Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 25: Cái gọi là lô đỉnh




Editor: Norah

Bên trong phòng tiệc còn có không ít phu nhân đang thét lên lớn tiếng, bọn họ đều là những phu nhân sống an nhàn sung sướng, làm sao thật sự nghe qua tiếng súng chứ, bây giờ bọn họ còn đang nghĩ, nếu như đạn kia rơi vào trên người bọn họ, vậy bọn họ sẽ rất đau.

Trong sảnh lớn đều hỗn loạn, sau khi các nhân viên bảo vệ nghe thấy tiếng súng, trước tiên chạy ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Những nhân viên bảo vệ này đều là người ra khỏi từ bên trong bộ đội.

Rất nhiều người sau khi ra khỏi từ trong bộ đội, rất khó có thể tìm được một công việc hợp ý, Từ Tĩnh Ngưng liền tính toán, tuyển những người bộ đội cũ này làm môn hạ của mình, làm một đội bảo vệ ở tập đoàn Từ Thị.

Thành viên đội bảo vệ đều phải thông qua tầng tầng tuyển chọn, cũng không phải là tất cả bộ đội đã ra khỏi đều có thể bước vào tập đoàn Từ Thị.

Vì vậy, trong nháy mắt tiếng súng vang lên, tất cả nhân viên bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh đều bắt tay hành động, dùng tốc độ nhanh nhất thời gian ngắn nhất, đều chặn lại tất cả lối ra an toàn của khách sạn, tránh để người hiềm nghi chạy trốn.

Nhưng mà cho dù thủ đoạn đã là nhanh như vậy, bọn họ cũng không có tìm được người ở trong đám người.

Phó Quân Hoàng gần giống như điên rồi tìm kiếm bóng dáng An Nhiên ở trong đám người, nhưng mà không có gì cả, ngay cả một người anh cũng không có tìm được.

Tiếng thét chói tai của những người xung quanh vẫn đang không ngừng, khí thế xung quanh cả người Phó Quân Hoàng hoàn toàn đều là lạnh.

Sau khi đội dài bảo vệ xông vào, trước tiên vây ở xung quanh đám người nhà họ Phó ở bên trong, đối với bọn họ mà nói, người nhà họ Phó mới là người chủ yếu mà bọn họ bảo vệ, những người còn lại, không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ chỉ cần bảo vệ tính mạng của bọn họ an toàn là được.

“An Nhiên đâu? Con bé An Nhiên kia đâu?” Từ Tĩnh Ngưng cầm cánh tay Phó Quân Hoàng, vẻ mặt sợ hãi.

Vẻ mặt Phó Quân Hoàng lộ vẻ lạnh xuống.

Đầu tiên Từ Tĩnh Ngưng liền xông ra ngoài, bà không quan tâm đến sự lôi kéo của mọi người, vọt tới trước người Diêm Tử Diệp gương mặt vẫn đông lạnh, không nể tình chút nào, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nặng nề tát anh một bạt tai!

Bốp ----!

Vốn là vẫn còn âm thanh thét chói tai lập tức ngừng lại.

Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn Từ Tĩnh Ngưng.

Mặc dù Từ Tĩnh Ngưng là chủ tịch của tập đoàn Từ Thị, mặc dù bà là con dâu nhà họ Phó, cho dù là địa vị của bà lại cao như thế nào, cũng không thể ngang nhiên tát Diêm Tử Diệp một bạt tai như vậy!

Đây chính là Diêm Tử Diệp!

Môn chủ Diêm Tử Diệp của Tần Môn!

Kiều Tử Du đã tức giận ngay tại chỗ, lại bị một ánh mắt lạnh như băng của Diêm Tử Diệp ngăn lại.

Kiều Tử Du tức giận phát run cả người, ngoại trừ Tần gia có thể đối xử như vậy với anh Diêm, từ trước đến nay không ai dám đối xử với anh như thế.

