Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 8: Chương VII: Giấc mơ




Edit: Mộc Tử Đằng

Chung quy cháu trai nhỏ cũng không chiếm được viên kẹo nào của Diệp Tri Du.

Buổi tối cô anh dẫn nó đến ở trong khách sạn tốt nhất thành phố H, còn Diệp Tri Du mang theo hộp điểm tâm lớn mình đặt ở Tri Vị Lâu, lái xe đi về nhà.

Sợ trên đường đi rung chuyển sẽ làm hỏng đồ ăn, nên Diệp Tri Du lái xe cực kỳ chậm, còn cẩn thận cài dây an toàn cho hộp điểm tâm đặt bên ghế phụ lái.

Khi lái xe đến nhà số 29 thì anh dừng lại. Nhìn về phía nhà của Lý Thù Đường một cái, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Tâm: Cô về nhà chưa?

Thẩm Tâm: Rồi, có chuyện gì không?

Diệp Tri Du: Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô ra ngoài chút đi, tôi có đồ cho cô.

Thẩm Tâm: Gì thế?

Diệp Tri Du: Đồ ăn.

Ba giây sau Thẩm Tâm liền mở cửa nhà Lý Thù Đường ra, vui vẻ chạy đến trước xe của Diệp Tri Du, cười tươi tắn với anh: “Diệp tiên sinh!”

“…” Diệp Tri Du nhìn dáng vẻ lấy lòng đó của cô, không hề thấy khó chịu tẹo nào, trái lại tâm tình còn vui theo. Anh mở cửa xe ra, tháo dây an toàn cho hộp đồ ăn, sau đó cẩn hận xách nó xuống: “Tôi có mua một ít điểm tâm ở Tri Vị Lâu, cô lấy về ăn đi.”

Thẩm Tâm nghe thấy ‘một ít điểm tâm’ từ miệng anh thì hơi nghẹn lời: “Cái này…nhiều quá đó!”

Diệp Tri Du nói: “Không nhiều đâu, mỗi loại bánh chỉ có sáu cái.” Anh còn định bảo phòng bếp làm nhiều hơn nữa nhưng cân nhắc thấy thời hạn bảo quản của đồ ngọt không được lâu, sợ Thẩm Tâm không thể ăn hết nhanh được.

Thẩm Tâm nhận lấy hộp đồ ăn nặng trĩu trong tay anh, cảm giác này giống hệt như thùng mặt nạ lần trước: “Mỗi món có sau cái hả? Anh mua hết bao nhiêu món vậy?”

“Mười tám món đều có hết.”

Thẩm Tâm: “…”

Đây chính là cách thức mua đồ của người đàn ông một năm một trăm triệu sao.

“Nặng ghê.” Thẩm Tâm vốn định mở hộp ra xem thử, nhưng chợt nhận ra cô không thể cầm nổi bằng một tay, thế nên đành từ bỏ: “Anh mua nhiều vậy sao tôi ăn hết được.”

Diệp Tri Du nói: “Cô đang ở cùng với Lý Thù Đường mà, cùng ăn chung với cô ấy là được thôi, nhưng đừng cho Tạ Khai Hoài ăn đấy.”

Thẩm Tâm: “…”

“Tuy nhiên có thể cho cậu ta xem qua.” Diệp Tri Du lại bổ sung thêm một câu.

Thẩm Tâm: “….”

Cô quan sát Diệp Tri Du, chân tình hỏi anh: “Diệp tiên sinh, rốt cuộc Tạ Khai Hoài có thù gì với anh vậy?”

Diệp Tri Du bình tĩnh nói hươu nói vượn: “Cậu ta quá ngốc, giảng đề nhiều lần cho cậu ta rồi mà vẫn làm sai. Giờ tôi nghĩ tới cậu ta liền thấy tức giận.”

Thẩm Tâm: “…”

Được rồi.

Cô cúi đầu nhìn hộp đồ ăn siêu to trong tay mình, rồi cười nói với Diệp Tri Du: “Anh đứng đây chờ tôi chút nhé, tôi vào rồi ra liền thôi.”

Cô không nói mình muốn làm gì, Diệp Tri Du thấy cô xoay người đi vào nhà thì đứng ở đó chờ. Không lâu sau, Thẩm Tâm cầm một hộp đồ ăn đi ra. Cái hộp đó là một tầng nhỏ trong hộp đựng thức ăn lớn mà Diệp Tri Du cho cô, nhưng phần bánh bên trong đã được Thẩm Tâm chọn qua.

“Anh cầm mấy món này về ăn đi, tôi chưa ăn hết mấy món điểm tâm ở Tri Vị Lâu nhưng mấy món trong này tôi đã từng ăn qua, có vài loại rất ngon, anh cũng nên nếm thử nha.” Thẩm Tâm vừa nói vừa đưa hộp qua.

