Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 16




Nghe được Bạch Thiển Thiển nói, Xảo nhi nhất thời đình chỉ tiếng khóc, ngẩng đầu, vừa thấy nụ cười nhu hòa trên mặt tiểu thư nhà mình, liền kinh ngạc mà nhìn nàng: "Tiểu. . . Tiểu thư?"

"Ừ!" Bạch Thiển Thiển ôn hòa gật đầu. Thân thủ đem Xảo nhi từ dưới đất kéo dậy.

Nàng không biết lý do tại sao bản thân mình lại xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng thiết nghĩ chuyện này xảy ra hẳn là trong chốn u minh đã tự có chú định. Nàng tuy không tin vào thần phật hay ma quỷ, nhưng là trên thế gian này vốn có rất nhiều chuyện mà khoa học hiện đại dẫu có phát triển cũng không thể nào giải thích được.

Cũng giống như lúc này linh hồn của nàng là chân chân thật thật tồn tại trong thân thể của một người khác.

Mà căn cứ vào trí nhớ cùng hiểu biết của nàng, quốc gia này là một quốc gia chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử. Đại khái đây chính là một cái thời không khác đi.

Trên cái thế giới này có ba quốc gia. Một quốc gia là nơi chủ nhân thân thể ban đầu cũng là nơi nàng bây giờ đang sống, là Đông Ly quốc; còn có một cái khác Đông Ly là Tây Lương quốc; còn có một cái quốc gia thực thần bí ở ngoài Đông Hải, là Lam Tuyết quốc.

Bạch Thiển Thiển nhanh chóng tiêu hóa toàn bộ ký ức trong đầu nàng, thế này mới phát hiện cái nữ tử tên Phượng Hồng Loan này thực sự là một thiên tài. Kinh sử tử tập, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, xuyên châm thứ tú. . . Tựa hồ không có gì là nàng ta không biết.

Ngay cả nàng tự xưng là thiên tài nhưng vẫn đối với những thứ kia đều phải kinh hãi than.

Cái này đây phải là nữ tử một thông minh lanh lợi như thế nào?

Chỉ là tính tình quá mức nhu nhược, không, nàng vốn không phải người nhu nhược, mà là thủy chung nhớ kỹ di ngôn nương nàng để lại trước lúc lâm chung, muốn nàng vạn sự đều phải nhẫn. Nhưng là trường kỳ ẩn nhẫn, cũng liền mài đi tính tình của nàng.

Nàng lại không biết trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, nàng nhịn, lại nhịn kết quả chính là nàng ở phủ Thừa tướng nhận hết mọi khi dễ suốt mấy năm nay.

Cuối cùng còn phải mang xú danh Đông Ly quốc đệ nhất phế vật ngu ngốc.

Nàng mặc kệ không quan tâm ô ngôn uế ngữ của thế nhân, chỉ quan tâm duy nhất một nam nhân. Một nam nhân tên là Quân Tử Ly. Hầu như đầy đầu nàng chính là hình ảnh bốn năm trước vô tình gặp gỡ, dưới tàng cây hoa đào phía sau thanh sơn cổ tự, nam tử mặc một thân bạch y tuấn mỹ.

Cũng không thấy hết gương mặt của nhân gia, chỉ thấy một bên khuôn mặt, lại khiến cho nàng yêu đến như vậy, không tiếc buông tha cho tính mạng của mình.

Nào biết đâu quan tâm mười mấy năm cuối cùng đổi lại chỉ là một tờ hưu thư, dập tắt lửa lòng của nàng. Nam nhân kia chính là một tia hy vọng cuối cùng để nàng còn có đủ dũng cảm mà sống tiếp ở thế giới này. Người kia lại đem toàn bộ niềm hi vọng của nàng đạp nát, nàng cũng mất sống ý niệm trong đầu.

Có lẽ so sánh với nàng ta, nàng còn chưa đủ yêu Á Lâm.

Nếu như nói yêu, phát súng kia của nàng hẳn là phải nhắm thẳng vào trái tim của hắn, để cho hắn đi theo nàng xuống hoàng tuyền.

Bạch Thiển Thiển nghĩ như vậy, khóe miệng bỗng chốc nở nụ cười lạnh lùng. Nếu ông trời đã trao cho nàng một cơ hội, nàng sẽ hảo hảo mà sống. Thân thể của một người, lại liên quan tánh mạng hai con người. Phượng Hồng Loan không có dũng khí sống sót, nhưng nàng thì có.

