Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 38: Chương XXXVII: Nhiệm vụ của Carl




Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Tiếng thét giận dữ của Dương Húc Minh âm vang xa tít giữa màn đêm. Âm thanh ấy tựa như tiếng rít gào của thú dữ, áp chế cả tiếng lục lạc quỷ dị, lại phảng phất có tiếng vọng lại kỳ quái xung quanh.

- “Đoàn tụ!”

- “Đoàn tụ!”

Tiếng vang kỳ quái ấy giống như có hàng loạt lệ quỷ đang bắt chước lấy lời mà Dương Húc Minh vừa thét. Tuy vậy, bên trong chiếc kiệu hoa đỏ thẫm một màu máu tươi kia, cô dâu vẫn ngồi ngăn ngắn, thờ ơ. Dương Húc Minh mỉa may, khiêu khích như thể nhưng ả ta vẫn không thèm đáp lại. Bọ người khiêng kiệu kia đưa một cái chân phải về trước, trọng tâm cơ thể liền hạ xuống một chút. Tất cả bọn chúng đều nhìn chăm chú về Dương Húc Minh bằng một ánh mắt đờ đẫn, không hồn.

Dương Húc Minh triệu hồi ngọn lửa quỷ bao phủ toàn thân, không hề sợ hãi mà trừng mắt bọn quỷ khiêng kiệu trước mặt, hừ lạnh một tiếng.

Bỗng ngay lúc ấy, đại não của Dương Húc Minh đau nhói một phát, tựa như bị kim nhọn đâm vào, sau đó hắn cảm giác đau nhức kinh khủng sâu trong tận óc. Ngọn lửa quỷ đang bao trùm toàn thân kia cũng bị dập tắt tức thì.

Lạ thay, ngọn gió âm u, lạnh lẽo vô hình đang bao vây xung quanh hắn của bất chợt tiêu tán.

Gặp cảnh này, trái tim Dương Húc Minh liền co thắt lại, trở nên loạn nhịp.

Đáng lý ra, trong phạm vi của tiếng lục lạc reo vang thì tất cả bọn lệ quỷ đều chịu ảnh hưởng. Nay chiếc kiệu hoa đang cách hắn hai mét, Dương Húc Minh bỗng nhận ra tiếng rung của lục lạc đột ngột suy yếu dần, từ đó hắn bèn phát tán ngọn lửa quỷ thỏa thích. Thế nhưng mà, chẳng hiểu sao ngọn gió lạnh lẽo do con quỷ cô dâu kia triệu hồi đột ngột biến mất.

Thế là, không còn bất cứ nguồn sức mạnh nào áp chế tiếng lục lạc trong khi Dương Húc Minh là người đang sử dụng ngọn lửa quỷ tại đó, rốt cuộc hắn phải đứng mũi chịu sào, chuốc lấy sức mạnh ảnh hưởng của tiếng chuông trừ yêu kia.

Ngay phút giây này, hắn cảm giác đầu óc của mình như bị hàng trăm ngàn ngọn kim nhọn đâm vào, đau đớn khó tả, đau đến nỗi muốn chết đi cho xong.

Thân hình vạm vỡ của hắn thối lui liên tục về sau mấy bước.

Dương Húc Minh ôm chặt đầu, đôi mắt sưng huyết, vằn lên từng tia máu vì đau đớn.

Mẹ kiếp!... Con nữ quỷ này có trí khôn!

Dương Húc Minh nhìn chăm chăm vào cô dâu quỷ đang ngồi trong cỗ kiệu kia, sắc mặt nhăn nhó. Mặc dù không tạo ra vết thương chí mạng, nhưng cái cảm giác đầu óc đau nhức như bị kim châm mạnh vào kia cũng khiến một kẻ vai u thịt bắp như Dương Húc Minh cũng khó mà chịu đựng nỗi. Theo nỗi đau giảm dần, ý thức của hắn cũng bắt đầu khôi phục. Hắn nhìn chòng chọc vào cỗ kiệu hoa kia, nói: - “Tao không dùng lửa quỷ được thì sao? Mày có ngon thì nhào vô!”

Đối với Dương Húc Minh, ngọn lửa quỷ bị vô hiệu cũng không phải là nhược điểm nghiêm trọng.

Trước con lệ quỷ khủng khiếp như thế này, công dụng duy nhất của ngọn lửa quỷ chính là giúp Dương Húc Minh giải trừ hiệu ứng tiêu cực ảnh hưởng lên bản thân mà thôi.

Nếu ngọn gió âm u, lạnh lẽo kia không còn xuất hiện nữa, hắn cũng không cần thiết phải gọi ngọn lửa quỷ ra so chiêu. Giơ cái lục lạc trong tay lên, Dương Húc Minh nhìn con nữ quỷ trong kiệu hoa một cách lạnh lùng; tiếng lục lạc chói tai lại vang lên lần nữa. Thật ra, vũ khí mà hắn đang ỷ lại chính là quyển nhật ký của Tiểu Tư. Chỉ cần ở bên trong phạm vi thôn phệ, chỉ cần bị đôi tay quỷ của Tiểu Tư tóm lấy, dù là đối thủ có phản kháng mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng khó mà tránh thoát được sức mạnh cắn nuốt kia, tựa như con trành quỷ vừa rồi!