Diệp Tri Du cúi đầu nhìn những món ăn tinh xảo đánh yêu, khóe miệng lơ đãng cong lên: “Được, cảm ơn cô.”

“…” Thẩm Tâm nhìn anh, phù một tiếng bật cười, “Diệp tiên sinh, đây vốn do anh mua, sao anh lại nói cảm ơn với tôi chứ? Nếu có nói cũng là tôi nói mới đúng.”

Thẩm Tâm nói đến đây bèn hắng giọng, trịnh trọng nói với anh: “Cảm ơn Diệp tiên sinh nha!”

“Không có gì.” Diệp Tri Du thoải mái chấp nhận lời cảm ơn của cô.

Thẩm Tâm nói cảm ơn xong thì tò mò hỏi: “Nhưng sao đột nhiên anh muốn tặng tôi nhiều đồ ăn thế?”

Diệp Tri Du: “Không phải sợ cô bảo tôi giựt nợ sao? Những món này xem như tiền cọc.”

“…” Còn có thể như thế à. Cô cười cười, nói với Diệp Tri Du: “Cho dù thế nào, tóm lại vẫn cảm ơn điểm tâm của anh.”

“Ừm.”

“Vậy tôi vào trước đây, hẹn gặp lại.”

“Khoan đã.” Diệp Tri Du chợt nhớ ra gì đó, nên gọi Thẩm Tâm đang định rời đi lại. Cô xoay người, nhìn anh đầy khó hiểu: “Còn có chuyện gì sao?”

Diệp Tri Du: “Hai ngày kế tiếp cô có dẫn đoàn không?”

Thẩm Tâm đáp: “Tạm thời không có, bây giờ đang mùa vắng khách, không nhiều đoàn lắm đâu.”

Diệp Tri Du nghe cô nói không có thì an tâm. Cô anh đến lần này, rõ ràng là muốn tìm hiểu Thẩm Tâm, chắc chắn bà ấy sẽ tìm cách gia nhập đoàn của Thẩm Tâm, nhỡ không có cách nào thì bà ấy cũng sẽ tự tạo ra cơ hội.

Nhưng đáng tiếc là anh sẽ không cho bà ấy có cơ hội này.

“Ngày kia công ty của tôi sẽ tiếp đón một đoàn khách hàng, khoảng chừng bốn năm người, chúng tôi định dẫn họ đi chơi vài nơi ở thành phố H, nên đang cần một người hướng dẫn viên du lịch.”

Thẩm Tâm mở to mắt nhìn anh: “Anh đang định tìm tôi sao?”

Diệp Tri Du đáp ừ một tiếng: “Lần này khách hàng là người nước ngoài, thế nên yêu cầu hơi cao với hướng dẫn viên du lịch, tôi thấy tiếng anh của cô khá tốt, cô có thể đảm nhiệm được.”

“Tất nhiên rồi.” Nhắc đến công việc, Thẩm Tâm luôn tận lực tranh thủ cho mình, “Tôi đã từng dẫn nhiều đoàn nước ngoài, cả hành trình đều dùng tiếng anh để giải thích.”

Diệp Tri Du khẽ cười, nhìn cô nói: “Vậy thì được, lát nữa tôi sẽ bảo Giản Hàng liên lạc với công ty của cô, vài ngày kế tiếp cô hãy chừa lịch trình trống, đừng sắp xếp những công việc khác nhé.”

“Được, không thành vấn đề.” Thẩm Tâm nói xong thì lại cười lấy lòng với Diệp Tri Du, “Ông chủ à, về sau còn những kiểu công việc như này nữa nhớ giới thiệu cho tôi nha.”

Diệp Tri Du: “…”

Thẩm Tâm trò chuyện xong với Diệp Tri Du thì vào nhà, điểm tâm vừa mới nhận được đã bị Lý Thù Đường cướp hơn phân nửa. Thẩm Tâm đi nhanh đến, nhìn đồ ăn thưa thớt, con tim nhói đau: “Lý Thù Đường, cậu là heo hả! Sao có thể ăn nhiều thế!”

Lý Thù Đường còn đang cầm một cái bánh trong tay, cười hì hì nói với Thẩm Tâm: “Trước đây đâu phải tớ chưa từng ăn điểm tâm trong Tri Vị Lâu, nhưng không hiểu sao mấy món Diệp tiên sinh tặng lại ăn ngon ghê.”

Thẩm Tâm đậy nấp hộp lại, cẩn thận ôm hộp thức ăn vào lòng: “Không cho phép cậu ăn nữa, những món còn lại đều là của tớ.”

