Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 21: Chương XX: Phù thuỷ




Nha Trang, 28/12/19

Editor: Xiao He

Sau khai giảng, Thời Quang ngày càng bận rộn.

Buổi học đầu tiên kết thúc, cô liền đợi không nổi mà hẹn hai chị khóa trên, một người năm ba và một người năm tư.

Đàn chị năm ba lấy lí do đang trong kì nghỉ đông, thế nên uyển chuyển cự tuyệt.

Cô ấy hi vọng có thể vào được một công ty vững chắc hơn, nếu đi thành lập công ty thì quá vất vả, hơn nữa một công ty thời trang thì không ai có thể cam đoan đi được bao xa.

Đàn chị năm tư vốn không có ý định thi nghiên cứu sinh, chỉ muốn thành lập công ty riêng, không ngờ lại cùng suy nghĩ với Thời Quang, chỉ là cô ấy không có đủ tài chính, nhân cơ hội này, liền muốn thử một chút.

Dự định ban đầu của cô ấy chính là, tất cả những bộ quần áo mà cô ấy thiết kế sẽ phù hợp với con mắt thẩm mỹ của đại chúng, chứ không chỉ một trong số đó.

Nhờ đề xuất của Phó Hàn, Thời Quang ký kết với hai sinh viên mới tốt nghiệp chuyên ngành marketing, bọn họ mới bắt đầu làm nghiên cứu sinh, thế nên trong những ba năm này có thể giúp đỡ công ty được.

Thời Quang lo lắng: "Học nghiên cứu sinh rất nặng, bọn họ còn có thời gian sao?"

Thời Yến Lãng mặt ủ mày chau nói: "Ngủ ít đi vài tiếng là được rồi, muốn kiếm tiền mà vẫn muốn thảnh thơi sao?"

Hắn không muốn nói nữa, tập trung ăn cơm, hận không thể híp mắt lại.

Từ khi tiếp nhận dự án nghiên cứu phát minh app cho công ty con của GK, trong khoảng thời gian này cả đội của hắn và Phó Hàn, không có người nào ngủ hơn năm tiếng, cảm giác cơ thể sắp bị ép khô.

Ngoại trừ bận bịu nghiên cứu phát triển app, còn phải bận chuyện công ty của nhóc mít ướt.

Nhất định là kiếp trước hắn mắc nợ nhóc mít ướt.

Thời Quang ăn nửa bát canh mới bắt đầu ăn cơm, vừa định cầm đùi gà gặm, kết quả lại bị móng heo của Thời Yến Lãng lấy đi.

Thời Yến Lãng chưa ăn sáng, sau khi tiêu diệt xong phần xương sườn của một, chỉ còn một chút thịt, hắn cảm thấy vẫn không đủ, liền cướp đi đùi gà của nhóc mít ướt.

Sau khi cướp lấy còn nói năng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, "Một cô gái như em không phải nên ăn những món thanh đạm sao? Cẩn thận mập thành heo lại không ai muốn."

Phó Hàn liếc nhìn Thời Yến Lãng, "Cậu ăn nhiều như vậy mới no chết đấy!"

Thời Yến Lãng vẻ mặt hung dữ, "Ngậm miệng, ai cần cậu lo!" Lại cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, "Có muốn gọi mình là anh họ không?"

Phó Hàn uất ức muốn chết rồi, nửa năm nay hắn phải làm trâu làm ngựa hầu hạ Thời Yến Lãng, mua cơm là hắn, làm vệ sinh ký túc xá cũng là hắn, làm bài tập cũng hắn.

Nhưng mà, một cơ hội để đi ăn riêng với Thời Quang cũng không có.

Mỗi ngày Thời Yến Lãng đều vẽ ra một viễn cảnh xinh đẹp để hắn đỡ ngóng trông, nói hôm nào sẽ dẫn Thời Quang cùng đi đến cố cung ngắm tuyết, kết quả hắn ngóng trông chờ đợi, lại không đợi được, sau đó còn nói cùng nhau mở công ty, từ lúc công ty mở ra đến giờ, hắn ở trong văn phòng cũng chưa gặp được Thời Quang dù chỉ một lần.

