể Ni La thế mà là phản đồ?”

“Trời ạ, điều này, điều này...”

Làm con của Đông Bá Tuyết Ưng, tin tức của Đông Bá Thanh Dao, Đông Bá Ngọc tương đối linh thông, bọn họ cũng biết đến được ít tin tức chiến tranh, nhưng khi nghe nói Huyết Tinh Chúa Tể Ni La thế mà là phản đồ vẫn chấn kinh.

...

Tin tức truyền đến từng cái.

Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao, Dư Tĩnh Thu đều thường xuyên biết được tin tức, nhưng người thân quan trọng nhất của bọn họ ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ lại vẫn nằm ở trên giường ngủ say.

******

Ma Sơn vũ trụ, tầng trong của Thủy Tổ Ma Sơn.

Một trong chín động phủ lơ lửng, cửa động phủ đóng, ở trong động phủ.

Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen nằm ở trên giường đá, chung quanh thân thể có các vòng sáng màu vòng quanh, nữ tử con rối ở bên cạnh cách đó không xa khoanh chân ngồi, yên lặng chờ đợi.

“Mệt mỏi quá.”

“Luôn luôn phải tu luyện chiến đấu, khi nào là kết thúc.”

“Quá mệt rồi.”

“Ta cũng đã thành Chúa Tể, sao còn chưa tới điểm cuối, còn phải tu luyện? Còn phải chiến đấu?”

“Ta không chống đỡ được nữa.”

“Quá mệt rồi.”

Một thế giới ngủ say quá lâu ý thức thật sự chán ghét, cực độ chán ghét, bài xích ngủ mơ. Bài xích mãnh liệt làm ý thức hắn dần dần rời xa một thế giới.

Giống như từ sâu trong hắc ám nhất dần dần bò ra, ý thức hắn dần dần thức tỉnh, ký ức vốn bị che phủ bắt đầu tràn lên ở trong linh hồn.

Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen ngủ say ở trên giường đá dần dần mở mắt, mắt hắn có chút mê mang, tựa như lúc tuổi nhỏ vừa tỉnh ngủ đều có đoạn thời gian mất đi ký ức, cũng quên mình là ai. Nhưng ký ức hắn ngủ mơ trải qua cùng ký ức trong hiện thực bắt đầu dung hợp, theo dung hợp hắn dần dần tỉnh táo.

“Ta, là Đông Bá Tuyết Ưng.” Đông Bá Tuyết Ưng thật sự tỉnh táo.

Hắn đã nhớ ra.

Mình đánh bại Liệp Ương Tôn Giả đi vào tầng trong của Thủy Tổ Ma Sơn, vốn là bay về phía động phủ của mình, bỗng nghe được thanh âm tuyệt vời, sau đó liền ngủ...

Tiến vào thế giới trong mơ?

“Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân, sáu ức năm ngàn vạn năm, thời gian chủ nhân lần đầu tiên tu hành trong mộng là số một trong Tôn Giả trong một kỷ nguyên vũ trụ này, tính cả Chúa Tể, chủ nhân cũng xếp hạng ba.” Nữ tử con rối đứng dậy, trên mặt tràn đầy tự hào hưng phấn nói.

...

Ma Sơn vũ trụ, một tinh cầu hoang vu che dấu thế giới động thiên bảo vật, Đông Bá Tuyết Ưng áo đỏ ngủ say trên đất cỏ ở dưới khí linh chiếu cố, trên người đều không có chút tro bụi, giờ phút này hắn cũng chậm rãi mở mắt.

...

Ở thế giới Hạ tộc, trên đảo Hồng Trần của thế giới Hồng Thạch sơn.

Trong phòng.

Dư Tĩnh Thu một mình ngồi ở trên ghế, lật xem sách, ngẫu nhiên nhìn Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh một cái.

Chung quanh rất yên tĩnh. Dư Tĩnh Thu là một Giới Thần tứ trọng thiên địch nổi đại năng cảm ứng phi thường sâu sắc đối với chung quanh, nàng một tay cầm sách, bỗng nhiên lòng có cảm giác có chút không dám tin vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng nằm trên giường bên cạnh, lông mi của đôi mắt nhắm run rẩy.

“Tuyết Ưng.” Dư Tĩnh Thu vội buông sách, khẩn trương lại kích động nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng nằm ở nơi đó chậm rãi mở mắt, ánh mắt cũng có chút mê mang.

“Tuyết Ưng, Tuyết Ưng...” Trong mắt Dư Tĩnh Thu cũng có nước mắt, vội hô.

Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng dần dần tỉnh táo, nhìn nước mắt trong mắt thê tử, đưa tay nhẹ nhàng lau giúp thê tử: “Tĩnh Thu, ta lần này ngủ quá lâu, để nàng lo lắng rồi.”

“Không có gì.” Dư Tĩnh Thu vừa khóc vừa cười.

“Đúng rồi, chiến tranh với Mẫu Tổ giáo còn chưa bắt đầu chứ?” Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.