Tay của Dương Húc Minh vẫn lắc chiếc lục lạc liên tục, tạo ra âm thanh chói tai inh ỏi giữa màn đêm. Hắn ngang nhiên đứng giữa bầy lệ quỷ, lạnh lùng quan sát chiếc kiệu hoa trước mặt, không thèm nhúc nhích.

Hắn không xông lên đánh một trận sống mái với con nữ quỷ này, nhưng cũng không hề lùi bước.

Bởi vì, tình thế giằng co hiện nay đối với hắn là trăm lợi mà không hại.

Mục đích cuối cùng thúc đẩy hắn đến Vương Quan doanh là giết chết con Trành quỷ của Lý Tử.

Nay con Trành quỷ đó đã bị Tiểu Tư nuốt mất, hắn đã đạt được mục đích sau cùng, giờ chỉ cần thoát khỏi nơi đây là chiến thắng. Thế nhưng cân nhắc đến việc hai người Ứng Tư Tuyết còn lạc lối trốn chạy đâu đây, Dương Húc Minh quyết định ở lại cầm chân bọn ma quỷ này thêm một chút nữa, tranh thủ thời gian nhiều hơn cho Ứng Tư Tuyết.

Ngược lại, có lẽ nguyên nhân khiến con nữ quỷ này chưa dùng đến sát chiêu thật sự để đối phó Dương Húc Minh chính là đang lo lắng Lý Tử đột nhiên xuất hiện. Vì thế, nó cũng đang chùn tay.

Thật ra chỉ có mỗi Dương Húc Minh biết, sau khi tiến vào khu vực này, hắn liền không thể nào gọi Lý Tử hiện hình được nữa. Át chủ bài duy nhất hiện giờ của hắn chỉ có mỗi một Tiểu Tư mà thôi.

Nhưng, Tiểu Tư có đủ sức đối phó con nữ quỷ này hay không... lại là một học thuyết mang tính chất trừu tượng.

Do đó, cả hai bên cứ tiếp tục lườm nhau. Dương Húc Minh không chủ động tấn công, con nữ quỷ bên trong kiệu hoa cũng ngồi yên đờ đẫn, thái độ thờ ơ trông sang.

Chỉ là, chiếc lục lạc trong tay hắn vẫn không ngừng rung vang khiến bọn quỷ hồn còn lại kêu rên đau đớn, thê thảm, lăn lộn quằng quại trên nền đất.

Giữa bóng tối, cục diện trở nên bế tắc.

Từng phút một trôi qua.

Theo hắn ước tính, chừng ấy thời gian cũng đủ để Ứng Tư Tuyết thoát thân thật xa. Thế là Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm nữ quỷ trước mắt, dự định lùi lại. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị dợm bước, dứt khoát lui lại thì một tiếng thét thê lương đột ngột vang lên ngay sau lưng.

Chẳng phải đó là giọng ông Sáu của Lâm Thu sao?

Dương Húc Minh liền quay đầu lại, mặt kinh ngạc nhìn vào bóng tối trước mặt. Đúng thật là ông Sáu của Lâm Thu. Bóng quỷ hồn nhợt nhạt kia đang lao nhanh về hướng này, biểu hiện kinh sợ ngàn lần.

Miệng của ông lão mở toang, hét lên thảm thiết:

- “Quỷ đoạt mạng Huyết Hà đã đến rồi!!!”

Từ sau lưng quỷ hồn nhợt nhạt đó, Dương Húc Minh thấy hai cô gái. Gương mặt của hai cô gái này cũng hoảng sợ tương tự, giống như có đồ vật kinh hoàng nào đó đang rượt đuổi bọn họ. Hắn nhìn chằm chằm về hướng Ứng Tư Tuyết đang chạy đến, muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì đang truy đuổi hai người, một quỷ này.

Quỷ đoạt mạng Huyết Hà... Huyết Hà... Đây là một từ ngữ xui xẻo mà. Chẳng lẽ nơi đây còn một con Lệ quỷ khác?

Trong khi nhìn chằm chằm vào phương hướng sau lưng Ứng Tư Tuyết, từ xa xa, hắn nhìn thấy một bóng dáng cao lớn được sắc đỏ bao trùm đang bước ra từ trong bóng tối.

Chiếc mũ rộng vành che kín gương mặt của kẻ đó.

Ngọn chiêu hồn phiên được giơ lên cao, khẽ khàng bay trong đêm. Chiếc áo khoát đỏ thẫm, phất phơ theo làn gió.

Thứ rượt đuổi Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu chạy về nơi này lại là... là cha của hắn ư? Đôi mắt của Dương Húc Minh suýt nữa vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.