Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 367: Nỗi Sợ Hãi Của Lâm Mộng Di




Làm sao bây giờ?

Từ lúc xuyên việt đến nay hắn luôn thuận buồm xuôi gió, cho nên dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại gặp phải loại đại gia hỏa này.

Nếu như là nhân loại, bằng vào Sư Ngôn thiên bẩm hoặc là nói mê hoặc, cuối cùng cũng có thể khiến cho đối phương mắc lừa. Cũng giống như tộc nhân Dị Linh tộc trước đó vậy, có thể thừa dịp được...

Thế nhưng chỉ là một cỗ khôi lỗi, không có ý thức của bản thân, dù có nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích ah!

- Lão sư, trong này có thông đạo, mau vào...

Trong lúc hắn đang không biết nên làm như thế nào cho phải thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất đã đi vào cửa đá truyền tới.

Nói đến thì dài dòng, kỳ thật từ lúc nàng đi vào cho đến bây giờ, chẳng qua cũng chỉ có mười mấy hô hấp mà thôi, xem ra, ở bên trong nàng đã phát hiện ra cái gì đó.

- Được!

Lên tiếng, cổ tay Trương Huyền run lên, trường kiếm lần nữa bổ ra một đạo kiếm mang. Cùng thời khắc đó, hắn lại để cho phân thân công kích từ phía sau, bản tôn nhanh chóng chạy về phía cửa đá.

Phân thân có thể nói là không chết, không sợ đối phương. Mà hắn thì không giống, nếu như đầu biến thành bánh rán, như vậy sẽ phải chết thật!

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Dường như cảm giác được ý đồ của hắn cho nên khôi lỗi càng thêm tức giận, bàn chân đạp mạnh, không để ý tới kiếm mang của hắn mà trực tiếp phóng về phía Trương Huyền.

Hắn muốn bằng vào thân thể mạnh mẽ để đâm chết đối phương!

- Đáng giận!

Vẻ mặt trắng bệch, răng Trương Huyền sắp cắn nát bờ môi.

Nếu như chỉ là một quyền, hắn còn có thể bằng vào thân pháp để trốn tránh. Thế nhưng toàn bộ thân thể của đối phương... Gian phòng này vốn đã rất chật hẹp, căn bản không trốn tránh ra xa được. Một khi đụng vào, không chết thì cũng không kém gì nhiều!

- Cút!

Nhưng vào lúc này, phân thân bỗng nhiên lao đến, hung hăng đâm vào khôi lỗi.

Phanh!

Cả hai ngạnh kháng, mặc dù lực lượng của phân thân yếu kém, thế nhưng vẫn khiến cho khôi lỗi bị chệch sang một bên.

Vốn là trực tiếp đâm vào trên người Trương Huyền, kết quả chỉ có quét tới bả vai mà thôi.

Ông!

Thời khắc mấu chốt, hắn lần nữa kích hoạt một lần hiệu quả cuối cùng của Long lân hộ thân phù. Sau đó lập tức nghe được một tiếng “Răng rắc“, long lân vỡ vụn, lực lượng khổng lồ trùng kích vào khiến cho Trương Huyền trực tiếp ngã vào cửa đá.

- Phân thân, trở về!

Người trên không trung, tinh thần khẽ động, thu phân thân vào giới chỉ trữ vật, lập tức sống lưng lần nữa trầm xuống, đụng vào trên vách tường.

- Lão sư...

Thanh âm lo lắng từ phía trước truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, phía sau cửa đá mặt quả nhiên có thông đạo, hình như là một cơ quan đã bị Lạc Thất Thất mở ra, thông đạo chật hẹp, chỉ cho một người tiến lên.

Vừa rồi hắn đã đâm vào trên vách đá của thông đạo.

Biết đại gia hỏa kia bất cứ lúc nào cũng sẽ xông tới cho nên Trương Huyền không dám mảy may ngừng lại, cũng không nhìn về phía sau. Bàn chân giẫm mạnh lên trên vách tường, lập tức xông về phía trước.