Diêm Tử Diệp có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, nếu không thì anh cũng sẽ không đến chỗ nào cũng mang găng tay trắng của anh. Ngoại trừ Tần gia, không có người có thể tiếp xúc với thân thể anh, cho dù là cô cũng không thể. Mặc dù là, từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng không được.

Nhưng mà bây giờ, anh Diêm lại bởi vì Phó An Nhiên kia mà chịu một cái tát của Từ Tĩnh Ngưng!

Một cái tát ngang nhiên như vậy, bao hàm tính sỉ nhục!

Sao anh Diêm của cô có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ kia đến mức như vậy!

“Diêm Tử Diệp! Cậu lập tức giao người ra đây cho tôi!” Bây giờ Từ Tĩnh Ngưng là tức điên lên, toàn thân bà nghiêm túc nhìn Diêm Tử Diệp, vẻ mặt lạnh như băng.

An Nhiên xảy ra chuyện này, mặc dù cũng chưa nói cho bọn họ biết rốt cuộc là bởi vì cái gì, Die nd da nl e q uu ydo n nhưng mà Từ Tĩnh Ngưng không ngốc, bà sẽ không đi tra. Đứa nhỏ An Nhiên kia và Phó Quân Hoàng đều không thích làm phiền người nhà, có thể tự mình giải quyết tuyệt đối sẽ không làm phiền người nhà.

Lần trước An Nhiên suýt chút nữa là mất mạng, cũng là bởi vì Diêm Tử Diệp này!

Lúc bà vừa mới nhận được tin tức, bà không ngừng ép tập đoàn Từ Thị xuống, nhưng mà tập đoàn Từ Thị cũng không phải là tập đoàn mới, địa vị của tập đoàn Từ Thị cùng bà không sai biệt lắm, bà không lay động được gốc rễ của anh, nếu muốn lay động, tập đoàn Từ Thị của bà cũng sẽ sụp đổ.

Diêm Tử Diệp cũng không có động tác, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi chút nào, thậm chí ngay cả một chút sát khí cũng không có.

Anh kính trọng thậm chí kính yêu mỗi một người mà cô yêu.

Anh biết, gia rất yêu nhóm người nhà họ Phó này, cô rất thật lòng với nhóm người nhà họ Phó này. Cho nên, anh có thể chịu đựng sự chỉ trích của bọn họ đối với anh, anh biết bà đây là đang quan tâm gia, chẳng qua là đối tượng nghi ngờ của bà đặt ở trên người mình mà thôi.

Thấy Diêm Tử Diệp không nói lời nào, Từ Tĩnh Ngưng càng tức giận hơn: “Diêm Tử Diệp, cậu đừng tưởng rằng phía sau cậu có Tần Môn, tôi hoàn toàn không động vào cậu được! Nếu như Từ Tĩnh Ngưng tôi muốn chơi đùa với cậu, nhất định tôi sẽ đùa chết cậu!”

Từ Tĩnh Ngưng là người nổi bật giữa nhà quyền thế, cho dù là hành vi xử sự hay là thủ đoạn của bà, đều là làm cho người ta không theo kịp. Từ Tĩnh Ngưng hiếm khi sẽ nói lời thô bạo, thậm chí gần như ngay cả một câu thô tục cũng sẽ không nói, rõ ràng là lúc này đây bà tức đến mức tận cùng rồi.

Diêm Tử Diệp hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: “Bà Phó, tôi nghĩ có phải người nghĩ sai chỗ nào rồi hay không? Nếu như tôi mang người của bà đi, tại sao tôi còn phải tiếp tục ở lại chỗ này chứ?” Hơn nữa người được nói là mất tích người đó là ai?

Đột nhiên, vẻ mặt Diêm Tử Diệp thay đổi: “Bà là nói gia… Phó An Nhiên mất tích sao?”

Từ Tĩnh Ngưng cười lạnh: “Cậu ở chỗ này giả bộ với tôi cái gì?”

Tầm mắt Diêm Tử Diệp nhanh chóng nhìn ở trong đám người, lúc tầm mắt của anh dừng ở bên cạnh Phó Quân Hoàng, vẻ mặt hoàn toàn lạnh xuống.

