Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 2




"Vậy được rồi!" Tạp Ni đáp ứng, "Thế nhưng trong khoảng thời gian này, cậu cũng rất nguy hiểm, Hoa Hồng không ở đây, để Lý Thuận bảo vệ cậu hai tư giờ đồng hồ! “ Tạp Ni nói.

"Không cần, tôi ở nhà, có cha ở bên cạnh, Thiếu tá cũng không thể tìm được nhà tôi? Huống chi mấy ngày nay ra ngoài, cha đã bố trí người khắp nơi bảo vệ tôi!”Hi Hi nói.

Nghe thế, Tạp Ni nhíu mày, "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?" Tạp Ni hỏi.

Nghe thế, Hi Hi nhíu mày, Tạp Ni cũng quá cơ trí.

"Không có gì, một chút phiền toái nhỏ, cha tôi làm lớn chuyện thôi!" Hi Hi nói.

Vừa nghe lời này, Tạp Ni cũng biết Hi Hi có phiền phức, "Bảo bối, sao cậu không giống những đứa nhỏ khác, đáng yêu một chút, nhu thuận một chút, cả ngày bạo lực như vậy!"

"Nào có, tôi rất đáng yêu, rất nhu thuận nha!" Hi Hi nói.

"Được, chớ giả bộ!" Tạp Ni nói.

Hi Hi, "..."

"Lẽ nào tôi không đáng yêu sao?" Hi Hi hỏi.

Lúc này, tập thể một trận trầm mặc ( im lặng).

Sắc mặt của Hi Hi cũng thay đổi...

"Được rồi, các anh cũng quá không nể tình rồi!” Hi Hi nhịn không được nói.

Nơi này toàn người hiểu Hi Hi, tuyệt đối không ai nói bé đáng yêu.

Có đứa bé nào, vì chọc giận mẹ bé, lại bay thẳng đến nhà người ta ném bom sao?

Ngoại trừ Hi Hi còn có người khác sao?

Cho nên người biết Hi Hi, tuyệt đối không ai nói bé đáng yêu!

Tất cả mọi người cười cười, lúc này, Thẩm Dạ Thiên mở miệng, "Bảo bối, mặc dù nói Thiếu tá Tỉnh Nham chưa tra được thân phận của cậu, thế nhưng cậu vẫn nên ra vào cẩn thận một chút!"

Nghe thế, Hi Hi chợt nhớ đến cái gì, "Nếu như tôi có thể tra ra được thân phận của Thiếu tá Tỉnh Nham, như vậy là tôi vẫn an toàn có phải hay không?”

Nói lên điều này, ba người đều sửng sốt.

Lập tức mở miệng, "Cậu nói cái gì?"

"Nắm giữ tung tích Thiếu tá Tỉnh Nham, bảo bối, cậu đang nói đùa sao?!” Mặc Tử cũng hỏi.

Nhìn bọn họ một người một câu hỏi, Hi Hi suy nghĩ một chút, "Tôi không xác định, tôi chỉ thử một chút thôi!"

"Cậu thật sự có biện pháp!?" Tạp Ni hỏi.

Tạp Ni nghĩ, nếu như có thể nắm giữ tung tích Tỉnh Nham thì có thể tránh được rất nhiều chuyện, thế nhưng việc này có thể thành công không.

Hi Hi suy nghĩ một chút, "Kỳ thực, cô tôi chính là thủ hạ của Thiếu tá Tỉnh Nham, thế nhưng không biết cô có nói cho tôi biết hay không!?”Hi Hi nói.

Tạp Ni, "..."

Mặc Tử, "..."

Thẩm Dạ Thiên, "..."

Ba người cũng không nhịn được muốn nói một tiếng "Mẹ kiếp!"

"Nhà cậu thân thích khắp thiên hạ sao!”Tạp Ni nhịn không được nói.

"Chờ một chút, thế nào mà tôi lại không biết cậu có cô?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.

"Em gái của cha tôi, mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng nhìn ra, cha cùng cô quan hệ rất tốt, hơn nữa, cô cũng rất thích tôi!" Hi Hi vui vẻ nói.

Đối với kinh ngạc của bọn họ, đã thấy nhưng không thể trách.

So sánh với thời điểm biết Mặc Thiếu Thiên là cha bé, loại kinh ngạc này đã không coi vào đâu!

"Bảo bối, cậu không phải nói không còn chuyện gì gạt chúng tôi sao?” Lúc này, Mặc Tử nhịn không được nói, "Lần trước đã nói, còn có cái gì giấu diếm, thì nói rõ ràng, cậu nói không có!!"