Tối hôm qua Thời Yến Lãng lại cho hắn một "miếng bánh" ngon, nói tháng này sẽ đi Chiết Giang, nhất định dẫn hắn đi cùng.

Thật tốt, rốt cuộc cũng có thể tin tưởng cậu ta được một lần.

Phó Hàn muốn đưa đồ ăn của mình cho Thời Quang, nhưng lại không dám, "Để anh đi mua cái khác cho em."

Thời Quang vội vàng xua tay, "Sáng em ăn rồi, bây giờ cũng không muốn ăn lắm."

Thời Yến Lãng nhìn cô, vô cùng nghi ngờ: "Buổi sáng căn tin có đùi gà sao?"

Thời Quang: "Em ăn ở nhà."

Mà nhà đó, là nhà của cô và Thời Cảnh Nham.

Bây giờ Thời Cảnh Nham đã học được vài món ăn sáng, mỗi ngày đều thay đổi cho cô ăn, đùi gà là một món không thể thiếu.

Đương nhiên Thời Yến Lãng nghĩ nhà trong miệng Thời Quang là nhà bà nội, cũng không ngạc nhiên, tiếp tục gặm đùi gà, sau khi giành được đùi gà hắn liền cảm thấy sung sức hẳn, không còn buồn ngủ nữa.

Hắn cũng không đành lòng nhìn tiểu mít ướt ăn chay, đành tự xới một chén thịt nhỏ đưa qua cho cô, đổ hơn một nửa thịt mỡ trong canh vào cơm cô, nói đường hoàng: "Canh thịt trộn cơm, đây là lớp vỏ ngoài của xíu mại, không phải em thích món ăn nhất à."

Thời Quang: "...Trong xíu mại còn trứng, sao anh không cho em!"

Thời Yến Lãng dùng tay che lại miếng trứng trong chén, đừng hòng cướp được của hắn.

Thời Quang nhắm con mắt lại, rất muốn chụp chén cơm này lên đầu hắn.

Điện thoại đúng lúc vang lên, cô cũng không dông dài với hắn nữa.

Điện thoại của Úy Minh Hải, hỏi cô ăn cơm chưa.

"Con đang ăn."

"Ăn cái gì?"

Thời Quang báo cáo lại từng món, thật ra đồ ăn của cô không nhiều, cô kén ăn nghiêm trọng, trong nhà ăn không có nhiều món hợp khẩu vị của cô, liền nhìn khay đồ ăn của Phó Hàn mà nói.

Nói xong còn muốn khen ngợi, "Thế nào? Có phải con rất nghe lời hay không?"

Úy Minh Hải chuẩn bị đi xuống nhà ăn ăn cơm, ông cầm áo lên rời đi, sau khi đóng cửa lại mới nói với Thời Quang: "Đứa trẻ hay nói dối, thật sự cao không nổi."

Thời Quang: "..." Cũng may cô đã từ bỏ, chiều cao này là vừa vặn, Thời Cảnh Nham có thể dễ dàng ôm lấy cô.

Cô cười: "Ngại quá, bây giờ con cảm thấy rất hài lòng về chiều cao của mình."

Úy Minh Hải biết chắc cô chưa ăn những món kia, nhưng không có biện pháp nào, chỉ khi cô ở trong nhà ông mới có thể khiến cô ăn nhiều một chút, bình thường một ngụm cô cũng không ăn.

Hôm nay ông gọi điện cho cô là để nói chuyện khác, liên quan tới buổi hội thảo, "Bảy giờ tối nay, sẽ giữ chỗ cho con."

Thời Quang khẽ giật mình, cô nhớ rất rõ, là thứ sáu hai tuần nữa lận, sao lại sớm như vậy?

Cô hỏi, "Ba đi công tác sao?"

Trong khoảng thời gian này, tối nào cô cũng sẽ đi dạo với ba, trao đổi một chút kinh nghiệm và thành công của cô gần đây, ba dẫn cô đi công viên gần đó, khiến cho cô cảm thấy bớt áp lực hơn, bây giờ nghe ông nói đi công tác, cô bỗng cảm thấy lạc lõng.

