Đồ Vô Sỉ (Phần 1)

Chương 3: Gặp gỡ




Quả nhiên người này bị đánh thức, anh ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiển hiện ngay trước mắt. Nhưng tức thì, nỗi ấm ức ùa đến, Chử Điềm đưa tay cào anh loạn xạ:

“Sao anh lại ngủ ở đây hả? Sao anh không vào nhà?Làm em sợ tới mức cho rằng tham mưu trưởng gạt em, tưởng anh không có về.”

Chính trị viên Từ vừa mới tỉnh ngủ, lúc mơ mơ màng màng không biết trời trăng đã bị cào hai cái. Anh hít vào một hơi, sau khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, anh liền bật cười ôm cô vào lòng.

“Em là mèo à, hai tuần không gặp, vừa trở về đã cào anh?”

Sau khi bất chợt tỉnh ngủ, giọng anh hơi khàn khàn, nghe càng hấp dẫn hơn. Thoáng chốc thân thể Chử Điềm đã mềm nẫu, vùi đầu vào ngực anh:

“Ai bảo anh xuất hiện trễ, để em tìm lâu.”

“Anh muốn vào nhà nhưng sờ túi mới phát hiện ra đã để quên chìa khóa ở nhà, muốn gọi điện thoại cho em nhưng điện thoại di động lại hết pin.”

“Cái điện thoại cùi gì thế.”

Chử Điềm dẩu môi oán trách.

“Không cho phép em tùy tiện chê bai điện thoại di động do đích thân vợ mua cho anh.”

Chử Điềm á khẩu không nói được gì, ngẫm nghĩ lại đưa tay cào anh phát nữa, khiến anh khẽ cười, cánh tay ôm cô khẽ siết mạnh, cả người cô được anh bế lên.

Cô hoảng hốt kêu lên nhỏ xúi thì nghe thấy ba chữ khẽ khàng nhưng mạnh mẽ của người đàn ông này.

“Về nhà nào!”

Về đến nhà, Từ Nghi thong thả bắt đầu trả mối thù bị cào, địa điểm là phòng tắm. Quả thật Chử Điềm bị hành hạ điên mất, bởi vì hiệu quả cách âm trên dưới lầu không tốt lắm, nên cô không dám cất tiếng kêu, chịu đủ người ta bắt nạt từ trong ra ngoài. Đến khi trở về giường, cả người cô tựa như đã bị nghiền ép, đau nhức lại cứng đờ.

Chử Điềm muốn khóc cũng không khóc được. Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng lúc tân hôn cô cũng không thê thảm đến nỗi này. Cô nằm trên giường nghỉ ngơi trong chốc lát, đến lúc có thể cử động được thì hành động đầu tiên chính là véo eo người bên cạnh. Từ Nghi thoáng cử động cánh tay, tiện thể kéo cả người cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Trong lòng Chử Điềm vẫn tức giận:

“Anh…sao có thể như vậy? Ban đêm anh không thể dịu dàng với em chút hay sao?”

Cô cảm thấy vô vàn ấm ức. Trong bóng tôi, cô nghe thấy anh cười khe khẽ, bên tai vang lên giọng nam khàn khàn sau lúc thỏa mãn:

“Có thể anh am hiểu tác chiến ban đếm hơn. Lần sau anh sẽ chú ý.”

“Lời này anh đã nói tám tram lần rồi, có quỷ mới tin anh.”

Trong lúc tức giận cô đưa chân đá anh một phát, Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt chế ngự.

“Đừng náo loạn, bây giờ anh vẫn còn sức đấy.”

Chử Điềm bị lời nói của anh làm cho sợ tới mức ngoan ngoãn, chốc lát sau thấy anh không có hành động bước tiếp theo cô lại không cam lòng đưa tay chọc nhẹ vào cơ bụng anh vài cái. Từ Nghi sừng sững bất động, xem tất cả hành động của cô như gãi ngứa.

Không ai lên tiếng, phòng yên tĩnh trở lại. Chử Điềm tựa vào ngực Từ Nghi, một tay nắm chiếc áo may ô 81 của anh, lúc sắp ngủ trong đầu cô lại hiện lên một ý nghĩ, cô thoáng tỉnh táo lại, đưa tay lay lay Từ Nghi:

“Từ Nghi, có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.”