Hi Hi suy nghĩ một chút, "Phải? Có thể là tôi đã quên, tôi cũng vừa mới nhớ tới!”

Mặc Tử, "..."

Nếu như không phải trước từng có vài lần, Mặc Tử nhất định truy hỏi, xét thấy đã thành thói quen, Mặc Tử cũng tỉnh táo rất nhiều, suy nghĩ một chút, anh mở miệng, " Bên người Tổng thống nước Mỹ cậu có người quen sao?”

"Hỏi cái này để làm gì?"

"Hỏi một chút!"

"Có!" Hi Hi nghiêm trang nói.

"Mẹ kiếp, thiệt hay giả?"

"Anh nghĩ khả năng là thật sao?” Hi Hi nghiêm trang hỏi lại.

Mặc Tử, "..."

"Mẹ kiếp!" Mặc Tử nhịn không được mắng, "Hiện tại tôi không biết câu nào là cậu nói thật câu nào là giả!"

"Nghìn vạn lần không nên thử dò xét tôi, tôi bí hiểm!”Hi Hi nói.

Nghe thế, bên kia Tạp Ni cùng Thẩm Dạ Thiên đều nhịn không được bật cười.

"Được rồi, trở về vấn đề chính, cậu tra được tung tích Thiếu tá Tỉnh Nham sao?” Thẩm Dạ Thiên hỏi.

"Tôi không biết chỉ có thể thử một chút, nếu không được, cũng chỉ có thể hạ thủ với cô, chỉ là làm như vậy, chỉ sợ không có đạo đức!” Hi Hi sờ sờ cằm nói.

"Được rồi, chớ giả bộ, đạo đức của cậu đã mất rồi!?”" Mặc Tử nhịn không được nói.

"Đây cũng là..!" Hi Hi gật đầu nói.

"Bảo bối, nếu như có thể truy ra tung tích Thiếu tá Tỉnh Nham, như vậy cậu có thể an toàn ở thành phố A một thời gian ngắn!?” Thẩm Dạ Thiên nói, cái này hoàn toàn là tốt cho Hi Hi, để ở lại bên người Lâm Tử Lam thêm chút thời gian, Hi Hi nhất định sẽ tra ra tung tích Thiếu tá Tỉnh Nham.

"Tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp!" Hi Hi nói.

Bé cũng biết bọn họ là lo lắng cho mình, Hi Hi cũng không nói cái gì nữa, đáp ứng.

"Chờ một chút, bảo bối, cô cậu là thủ hạ của Thiếu tá Tỉnh Nham, hiện đang làm gì?" Mặc Tử hỏi.

"Mặc Tử, tôi cảm thấy anh hỏi cái này là lời vô ích, còn không bằng hỏi cô tôi lớn lên có xinh đẹp không!” Hi Hi nói.

"Tôi chỉ quan tâm vấn đề thực lực!”Mặc Tử nói.

Anh muốn biết thực lực người bên cạnh Thiếu tá Tỉnh Nham, bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Anh biết Sơn Chi không?”

"Sơn Chi?"

Ba người sửng sốt.

"Ừ!" Hi Hi gật đầu, "Biệt hiệu của cô là Sơn Chi!”

Đang lúc ba người lần thứ hai muốn nói tục, lúc này tiếng nói của Lâm Tử Lam truyền đến.

"Bảo bối..."

"Mẹ tôi đã trở về, tôi đi ăn cơm, không hàn huyên được với mấy người nữa!” Hi Hi nói, sau đó trực tiếp thoát khỏi.

Để lại cho Tạp Ni cùng Mặc Tử, còn có Thẩm Dạ Thiên một quả bom chậm rãi tiêu hóa.

Hi Hi từ gian phòng đi ra, thấy Lâm Tử Lam, "Mẹ, mẹ đã trở về?"

"Ừ, bận rộn gì sao?" Lâm Tử Lam thuận miệng hỏi.

"Không có gì, nói chuyện phiếm mà thôi!" Hi Hi nói, "Con đã làm xong, nên đi ăn cơm!” Hi Hi nói.

"Ok, mẹ sẽ vào ngay!” Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp đi vào phòng của mình.

Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, ăn cơm!”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Tốt!"

Vì vậy, bay thẳng đến trên bàn cơm.

Lâm Tử Lam đi ra, hai người đã ngồi xuống, Lâm Tử Lam cũng đi đến, ba người bắt đầu ăn.

Lúc này, Hi Hi vừa ăn, chợt nhớ tới cái gì, "Cha, cô Lưu Ly biết tin mẹ trở về không?” Hi Hi đột nhiên hỏi.

Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Đã biết, cha đã nói với cô ấy!”

"Cô biết chuyện mẹ khôi phục trí nhớ sao?”Hi Hi hỏi tiếp.

Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có, còn chưa kịp nói!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nói lên cái này, Hi Hi gật đầu, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đang ăn cơm, nhìn bé, "Thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

"Không có, bỗng nhiên nhớ đến cô Lưu Ly, đã lâu không liên lạc, hỏi một chút mà thôi!”Hi Hi nói.

Nghe Hi Hi nói, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên hoài nghi nhìn bé một cái.

"Cha, mời không nên dùng cái ánh mắt hoài nghi nhìn con!”Hi Hi nói.

"Con là có tật giật mình!”Mặc Thiếu Thiên nói.

"Con mới không có, con nhớ cô Lưu Ly không được sao!”Hi Hi nói, sau đó ánh mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Đúng không mẹ?"

Lâm Tử Lam rất phối hợp gật đầu.

Hi Hi lúc này mới hài lòng cười cười.

Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tỏ vẻ cô không phối hợp với mình.

Lúc Mặc Thiếu Thiên muốn mở miệng nói cái gì, Hi Hi mở miệng, "Được rồi, cha, bắt đầu từ ngày mai, con không phụ trách làm cơm, nhiệm vụ gian khổ này, giao cho cha!” Hi Hi mở miệng nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Hi Hi, kỳ thực, anh biết Hi Hi nói những lời này ám chỉ cái gì.

"Nhanh như vậy?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Con muốn giám sát cha học, cho nên, cha chúng ta học sớm một chút!”Hi Hi nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, "Quên đi, hãy tìm một người giúp việc!"

"Thế nhưng mẹ không có thói quen trong nhà có người lạ!" Hi Hi nói.

Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía lâm Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam liên tục gật đầu, không sai, là như vậy.

Mặc Thiếu Thiên, "..."

"Mẹ, mẹ cũng thích đàn ông biết làm cơm không phải sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Dĩ nhiên!”

Nghe Lâm Tử Lam cùng Hi Hi nói, Hi Hi nói cái gì, cũng chỉ có thể gật đầu.

"Vậy được rồi!"

Nghe Mặc Thiếu Thiên đáp ứng, một giây kế tiếp, Hi Hi lập tức vươn tay, Lâm Tử Lam thấy vậy, cũng đưa tay ra, "Ba" một tiếng, hai người đánh một cái, sau đó, hai người tiếp tục ăn.

Mặc Thiếu Thiên nhìn, còn có thể nói cái gì?

Quả thực, lúc ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên phải làm việc đầu tiên, đó chính là rửa bát!

Sau khi giao nhiệm vụ của mình cho Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi trở về phòng, còn Lâm Tử Lam thì đi tắm, chỉ có Mặc Thiếu Thiên một người ở trong phòng bếp rửa bát, bóng dáng cao lớn, quần áo đắt tiền, nhìn thế nào cũng thấy không hòa hợp, thế nhưng mặc dù thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng làm rất đàng hoàng, cũng may lần trước cùng Hi Hi học qua, lần này học theo, Mặc Thiếu Thiên còn có thể.

Chỉ là có một mình anh ở chỗ này có chút tĩnh mịch, nếu mà Lâm Tử Lam ở đây cùng anh, anh rửa nhiều hơn nữa cũng vui vẻ.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên tiếp tục rửa nhanh hơn.........

Mà bên trong gian phòng, Hi Hi về đến phòng, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm một dãy số, thanh âm thật lâu mới được nối.

"Alo..."

"Cô Lưu Ly thân ái..." Hi Hi ngọt ngào kêu một tiếng.

Nghe được tiếng nói, Lưu Ly kinh ngạc, "Hi Hi?"

"Là cháu!" Hi Hi cười ngọt ngào nói, một bên cùng Mặc Lưu Ly nói chuyện điện thoại, một bên ngón tay thao tác trên máy tính.

"Nghĩ như thế nào gọi điện thoại cho cô?" Lưu Ly cũng cao hứng hỏi.

"Đương nhiên là nhớ cô, đã lâu không liên lạc với cô!”Hi Hi nói.

"Ừ, thật lâu, đúng rồi, mẹ cháu thế nào!?" Lưu Ly hỏi.

Nghe Mặc Lưu Ly nói, ánh mắt Hi Hi nhìn chằm chằm màn hình, "Dạ, mẹ cháu đã không có chuyện gì, hơn nữa, cũng khôi phục trí nhớ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.