Bên cạnh Phó Quân Hoàng, không có người.

Bên cạnh Phó Quân Hoàng, vậy mà không có người!

Gia đâu? Vừa rồi không phải là gia vẫn còn ở bên cạnh anh sao?

Diêm Tử Diệp cũng không để ý tới Từ Tĩnh Ngưng, anh vọt tới bên cạnh Phó Quân Hoàng, nắm vào cổ áo của anh, lạnh lùng nói: “Cô ấy đâu?”

Phó Quân Hoàng kéo tay của anh ra, đôi mắt đen nhánh kia cũng không dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, anh chậm rãi đi đến bên cạnh Caesar đang cười như không cười, lạnh lùng nói:

“Người đâu?”

Caesar quơ quơ ly sâm banh trong tay, cười cười: “Người của anh mất tích, cuối cùng sao thích hỏi tôi vậy chứ? Tôi thật là không biết người của anh ở chỗ nào.”

Phó Quân Hoàng lạnh lùng nhìn anh, lúc tầm mắt dừng ở trong đôi mắt anh, đột nhiên Phó Quân Hoàng xoay người, lần nữa đi đến trên bục, cầm mic, lạnh lùng nói:

“Tốt nhất là cô ấy không sao. Nếu không thì, hậu quả nhất định sẽ làm cho các người hối hận vì lúc đầu đã làm vậy.”

Giọng nói Phó Quân Hoàng trong lạnh lẽo chính là thấm nồng đậm đe dọa, mọi người vốn là còn đang thân mình chưa lo xong lúc nghe thấy lời này của Phó Quân Hoàng, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn, bọn họ cũng không biết Phó Quân Hoàng nói tới ai.

Cụ Phó bị kích động suýt nữa ngã xuống đất ngất đi, khi nhà họ Phó ông tổ chức tiệc rượu mà nảy sinh chuyện như vậy, con bé nhà họ Phó ông lại mất tích, ông… đây đối với nhà họ Phó mà nói là một nỗi nhục như thế nào!

Đầu tiên Phó Văn Thắng và Phó Văn An sắp xếp tất cả lối đi, cho người sắp xếp khách mời ở đây rời khỏi.

Chuyện này, trong ngày hôm sau tuyệt đối sẽ trở thành tin tức đầu đề của cả đế đô.

Dĩ nhiên là tin tức này sẽ không đăng lên giấy báo, nhưng mà sẽ trở thành chuyện cười của giới tầng lớp trên ở đế đô.

“Có phải người do anh bắt hay không?” Diêm Tử Diệp đi đến bên cạnh Caesar, trên khuôn mặt âm nhu thấm đầy lạnh lẽo.

Caesar cũng không đứng dậy, kéo tay ôm Khang Ni vào trong ngực, ngay sau đó đặt cằm tựa ở trên bả vai của cô, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn biếng nhác nhìn Diêm Tử Diệp: “Anh cảm thấy thế nào? Anh nói nếu là tôi mang người đi, tôi nên đối xử với cô ấy như thế nào đây? Cho dù nói như thế nào, trong thân thể của cô ấy chính là người anh muốn, không phải sao?”

Diêm Tử Diệp lạnh lùng nâng khóe môi, vẻ mặt không có thay đổi chút nào, chỉ là đáy lòng lại trào lên một cảm giác kỳ lạ.

Hình như là Caesar này biết cái gì đó.

Nhưng mà, làm sao anh lại biết!

“Anh biết những gì?”

Caesar uống cạn ly sâm banh trong một hơi, ngay sau đó nói với Diêm Tử Diệp: “Nên biết cũng đã biết, không nên biết, cũng đã biết.”

Đột nhiên vẻ mặt Diêm Tử Diệp thay đổi.

Quả nhiên không thể giữ lại Caesar này.

Giống như Caesar biết anh đang suy nghĩ gì: “Yên tâm, anh không giết được tôi.” Nếu anh có thể dễ dàng bị Diêm Tử Diệp giết đi, anh cũng sẽ không sống đến bây giờ đúng không?