“Chuyện gì thế?”

“Anh cảm thấy bây giờ chúng ta có con được không?”

“Đây là việc lớn, ngủ trước đi, ngày mai thức dậy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ.”

Phản ứng của anh khiến Chử Điềm hơi thất vọng, lẽ nào anh không kích động ngủ không yên như cô? Cô bất mãn lại chọc anh:

“Tối nay em nghĩ vậy đấy, nhưng ngày mai có thể em đã hối hận, vẫn muốn thế giới hai người chúng ta, anh xem có nên nắm chắc cơ hội này hay không?”

Từ Nghi bị cô làm cho buồn cười, ngay cả cơn buồn ngủ cũng bay biến, anh ôm chặt eo cô, mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Trong đêm tối, ánh trăng chiếu vào qua ô cửa kính, đôi mắt anh trở nên rực sáng. Anh nói:

“Vậy dù tối nay em nhận lời, nhưng ngày mai anh nhắc đến chuyện này em lại có thể nuốt lời, nói em không nhớ rõ thì cũng vậy thôi đúng không?”

Anh vẫn…thật hiểu cô. Chử Điềm hơi ngượng ngùng, vùi đầu vào lồng ngực anh.

“Không đâu, em đã nhận lời chắc chắn sẽ không nuốt lời.”

“Thôi!” – Từ Nghi nói – “Anh nghĩ qua rồi, bây giờ sở dĩ chúng ta dao động , suy nghĩ muốn có con hay không, có lẽ bởi vì vẫn còn chưa chuẩn bị tốt. Nếu chưa chuẩn bị tốt vậy thì đừng nên ép buộc bản thân.”

Chử Điềm ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù nhìn anh:

“Anh chưa chuẩn bị tốt hả?”

“So với em đương nhiên là tốt hơn một chút rồi.” – anh cười – “Nhưng hiện tại anh phát hiện hai người thật ra lại không tệ. Tựa như …bây giờ vậy. Chuyện con cái, chúng ta cứ thuận theo từ nhiên đi.”

Chử Điềm phát hiện bây giờ anh quả thực càng lúc càng biết ăn nói, mà lời anh nói còn đúng chất anh như vậy. Vốn là cô nhìn thấy Tiểu Manh Manh, nghĩ đến Từ Nghi rất thích trẻ con, nếu thực sự muốn thì họ cứ sinh một đứa đi. Bây giờ nghe Từ Nghi nói thế, cô mới biết anh liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, mà còn suy nghĩ nhiều hơn cả cô nữa. Một khi đã như vậy thì cô còn rối rắm làm gì chứ?

Chử Điềm cọ vào ngực anh, ngọt ngào nói được.

Trải qua trận náo loạn tối qua, ngày hôm sau Chử Điềm không dậy nổi. Từ Nghi nấu bữa sáng xong phải đi gọi cô, nhưng mặc cho anh gọi thế nào, cù ở đâu, Chử Điềm cũng không chịu ngồi dậy, rõ ràng tỏ vẻ giận dỗi. Từ Nghi biết tối qua mình hơi quá đáng, anh cúi đầu vẽn mái tóc dài che kín tai cô, kề vào tai cô nói:

“Trong khu chỉ còn sót lại một chuyến xe cuối thôi, anh đi trước đây. Em có thể ngủ thêm chốc nữa, sau khi thức dậy thì hâm nóng thức ăn lại rồi ăn, nghe không?”

Chử Điềm không lên tiếng im lặng trốn tránh anh, Từ Nghi cười khẽ:

“Vậy em ngủ đi, anh canh giờ rồi gọi cho em, đánh thức em dậy.”

Chử Điềm bất mãn ừm ừm hai tiếng, cảm thấy người này quả thật bá đọa đến cảnh giới cao lắm rồi. Trong lòng Từ Nghi biết cô đã bị dụ dỗ rồi, anh hôn lên thái dương cô, đội mũ lên rồi khóa cửa rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.