Độ Thiện Cảm Hôn Nhân

Chương 13: Đổ bệnh




Tuy rằng không xác định lắm dựa vào Đại Bảo đứa ăn hàng này không đáng tin lắm, nhưng mà chỉ cần có một chút hy vọng, lão Chu cảm thấy chính mình cần phải thử xem, con gà trống lấy giống nhà mình giết liền giết, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, dù sao không dùng được bao lâu, nhóm gà trống nhỏ lứa sau sẽ lớn thành gà trống lớn oai phong lẫm liệt.

Lão Chu xách con gà trống lớn này trở lại căn nhà nhỏ của mình, nấu một nồi nước sôi, ngồi xổm trong sân liền làm thịt, lúc này bé Khỉ đã thức dậy rồi, bởi vì còn chưa tới thời gian đi học, bé con này liền ngồi xổm bên cạnh, vừa ngáp vừa nhìn ba bé giết gà, nửa híp mắt, mơ mơ màng màng.

Sau khi mổ bụng moi bụng mò mẫm một hồi, thế nhưng để anh lấy ra tới hai cái kê linh cỡ bằng móng tay ngón út, lúc này hai cái này kích cỡ cũng không lớn, nhưng mà màu sắc thoạt nhìn còn muốn tinh thuần một ít so với mấy viên lần trước.

Sau khi lão Chu tìm ra kê linh, soi soi dưới ánh nắng ban mai: “Con trai con xem, cái này là kê linh ha?”.

“Hô”. Bé Khỉ xoa xoa mắt, mở to hai mắt nhìn kỹ.

“Đi, chúng ta đi tìm ông nội Thường”. La Mông kẹp cái đầu tổ qụa của con mình dưới nách, trực tiếp liền đi hướng Lò Rèn, con gà chỉ giết được một nửa ở ngoài cửa căn nhà nhỏ cũng mặc kệ.

Hai cha con đi được nửa đường, chạm mặt Tiếu Thụ Lâm mới cầm bữa sáng từ bên tứ hợp viện trở về. Bặc Nhất Quái và lão Bạch tiên sinh thầy của ông ta đều không phải ở không, hai ba ngày đi ra ngoài, lão Bạch tiên sinh cách thời gian còn phải trở về xem bệnh cho lão Thường, Bặc Nhất Quái liền khó nói, có đôi khi vừa đi chính là hai ba tháng, mấy trăm người lớn trẻ nhỏ tìm ông học võ thuật bên quảng trường văn hóa trấn Thủy Ngưu, tất cả đều ném lại cho mấy học trò dưới tay mình.

Trước đây Liễu Như Hoa học võ thuật chính là vì phòng thân, đối võ thuật cũng không có nhiệt tình quá lớn, hơn nữa hiện tại sống an nhàn rồi, cô cũng liền không sáng sớm mỗi ngày đều tới trấn trên tập võ nữa, La Chí Phương đi coi như chịu khó, nhưng mà không giống Tiếu Thụ Lâm gần như mỗi ngày đều đi, hơn nữa bản thân gã lại cực ít nói, cho nên bất tri bất giác, Tiếu Thụ Lâm nghiễm nhiên đã thành nhị bả thủ* rồi.

*nhị bả thủ: người có vị trí phó nhưng làm hầu hết mọi việc, còn được gọi là người chỉ huy thứ hai.

Lúc bặc Nhất Quái vắng mặt, người ta có vấn đề trên cơ bản đều tìm Tiếu Thụ Lâm, có đôi khi còn có thể tìm gã đấu một trận, thường xuyên qua lại, hiện tại thời gian về nhà mỗi buổi sáng của Tiếu Thụ Lâm liền thoáng trễ một chút rồi, bình thường chờ gã mang bữa sáng về, lại đứa Bé Khỉ đi nhà trẻ, liền có thể bắt kịp thời gian đi học của nhà trẻ.

Tiếu Thụ Lâm nghe nói tìm được kê linh, cũng có vẻ có chút cao hứng, nhưng mà gã cũng không có ý định muốn đi Lò Rèn góp náo nhiệt này, La Mông suy nghĩ một chút, liền giao Bé Khỉ cho cậu ta, bản thân một mình đi Lò Rèn.

Sáng sớm ngày này, bồ câu bên Lò Rèn cũng là mới vừa thả ra, người bên này thức dậy đều rất sớm, lúc này đã bận rộn làm việc rồi, làm bữa sáng thì làm bữa sáng, quét dọn chuồng bồ câu thì quét dọn chuồng bồ câu, lúc La Mông tới, lão Thường và ông cụ Mã hai hôm nay mới vừa về tới, còn có mấy ông lão khác, đang hẹn lát nữa tới mép đường cái bên dưới tòa nhà này chờ xe trâu, mấy người cùng đi Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm của trấn trên ăn sáng.

“Thứ này chính là kê linh à, sao nhìn như cục kẹo vậy?”. Lão Thường đặt hai viên kê linh trong lòng bàn tay, cười ha ha nhìn một lúc lâu.

“Ông cất kỹ nha, chờ lão Bạch tiên sinh trở về, bảo ông ấy phối thuốc cho ông”.

“Hai mụn cơm bảo bối này, ta ta còn có thể làm mất bọn nó sao? Ái chà, lão Chu à, một phần lễ lớn như vậy, cậu nói ta lấy gì cám ơn cậu đây?”.