Gần đây Úy Minh Hải không có lịch công tác, rất nhiều chuyện ông đã chuyển qua cho Úy Phong, ông chỉ ngồi yên chỉ đạo.

Thời gian buổi hội thảo diễn ra sớm vì: "Nghe nói Thời tổng rất bận, tháng sau phải đi Chiết Giang, nên phối hợp thời gian với con, hi vọng tối nay Thời tổng có thể đến dự."

Cái áo bông nhỏ ác độc này, dự định tháng sau đi Chiết Giang, nếu trùng với lịch hội thảo của ông, cô nhất định sẽ không do dự mà chọn đi Chiết Giang, ông vốn là vì cô mới tham dự buổi hội thảo này.

Nếu cô không tham gia, thì đối với ông buổi hội thảo này cũng không có ý nghĩa.

Thời Quang: "Ba, dù con có bận mấy cũng sẽ đi, ba không cần phải nhắc con như vậy."

Đây là lời nói thật lòng của cô, không hề nói qua loa chút nào.

Úy Minh Hải nhận ra con gái thật sự quan tâm tới mình, khiến ông cảm động đến nửa ngày.

Thời Quang còn một chuyện muốn nhờ ông, cô đã cá cược với Đường Mật, hơn nữa cũng muốn nghe Đường Mật gọi mình một tiếng cô, "Tối nay ba phải để con thắng đấy, ba biết chưa?"

Úy Minh Hải cười, nói cô trưởng thành, đúng là có trưởng thành, nhưng đôi lúc vẫn còn con nít lắm.

"Được, đảm bảo sẽ khiến con hài lòng."

Bảy giờ buổi hội thảo bắt đầu, sáu giờ rưỡi Thời Quang và Đường Mật đã tới, cũng coi như là tới vừa sớm, nhưng vừa tới liền thấy không còn chỗ trống nào trong hội trường, chỉ còn một số ghế ở hai hàng đầu là chưa có người ngồi.

Puần lớn là sinh viên kinh tế, ngành khác cũng có nhưng rất ít.

Vị trí của Thời Quang và Đường Mật là ở hàng thứ nhất ngay vị trí trung tâm, đây là nhân viên nhà trường cố ý sắp xếp.

Hoa hậu giảng đường xuất hiện gây nên một đợt xao động không nhỏ, đặc biệt là nam sinh, ánh mắt vẫn liên tục dõi theo, cho tới khi Thời Quang ngồi xuống.

Tối nay Nam Địch cũng tới, gần khai giảng, Úy Lam mới cho cô vài ngày nghỉ, cô đã về nhà một chuyến, sau đó nhanh chóng trở về trường học, nghe bạn cùng phòng nói, tối nay sẽ có chủ tịch của tập đoàn GK tới tham gia hội thảo, cô đã nhờ một người quen trong hội sinh viên để lại cho cô một chỗ ngồi khá đẹp.

Vừa rồi Úy Lam gọi điện cho cô, nói cô đến công ty một chuyến.

Cô nói tối nay có hội thảo của Úy tổng, có thể cho cô tham dự xong rồi qua tăng ca được không?

Đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với Úy Lam.

Úy Lam suy nghĩ một lát, đồng ý, nói hội thảo của chú út đều liên quan đến những kiến thức về thị trường, nghe nhiều đối với sự phát triển sau này của cô ấy trăm lợi mà không có một hại.

Cô ngồi cách Thời Quang bốn dãy ghế, ngẩng đầu lên liền có thể thấy được cô ấy và Đường Mật.

Đường Mật đến bây giờ vẫn không tin được, "Được rồi, cậu không cần cho mình thêm cơ hội nào nữa đâu, nếu cậu thật sự là con ruột của Úy Minh Hải, mình đảm bảo gọi cậu là cô, nhưng nhất định phải là con gái ruột."

Cô nhỏ giọng bên tai Thời Quang, tăng thêm chữ "ruột" này.

Thời Quang hé miệng mỉm cười, liền đợi tới khi Đường Mật gọi mình là cô.