Thông đạo không dài, chỉ có khoảng cách hơn mười mét, trong vòng nửa hô hấp hắn đã đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy được một thạch thất rất là rộng lớn.

Gian phòng này so với chỗ kia càng bao la hơn nhiều, ít nhất cũng có mấy ngàn mét vuông.

- Cái này...

Không nghĩ tới phía sau cánh cửa hẹp còn có không gian to lớn như vậy, Trương Huyền sững sờ.

- Lão sư, người nói đúng a. Đây chính là chỗ ở của Ngô Dương Tử tiền bối, đây chính là thư tịch và lô đỉnh hắn để lại...

Trong lúc đang cảm thấy kỳ quái thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất từ phía trước vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử này đang tràn ngập hưng phấn nhìn về phía hắn.

Nàng thấy lão sư không có việc gì, hiển nhiên cũng rất là cao hứng. Thế nhưng bởi vì phát hiện nơi này cho nên càng làm cho nàng kích động không thôi.

- Thư tịch? Lô đỉnh?

Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí góc tường nơi nữ tử đang đứng, dưới ánh sáng trong suốt của Dạ Minh Châu chiếu rọi, một loạt giá sách san sát, cách đó không xa còn có một cái lô đỉnh cực lớn đứng sừng sững.

Lô đỉnh này khác biệt so với đan lô luyện đan, giống như là một cái hỏa lô cực lớn, mặc dù không có hỏa diễm thiêu đốt, thế nhưng từ đó cũng có thể cảm nhận được lực lượng hung mãnh và khí thế ở trong đó.

Vừa nhìn đã biết cấp bậc của thứ này không thấp!

- Ừm, con đã chuyên môn nghiên cứu qua, đây là hỏa lô luyện khí năm đó Ngô Dương Tử tiền bối đã từng sử dụng, tên là Hồng Viêm đỉnh!

Lạc Thất Thất nói.

Đối với Luyện Khí sư, thứ trân quý nhất chính là lôđỉnh luyện khí, có thể nói tương đương với sinh mệnh của bản thân. Lô đỉnh đang ở đây, như vậy đã nói rõ hắn tất nhiên hắn đã từng ở qua nơi này.

Nói cách khác... Bọn họ đã tìm đúng chỗ!

Cái gọi là Vong Ưu cư này chính là nơi mà trước kia Ngô Dương Tử tiền bối từng ở lại.

Chỉ cần mang Hồng Viêm đỉnh này về học viện thì coi như hoàn thành thí luyện, có thể thành công viên mãn!

- Quá tốt rồi, nơi này có đường ra hay không?

Trương Huyền không nhịn được hỏi một câu.

Thí luyện hoàn thành hay không đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì cả. Mà chuyện quan trọng nhất chính là, phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này.

Nơi này mặc dù rộng lớn hơn một chút, thế nhưng một khi gia hỏa to lớn kia xông tới, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém giết. Cho nên chuyện phải như thế nào để còn sống mới là chuyện quan trọng nhất.

- Đường ra? Con... Con còn chưa kịp tìm...

Sắc mặt Lạc Thất Thất tái nhợt.

Nàng vừa mới vào đây thì đã nhìn thấy Hồng Viêm đỉnh, rất nhiều thư tịch cho nên quá mức hưng phấn, đã quên tìm lối ra.

Chỉ là, phòng lớn như thế, ánh sáng lại không đủ, coi như muốn tìm thì làm sao có thể tìm thấy được ngay chứ.

Ầm ầm!

Lời còn chưa dứt thì phía sau đã có một trận oanh minh vang vọng, lập tức hai người lần nữa đã cảm thấy có một luồng sát lục chi khí đánh tới, đầu khôi lỗi vừa rồi cũng đã theo sát ở phía sau!

- Nguy rồi...

Sắc mặt Trương Huyền tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.