Người không có từ mưa bom bão đạn đi ra sẽ không biết sinh mạng đáng quý như thế nào. Người không có từ trong hắc ám đấu đá cầu sinh sẽ không biết quang minh rực rỡ tốt đẹp bao nhiêu.

Phượng Hồng Loan dù có đọc nhiều sách vở, lại thông linh dịch thấu hơn nữa, thì nàng cũng chỉ là một nữ tử bị dưỡng trong nhà cao cửa rộng, đại môn không ra nhị môn không bước. Nói trắng ra nàng cũng chỉ là một đóa kiêu hoa, cần người tưới nước chăm sóc.

Mà nàng thì không phải, nàng Bạch Thiển Thiển. Từ nhỏ đã biết rõ ai cách xa ai, ai thiếu mất ai cũng có thể sống tiếp. Mà nàng chỉ biết mình phải sống tốt hơn.

Gia gia không có nàng, nhưng người còn có toàn bộ tập đoàn tài chính hoàn cầu, chỉ cần chăm sóc sức khỏe lão gia tử thật tốt, cái chết của nàng nói thế nào cũng chỉ làm ông thương tâm một trận rồi thôi.

Á lâm nếu đã lạnh lùng, quyết tâm hạ sát thủ với nàng, e rằng một chút thương tâm cũng sẽ không có.

Lam Dạ. . . Lam Dạ có lẽ sẽ tốt hơn!

Bạch Thiển Thiển nghĩ đến Lam Dạ, bỗng nhiên thở dài. Lam Dạ, tâm ý của hắn nàng vẫn luôn biết. Chỉ là Lam Dạ cũng là người giãy dụa cầu sinh trong hắc ám, nàng chỉ biết Lam Dạ sẽ không phải là ánh mặt trời rực rỡ của nàng. Nàng có thể vì Lam Dạ mà buông tha sinh mệnh, thế nhưng sẽ không thể nào yêu hắn được.

Chỉ là thật không ngờ, nàng vẫn cho rằng Á Lâm là ánh mặt trời của nàng, kết quả cuối cùng của nàng lại là ngã vào vực sâu hắc ám vô tận.

Cái thế giới kia còn có thứ gì gọi là đen? Cái gì gọi là trắng nữa?

Bây giờ nàng là Phượng Hồng Loan, thực sự tốt lắm! Từ nay về sau, nàng không còn là Bạch Thiển Thiển, mà chính là Phượng Hồng Loan.

Nghĩ như vậy, tiếu ý nơi khóe miệng lại càng sâu sắc.

"Tiểu thư? Tiểu thư. . ." Xảo nhi bị Bạch Thiển Thiển kéo dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khẩn trương mà nhìn nàng.

Tiểu thư rất ít cười, nàng cũng biết khi tiểu thư cười rộ lên thực sự rất đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy tiểu thư lúc này cùng với trước kia thật khác biệt.

Dĩ vãng tiểu thư tuy rằng cũng có cười, nhưng nụ cười đó chung quy cũng không che giấu được dung mạo đượm buồn của người, dáng vẻ mảnh mai khiến người thương tiếc. Mà lúc này đây, tiểu thư cười là phát ra từ nội tâm. Đẹp hơn rất nhiều, quanh thân đều bao phủ một tầng quang hoa nhàn nhạt. Khiến người ta xem mà không thể dời mắt.

Không thể nói rõ được cảm giác, chẳng qua là cảm thấy tiểu thư giống như là thay đổi thành một người khác.

"Ừ?" Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ôn hòa nhìn Xảo nhi. Cái tiểu nha đầu này lớn lên cùng Phượng Hồng Loan từ nhỏ. Nàng là người duy nhất đối xử tốt Phượng Hồng Loan trên thế giới này.

"Tiểu thư, người. . . Người thật không có chuyện gì chứ? Thực sự không cần nô tỳ đi cầu Nhị phu nhân tìm đại phu sao?" Xảo nhi lo lắng nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng hoang mang rối loạn. Nhất là nàng quên không được khí thế lúc trước của tiểu thư, kia giống như muốn giết chết nàng.