“Chúng ta có thể thử một chút.” Anh không ngần ngại chút nào trực tiếp giết Caesar.

Caesar không sai biệt lắm hiểu lòng của gia, chỉ là anh không hiểu tại sao Caesar này lại thích gia, khi anh điều tra, anh ta cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với gia, cho dù là lúc gia còn là Tần Lam, anh ta cũng không có tiếp xúc qua với gia.

Như vậy, làm sao anh ta lại biết, trong thân thể Phó An Nhiên tồn tại người anh muốn chứ?

Caesar ôm Khang Ni, lắc lắc lư lư rời đi, nhưng mà trước khi rời đi, anh để lại một câu cho Diêm Tử Diệp:

“Diêm Tử Diệp, anh rất đáng thương.”

Rõ ràng Diêm Tử Diệp ngẩn ra, anh đáng thương sao? Diêm Tử Diệp lại bị Caesar giết người như ma quỷ nói đáng thương sao? Đây là một chuyện nực cười biết bao.

Khang Ni ra khỏi khách sạn, cẩn thận dìu Caesar, trên gương mặt mang vẻ không yên tâm và lo lắng: “Đại nhân, anh nói anh cần gì uống nhiều sâm banh như vậy chứ? Tửu lượng của anh…”

“Câm miệng! Tôi còn chưa cần cô đến dạy dỗ tôi!” Caesar lạnh lùng đẩy Khang Ni ra, bước dài đi về hướng xe hơi đã mở cửa rồi.

Khang Ni nhìn Caesar lên xe, cuối cùng thở dài đi theo anh lên xe.

“Đại nhân, Phó An Nhiên kia thực sự không có ở… trong tay của anh sao?” Khang Ni dè dặt hỏi.

Hôm nay cô đúng là đã nhìn ra, tình cảm của Phó Quân Hoàng kia, Diêm Tử Diệp và đại nhân nhà cô với Phó An Nhiên đúng là không bình thường, mặc dù cô đi theo bên người đại nhân không lâu, nhưng mà từ trước đến nay cô chính là chưa từng nghe thấy đại nhân sẽ đối với ai đó vui vẻ hòa nhã.

Trong ánh mắt sâu xa đột nhiên dừng ở trên người Khang Ni không có chút tình cảm nào, chính là bình thản nhìn cô, ánh mắt sâu xa kia giống như đầm nước sâu cổ xưa giống như muốn hút Khang Ni vào.

Trái tim Khang Ni đập thình thịch rất nhanh, cô không biết nên làm thế nào cho phải, lúc đối mặt với đại nhân, nhịp tim thất thường của cô luôn luôn không bình thường.

Cô biết mình thích anh, thích người đàn ông thoạt nhìn máu lạnh vô tình này sâu sắc.

“Muốn biết sao?” Trong giọng nói biếng nhác thấm chút vẻ tao nhã.

Khang Ni bất giác gật đầu, cô thật là muốn biết.

Vẻ mặt Caesar thay đổi, chỉ là trên khóe môi gợi lên một chút độ cong lạnh giá, ngay dưới ánh mắt say đắm của Khang Ni, một tay Caesar không lưu tình chút nào bóp ở cổ họng của cô, giọng nói nặng nề lạnh lùng ở bên trong xe vang lên một cách nguy hiểm:

“Nói cho tôi biết, cô là ai?”

Khang Ni bị thay đổi bất thình lình này hù dọa.

Hai tay theo bản năng đưa ra đi nắm tay Caesar, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bây giờ cô đã không hít thở được, cô khó chịu bắt đầu giãy giụa, sắc mặt đỏ lên.

“Nói cho tôi biết, cô là ai, hả?” Thoạt nhìn tính tình Caesar rất tốt tiếp tục hỏi, chỉ là sức lực trên tay anh càng trở nên buộc chặt lại: “Khang Ni, cô biết, từ trước đến nay tính tình của tôi chính là đều không tốt thế nào mà.”