Trước đó Đường Mật cảm thấy mình thật ngu ngốc, không đưa ra điều kiện với Thời Quang, cô lấy cùi chỏ cọ vào Thời Quang, "Ài, Đào Đào bé nhỏ, nếu cậu thua, gọi mình một tiếng chị dâu, thế nào? Được không?" Cô nhướng mày, cái cằm hất lên, nhìn ra là một bộ dáng háo thắng.

Thời Quang cười: "Được thôi."

Đường Mật cảm thấy có vẻ Thời Quang cũng không tự tin lắm, cũng không biết có phải do hiệu ứng của ánh đèn không mà cô nhìn thấy rất rõ ràng Thời Quang bắt đầu chột dạ.

Sáu giờ năm mươi, Úy Minh Hải đi vào cùng cán bộ nhân viên nhà trường và hội trưởng hội sinh viên, bước vào hội trường.

Vốn dĩ bầu không khí có chút ồn ào trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, sau khi bên lãnh đạo nhà trường giới thiệu Úy Minh Hải, bên dưới không tự chủ được mà "Oa" lên một tiếng.

Không thể tưởng tượng nổi, không dám tin.

Hóa ra Úy Minh Hải còn trẻ như vậy, trước đây có nghĩ tới, khí chất không tầm thường, thế nhưng chắc chắn giá trị nhan sắc cũng tầm thường thôi.

Không ai ngờ rằng người quản lý cả một tập đoàn lại có giá trị nhan sắc cao như vậy.

Đường Mật cảm thấy mình thắng chắc rồi, bởi vì sau khi nhìn thấy Úy Minh hải, Thời Quang không hề giống ông, cũng chỉ giống khí chất mà thôi, nhưng mà cái khí chất này, Thời gia vẫn có thể bồi dưỡng ra được.

Trong lòng cô phất cờ hò reo, thắng thắng.

Nhưng vẫn không yên lòng, cô lấy kính từ trong túi ra, nhìn Úy Minh Hải vô cùng tỉ mỉ, rất đẹp trai, nhưng không có nửa xu quan hệ với Thời Quang, ngược lại nhìn Thời Yến Lãng và Thời Cảnh Nham với Thời Quang liền nhận ra được là anh em họ.

Huống hồ Úy Minh Hải mới bốn mươi mốt tuổi, mà Thời Quang? Mười chín tuổi.

Sao có thể là cha con ruột được.

"Đào Đào bé nhỏ, cậu thua rồi, đừng giãy dụa nữa, mau gọi mình là chị dâu đi." Đường Mật nắm lấy cánh tay Đào Đào, dừng sức quơ, nhất định phải nghe cô ấy nói một chút.

Giống như chỉ cần một tiếng chị dâu của cô ấy, Thời Yến Lãng liền là người đàn ông của cô.

Thời Quang: "Cậu gấp cái gì? Lát nữa mình giới thiệu ba mình cho cậu biết."

Đường Mật: "Để mình xem cậu chịu đựng đến bao giờ."

Úy Minh Hải biết vị trí của Thời Quang, vừa bước vào đã quét đến cô, ông vừa kể chuyện, thỉnh thoảng nhìn về cô một chút, cô đang cúi đầu nói chuyện với bạn học.

Ông không nên tin lời của áo bông nhỏ mà, còn nói gì mà nhất định sẽ cổ vũ cho ông thật tốt.

Đường Mật còn nói với Thời Quang: "Bây giờ mình không tranh cãi với cậu, mình muốn nghe Úy tổng nói chuyện."

Thời Quang cười, "Mình không cần nghe, lát nữa về nhà mình sẽ nhờ ba nói lại lần nữa cho mình nghe."

Đường Mật không phục, nửa đùa nửa thật, "Mình cũng về bảo ba giảng lại một lần cho mình nghe."

Khoảng thời gian sau Thời Quang không đùa giỡn với Đường Mật nữa, tập trung nhìn ba mình trên sân khấu.

Vừa rồi cô không có nghe, nhưng vẫn dùng bút ghi âm ghi lại rồi, sau này về sẽ nghe lại.

Bây giờ cho dù tập trung nghe giảng, cô vẫn tiếp tục ghi chép, ghi âm một phần, cô mở điện thoại ra, bắt đầu quay clip cho ông.