"Không có chuyện gì. Chỉ là mới vừa tỉnh lại đầu óc có chút không thích ứng." Phượng Hồng Loan lắc đầu, biết mới nàng vừa rồi làm cho cái tiểu nha đầu này sợ hãi, liền nhuyễn thanh trấn an nói: "Vừa rồi xin lỗi, là ta hù đến ngươi, ta thấy hắc bạch vô thường muốn lên bắt ta đi, ta liền nghĩ muốn bóp chết bọn họ, không nghĩ tới lại là bấm ngươi."

"Tiểu. . . Tiểu thư. . . Ngươi nói. . . Ngươi nói hắc bạch vô thường muốn bắt người đi. . . Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Nói chưa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi lại càng trắng hơn, tiểu thân thể run rẩy sợ hãi, ôm cổ Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư. . . Bọn họ có thể trở lại không. . . Xảo nhi nguyện ý thay tiểu thư bị bọn họ bắt đi. . ."

Trong lòng Phượng Hồng Loan nhất thời ấm áp, ở sau lưng của Xảo nhi vỗ vỗ tay, để xua tan sợ hãi nàng vừa gây cho tiểu nha đầu, đành phải tiếp tục bịa chuyện nói dối: "Không sợ, Diêm vương gia đưa bọn họ bắt trở lại rồi. Nói ta tuổi thọ không đến, bọn họ bắt lộn người."

"Ô ô. . . Tiểu thư. . . Xảo nhi sợ chết. . . Tiểu thư sống là tốt rồi. . ." Xảo nhi lần thứ hai khóc lên.

"Lại khóc nữa con mắt của ngươi đều bị mù, đừng khóc, ta không phải là thật tốt rồi sao!" Phượng Hồng Loan chính là không thích cùng người thân cận, đưa tay đẩy Xảo nhi ra.

"Uh, Xảo nhi không khóc." Xảo nhi gật đầu, rời khỏi người Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư, người có chỗ nào khó chịu? Nhất định phải nói cho Xảo nhi, Xảo nhi. . ."

"Lại muốn đi cầu Nhị phu nhân sao?" sắc mặt của Phượng Hồng Loan trong nháy mắt lạnh xuống: "Ta rất khỏe. Từ nay về sau chỉ có người khác đi cầu xin chúng ta, chứ không có chuyện chúng ta phải đi cầu người khác."

"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng Phượng Hồng Loan lúc này, nhất thời bối rối nhìn nàng. Tiểu thư như vậy thật đáng sợ.

"Ngươi đừng lo lắng, thân thể ta rất tốt. Cũng đã đi một vòng quanh quỷ môn quan, ta đây nếu lại tiếp tục mềm yếu như trước kia, hai chúng ta ai không thể sống được. Ta có thể còn sống trở về, Xảo nhi không phải là nên vui vẻ sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi nói.

"Uh, chỉ cần tiểu thư sống. Có bảo Xảo nhi làm cái gì Xảo nhi đều nguyện ý." ánh mắt sưng đỏ vì khóc của Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, kiên định gật đầu.

"Ừ!" Phượng Hồng Loan hài lòng gật đầu. Nhíu mày nhìn thoáng qua giày thêu trên đất, đẩy chăn ra bước xuống giường, miễn cưỡng mang vào. Cất bước hướng về cái gương đồng cũ nát đi đến.

Mới vừa đi được hai bước, liền nghe được có tiếng bước chân đi vào tiểu viện. Kèm theo đó là tiếng ồn ào, huyên náo của một bầy oanh oanh yến yến. Còn có một cổ mùi hương son phấn nồng đậm, gay mũi truyền vào phòng.

"Tiểu thư. . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi lập tức trắng bệch, sợ hãi nhìn ra bên ngoài. ( cảm giác mặt bé này hay trắng thật mai mốt khỏi phấn son gì cũng tự trắng đẹp )

Sắc mặt của Phượng Hồng Loan nháy mắt lạnh xuống, tới thật đúng lúc, cho dù bọn họ không đến, nàng cũng muốn đến tận cửa tìm bọn họ xử lý đây. Từ nay về sau, phủ Thừa tướng này đều là thiên hạ của nàng!

Cho Xảo nhi một ánh mắt trấn an, nhìn cũng không thèm nhìn bên ngoài một cái, bình tĩnh nói.

"Đừng sợ! Có ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.