“…” Lý Thù Đường lườm cô một cái, “Thẩm tiểu thư à, cậu mở to mắt ra xem anh ấy đưa cậu bao nhiêu món! Không có sự giúp đỡ của tớ liệu cậu có ăn hết không!”

Thẩm Tâm lạnh lùng nói: “Vũ Nữ Vô Qua*”

(Vũ Nữ Vô Qua: Đây là ngôn ngữ mạng, đồng âm với câu chuyện này không liên quan gì đến cậu)

Lý Thù Đường: “…”

“Hừ, không cho ăn thì thôi, tớ không lạ mấy món này đâu!” Lý Thù Đường nói xong thì nằm xuống ghế salon. Tuy nhiên vẫn không nhịn được lửa giận nên bò dậy gọi điện cho Trì Tuấn, mắng anh ấy một trận: “Trì Tuấn, anh tặng quà cho em đã là chuyện bao lấu rồi hả! Anh làm bạn trai vậy sao? Anh mau nhìn Diệp tiên sinh người ta kìa, hôm nay đã tặng một hộp điểm tâm đầy ắp cho Thẩm Tâm, anh hãy học người ta đi!”

Trì Tuấn đột nhiên bị mắng: “…”

Anh ấy thật sự muốn nhắn tin cho Diệp Tri Du, hỏi anh làm đàn ông tội gì lại làm khó nhau.

Thẩm Tâm không để ý tới Lý Thù Đường nữa, không thèm ăn tối luôn, cô ôm hộp đồ ăn về phòng. Diệp Tri Du mua rất nhiều, nhưng phần bánh không to, mấy món còn dư lại, cô cố thêm chút nữa vẫn ăn hết được.

Lý Thù Đường khinh thường ai đó, hừ!

Đang định đi, cô chợt nhớ ra lời căn dặn của Diệp Tri Du, thế là gửi hình cho Tạ Khai Hoài nhìn.

Thẩm Tâm bày đồ ăn đã bị Lý Thù Đường ăn hơn phân nửa ra, sau đó cầm điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi cho Tạ Khai Hoài.

Thẩm Tâm: Diệp tiên sinh mới vừa gửi đến hơn một trăm phần điểm tâm, tất cả đều mua ở Tri Vị Lâu, cực kỳ ngon luôn!

Thẩm Tâm: Nhưng không có phần của cậu, chị và Lý Thù Đường đã chia xong, gửi hình qua cho cậu xem chút nè!

Tạ Khai Hoài:?????

Bên kia cậu ta đang trong giờ tự học buổi tối, bọn cô bên này thì tham ăn tham uống, còn đặc biệt gửi hình cho cậu nhìn nữa sao?

Đây là người à? ?

Tạ Khai Hoài: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Thẩm Tâm: À, chưa đánh đã khai rồi sao? Nói chị nghe xem, gần đây mỗi sáng cậu đều chuẩn bị sữa bò và bánh cho chị, rốt cuộc là bỏ gì trong đấy?

Tạ Khai Hoài:??

Tạ Khai Hoài: Mấy món kia đều là đồ ăn đắt tiền! Chị còn hoài nghi tôi hạ độc gì?

Thẩm Tâm:??? Cậu quá xấu xa, chị chẳng qua chỉ hoài nghi cậu bỏ thuốc sổ vào, không ngờ cậu còn hạ độc??

Tạ Khai Hoài: …

Tối nay về cậu quyết tâm phải nghiêm cứu kỹ về hiệu ứng cầu treo mới được, cậu đường đường là Tạ Khai Hoài sao có thể thích Thẩm Tâm chứ?

Đúng là một người phụ nữ trừ vẻ ngoài ra còn lại đều sai hết!

Nếu Thẩm Tâm nghe được những lời này chắc chắn sẽ nói cảm ơn với cậu.

Thẩm Tâm không thể ăn hết điểm tâm mà Diệp Tri Du đưa trong một tối được. Cô cất phần còn dư vào trong tủ lạnh, sau đó thì rửa mặt đi ngủ. Sáng hôm sau cô vừa tỉnh dậy đã nghe thấy âm thành ồn ào bên dưới lầu.

Trong nhà này, Tạ Khai Hoài là người ra ngoài sớm nhất, thời gian vào học ở trường còn sớm hơn cả thời gian Thẩm Tâm vào làm. Lý Thù Đường là người trễ nhất, thời gian làm việc của cô ấy khá thoáng, thường ngủ đến tám giờ mới dậy. Nên mỗi ngày Thẩm Tâm thức dậy thì Tạ Khai Hoài đã đi, còn Lý Thù Đường vẫn đang ngủ say sưa.