Sắc mặt Khang Ni càng lúc càng đỏ, càng lúc càng khó coi, cô khó chịu bắt đầu giằng co.

“Buông ra… Buông…” Cô đã nói không ra lời, trong đôi mắt mê người xanh như ngọc kia thấm đầy vẻ đau đớn, mà nhiều hơn lại là sợ hãi.

Phịch!

Caesar hất Khang Ni từ trong tay mình ra.

Thật không thú vị.

Chẳng qua là một người phụ nữ không thú vị mà thôi.

“Khụ khụ… khụ khụ…” Khang Ni vừa mới nhận được không khí mới mẻ nằm úp sấp ở một bên thở hổn hển từng hơi một, đồng thời còn mạnh mẽ ho khan.

Cảm giác lần nữa hít khí oxi vào bên trong lồng ngực thật sự là vô cùng tốt.

Cô nằm ở chỗ ngồi, toàn thân đều là mềm, trong mắt của cô đã đong đầy nước mắt, cô không hiểu tại sao đại nhân muốn đối xử với cô như vậy.

Chẳng lẽ cô thích anh là không đúng sao?

Hay là anh không thích cô thích anh? Thế cho nên làm cho anh động thủ hận không thể bóp chết cô?

Hai tay cô vuốt cổ của mình, nặng nề thở dốc, nặng nề ho khan, nước mắt không nhịn được trào ra vành mắt.

“Đại nhân, vì sao anh, muốn đối xử với tôi như vậy chứ?” Cổ họng của cô đã bị tổn thương, nghe giọng nói cực kỳ khàn, cô vừa mở miệng, cổ họng liền cực kỳ đau đớn, nhưng mà cho dù đã là như vậy, cô vẫn là hỏi ra miệng, cô muốn biết câu trả lời, rốt cuộc là bởi vì cái gì.

Trong đôi mắt lộ ra ở bên ngoài mặt nạ thấm một chút lạnh lẽo: “Cô là ai?” Lại là câu hỏi giống như vậy.

Khang Ni vẫn ôm chặt cổ mình như cũ, trả lời: “Connie Ryton.”

“Cô là ai?”

“Connie Ryton.”

“Connie Ryton là ai?”

“Tiểu thư của nhà họ Ryton, người thương nhớ đại nhân người.” Mấy chữ cuối cùng là Khang Ni suy nghĩ hồi lâu mới nói ra được.

Khang Ni lo lắng thấp thỏm chờ Caesar trả lời, nhưng mà tầm mắt khiến người khác sợ hãi kia cũng không có di chuyển ra từ trên người cô, ngược lại tầm mắt kia càng lộ vẻ lạnh xuống.

Khang Ni biết, đại nhân Caesar không tin cô.

Không tin là cô thật sự thích anh.

Không quan trọng, cô có thể chờ, cô còn có khoảng thời gian thật dài, cô có thể chứng minh cho anh thấy, cô là yêu thương anh sâu sắc.

“Vẫn muốn biết chuyện của Phó An Nhiên sao?” Đột nhiên Caesar chủ động thay đổi chủ đề của câu chuyện.

Khang Ni không hiểu anh đây là muốn làm cái gì, chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

Caesar bật cười: “Không phải là tôi bắt Phó An Nhiên, tôi muốn là muốn cướp cô ấy, tôi cũng sẽ không cướp cô ấy đi tại lúc đó.”

Ở dưới loại trường hợp này công khai cướp người nhà họ Phó, cho dù là người nhà họ Phó không động đến bọn họ, đến lúc đó những người khác cũng sẽ đi tìm bọn họ mà gây chuyện.

Sức mạnh kêu gọi của người nhà họ Phó, không chỉ nói là đang ở đế đô, dù cho ở cả Hoa Hạ cũng là cực kỳ lợi hại.

Mặc dù Caesar anh không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đúng là vẫn còn muốn tuân thủ phép tắc nơi này đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.