Sợ pin điện thoại không đủ dùng, cô còn chuyên nghiệp mang cả sạc dự phòng theo.

Nam Địch lắng nghe rất chăm chút, một ánh mắt nhỏ của Úy Minh Hải, cô cũng nhận ra, ông đang nhìn về hướng Thời Quang, mà Thời Quang thì lại cầm điện thoại quay phim.

Vốn dĩ cô cũng định quay, nhưng vừa nghĩ tới Úy Minh Hải là ba của Thời Quang, trong nháy mắt cô không còn cảm thấy ý nghĩa nữa.

Cho dù có tốt mấy thì cũng là ba của người khác.

Trong khoảng thời gian này, cô bị mất cân bằng nghiêm trọng.

Mấy hôm trước cô có về nhà một chuyến, ba dẫn cô ra ngoài ăn cơm, ngoài ông ra còn có một số bạn bè làm ăn chung với ông ấy, trên bàn ăn mọi người không khỏi tâng bốc lẫn nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy rất phản cảm với ba mình, cảm thấy bữa tiệc vô cùng vô vị.

Cô không biết mình đang làm sao vậy, điên cuồng hâm mộ ghen ghét với Thời Quang, hâm mộ cô ấy có tiền như vậy, lai có một người ba vô cùng khí chất, ghen ghét cô sao lại có một người bạn trai chung thủy như thế.

Buổi hội thảo kết thúc vào lúc chín giờ, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên trong hội trường, Nam Địch hoàn hồn, nhanh như vậy đã kết thúc rồi? Cô đi theo đám người ra ngoài, trước mắt toàn bộ đều là sương mù, cảm giác không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Câu nói giảng dạy khi nãy của Úy Minh Hải vẫn còn vang vọng bên tai cô: "Phải chọn ngành nghề mình am hiểu, đừng mù quáng quá nhiều, bạn cảm thấy kiếm tiền là một cái nghề, nhưng lại chỉ thấy được những đồng tiền và thành công trước mắt, còn ngàn vạn thất bại đằng sau của những người thành công bạn đâu thể nào thấy được. Nếu lựa chọn thứ mình không hiểu biết, lại nhìn thấy nhiều người thành công như vậy sao chỉ mình mình thất bại? Đấy là do bạn, thế nên bạn không khổ thì ai khổ?"

Câu nói vô cùng sắc bén, nói trúng tim đen.

Cô am hiểu cái gì?

Là thiết kế nha.

Sau khi cô đi làm ở AIO, rốt cuộc không còn thời gian để suy nghĩ đến việc thiết kế nữa.

Làm sao bây giờ?

Ai biết.

Cô cảm thấy không cam lòng.

Phảng phất như trước mắt sương mù càng ngày càng đậm, cô cũng không biết làm sao để ra ngoài.

Trong hội trường, Thời Quang và Đường Mật vẫn chưa rời đi.

Đường Mật hoàn hồn, nhìn Thời Quang, "Những lời kia của Úy Minh Hải, quá tàn nhẫn đi, như một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên đầu chúng ta." Vốn muốn đến để trải nghiệm thôi, nhưng lại bị những lời này của ông tác động, cảm thấy không bình thường chút nào.

Thời Quang cất bút ghi âm và sạc vào túi, thuận miệng nói một câu: "Những câu khắc nghiệt hơn ông ấy vẫn chưa nói đâu, những lời nói ấy vừa thực tế lại khiến người khác tuyệt vọng vô cùng."

Đường Mật: "Còn có thể khắc nghiệt hơn sao?"

Thời Quang gật đầu, chọn lấy một câu trong đó: "Ba mình nói, giữa người và người, thật ra cũng chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, đều so đo nhiều ít, tất cả mọi thứ ấy đều bị lớp vỏ bọc thân tình và hữu nghị che mất, nhân tính là như vậy, không có ai ngoại lệ cả."

Đường Mật: "..."

Tê cả da đầu, toàn thân lạnh lẽo.

Nhưng suy nghĩ lại thật cẩn thận, đúng là có chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.