Không khí hôm nay sôi nổi như vậy, trái lại có hơi kỳ quái.

Cô mặc quần áo ngủ xuống lầu, trong phòng khách không có ai khác, chỉ có mình Lý Thù Đường đang mở hàng.

“Đây là tình huống gì thế, mới sáng sớm đã có người giao hàng rồi à?” Thẩm Tâm đi xuống lầu nhìn qua, trong phòng khách bày đầy gói hàng đã được Lý Thù Đường gỡ ra, tất cả đều là đồ ăn và mặt nạ.

Lý Thù Đường đắc ý nhướng mày với cô: “Trì Tuấn tặng hết đó, cậu có Diệp tiên sinh của cậu, Trì Tuấn nhà tớ cũng chẳng kém đâu.”

Thẩm Tâm: “…”

Quả là không kém thật, đất đầy bao hàng, đều là bản năng sinh tồn* của Trì Tuấn.

(Hán việt của câu này là Cầu Sinh Dục, là một ngôn ngữ mạng, có thể hiểu đại ý là một người tìm ra được thâm ý từ trong lời nói của bạn gái…)

Thẩm Tâm cười giả lả với cô nàng, đồng ý đáp: “Đúng vậy, Trì Tuấn của cậu tốt biết bao nha, cậu được thế này phải đối xử tốt hơn với người mình nhé.”

Lý Thù Đường vui vẻ ôm má: “Cậu nói đúng, Trì Tuấn ngoan như vậy, tớ quyết định sẽ mua tặng cho anh ấy chiếc xe thể thao mà anh ấy vẫn mong muốn có được kia.”

Thẩm Tâm: “…”

Đây là tình yêu thần tiên giữa thổ hào.

Cô để mặc Lý Thù Đường gỡ bao hàng trong phòng khách, còn mình quay về phòng.

Sáng nay Thẩm Tâm không để dì chuẩn bị bữa sáng cho mình, cô ăn một ít điểm tâm của Diệp Tri Du cho còn dư lại hôm qua, sau đó vui vẻ đi làm. Vừa tới công ty, Lương tổng đã thảo luận với cô về chuyện dẫn đoàn cho Diệp Tri Du, “Khách hàng chỉ định muốn cô làm hướng dẫn viên du lịch trong đơn yêu cầu, nhất định phải làm cho tốt đó.”

“Lương tổng cứ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Lương tổng hài lòng gật đầu một cái: “Mọi người đã quá rõ năng lực làm việc của cô, nếu không khách hàng sẽ không chỉ mặt gọi tên của cô, đúng không nào? Tuy gần đây mỗi lần cô mang đoàn đều có xuất hiện vài sơ suất nhỏ, nhưng nói chung biểu hiện luôn rất tốt. Tôi cũng đã nộp đề nghị thăng chức cho cô lên trên rồi, sau khi có thông báo chính thức thì cô chính là giám đốc Thẩm.”

Thẩm Tâm cứ nghĩ Lương tổng lại vẽ thêm cho cô cái bánh, không ngờ đã thật sự chuẩn bị để cô thăng chức.”

“Cảm ơn Lương tổng, tôi nhất định sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của anh và công ty!” Thẩm Tâm phát biểu hùng hồn xong thì vui vẻ đi ra khỏi phòng làm việc của Lương tổng. Lúc ngồi vào bàn làm việc, trái tim của cô vẫn còn nhảy thình thịch.

Khi bạn gặp được chuyện vui sẽ muốn tìm một người khác để chia sẻ ngay, Thẩm Tâm cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du: Diệp tiên sinh, tôi sắp thăng chức rồi ha ha ha ha ha! Chờ khi tôi được làm giám đốc Thẩm, tôi sẽ mời anh ăn một bữa!

Diệp Tri Du trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức: Mỗi lần cô dẫn đoàn đều để xảy ra chuyện mà công ty vẫn cho cô thăng chức sao?

Thẩm Tâm: 

Cô dần thức tỉnh lại, tại sao cô phải gửi tin nhắn cho Diệp Tri Du? Trước kia khi gặp những chuyện như này cô đều gửi cho Lý Thù Đường đầu tiên mà!

Diệp Tri Du: Nhưng vẫn phải chúc mừng cô.

Thẩm Tâm: Chậm rồi, tôi tuyên bố không mời anh bữa cơm nữa.

Diệp Tri Du cười khẽ, trả lời lại: Vậy tôi mời cô, tính luôn bữa này nữa thì tôi phải mời cô ba bữa nhỉ?

Thẩm Tâm cảm thấy sổ nợ này còn tính tiếp nữa e rằng Diệp Tri Du sẽ bao cơm cho cô hết nửa đời còn lại ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.