Lão Thường một đời này, từ nhỏ liền lòng nuôi chí hướng, một lòng muốn trở nên nổi bật, lúc còn trẻ chuyên tâm học hành, sau đó lại chuyên tâm vì sự nghiệp, đợi tới ông càng đi càng cao, gánh nặng đặt ở trên vai cũng lại càng lúc càng nặng, rất ít có lúc tùy tâm sở dục (làm theo lòng mình).

Thẳng tới hai năm này về hưu rồi, mới rốt cục sống cuộc sống nhàn hạ, nhất là sau khi dọn vào ở Lò Rèn này, mỗi ngày cho bồ câu ăn, rãnh rồi liền cùng mấy ông lão ngồi xe trâu đi trấn trên đi dạo, câu cá bên con suối nhỏ, tới đầu cầu vui vẻ ăn uống, không muốn đi ra ngoài thì phơi nắng ngay tại sân trước, hoặc là ở sân sau chăm sóc mấy luống rau, hứng thú nổi lên, lại tìm Bé Khỉ hàng xóm chơi cờ, thắng chút đồ làm một bữa ngon……

Lão Thường sống nhiều năm như vậy, này vẫn là lần đầu sâu sắc cảm nhận được còn sống thật mợ nó chính là một loại hưởng thụ, chỉ tiếc thân thể của chính ông không như mong đợi, thời gian không nhiều, nếu có thể sống lâu vài ngày liền tốt rồi.

Hai viên kê linh này của La Mông, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lúc này bất kể cậu ta muốn cái gì, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cảu ông, chỉ cần là ông có  thể cho được, lão thường đều sẵn lòng cho.

Lão Thường đều hỏi vậy rồi, La Mông tự nhiên cũng không có thể khách sáo cùng ông ấy, chỉ thấy hàng này nhếch miệng híp mắt lại, mở miệng liền nói: “Cái khác cháu cũng không thiếu, liền muốn cùng ông cụ ngài lấy cái định hải thần châm”. (ý nói ông lão này sẽ là ô dù siêu bự che  chở cho Ngưu Vương trang chống lại mọi giông bão)

Anh nói như vậy, lão Thường còn có cái gì không hiểu, cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai của La Mông, chỉ nói hai chữ: “Yên tâm”. Đã có một viên thuốc an thần như vậy, lão Chu lập tức trong lòng đại định,  chào hỏi cùng mấy ông lão trong sân, hài lòng thỏa dạ đi về nhà.

Ban đầu lúc La Mông vừa mới trở lại làng Đại Loan, kỳ thật không đinh bày quầy tới lớn như vậy, sau đó thậm chí còn có ý khống chế một ít, nhưng mà uy lực của linh tuyền không phải anh muốn khống chế liền có thể khống chế được, hiện giờ tiếng tăm của anh đã không thể tránh né càng lúc càng lớn, người nhìn trúng Ngưu Vương trang của anh, tự nhiên cũng là càng lúc càng nhiều.

Dù sao Tiếu lão đại chính là đại đầu xà (trùm một khu), ra khỏi huyện bọn họ, sức nặng của câu nói liền phải giảm giá rồi, ra khỏi thành phố bọn họ, trên cơ bản liền không bao nhiêu lực ảnh hưởng, tìm một núi dựa càng lớn đối Ngưu Vương trang mà nói đó là lửa sém lông mày, lão Thường người này không tồi, tính cách nhân phẩm đều rất tốt, có gốc rễ có sức nặng lại sẽ không quá gây chú ý, nếu ông ấy chịu bảo vệ Ngưu Vương trang, bọn La Mông sau này tự nhiên liền không lo lắng gì nữa rồi.

Giải quyết một cái vấn đề lớn, hôm nay lão Chu tâm tình vô cùng thư sướng, ngâm nga một bài hát trở lại căn nhà nhỏ của mình, phát hiện Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đã ăn sáng xong đi ra ngoài rồi, con gà mới nãy cũng đã xử lý xong đặt trong phòng bếp rồi. Anh một mình chậm rì rì ăn một chén cháo gặm hai cái bánh bao chay, lại ăn một ít dưa muối, rửa sạch chén, dắt theo Hoa Hoa, đi tới bên tứ hợp  tuần tra công việc.

Đợt cánh hoa đầu trên núi còn chưa thu hết, lúc này anh liền nhàn rỗi, hoạt động hái hoa này làm tới rất tốt, gần đây hai cái nhà sàn trên núi có người tới có người đi, người tới đăng ký một chút ngày rời đi của chính mình, danh ngạch trống lại đăng lên mạng phát trước, ngoại trừ mấy ngày mới đầu, mấy ngày đằng sau, hai cái nhà sàn trên cơ bản đều duy trì trạng thái đủ quân số.

Nhóm ông bác bà bác bên tứ hợp viện đều tới rất sớm, ăn qua bữa sáng liền đều bắt đầu làm việc, cũng không chú ý thời gian, nhóm người làm việc ngắn ngày trên lầu, căn cứ nội dung công việc khác nhau, thời gian đi làm khác nhau, nhưng mà phần lớn người, sớm nhất là bảy giờ rưỡi làm việc, làm việc nhà nông, bình thường đều bận rộn, so sánh với dân làng trong làng, bọn họ đã xem như rất trễ rồi.

Lúc La Mông vào viện tử, nên đi làm đều cũng đã đi ra ngoài làm việc rồi, các người già trong viện tử cũng đều việc ai nấy làm, tuy rằng tiết tấu không nhanh, nhưng mà không có rãnh rồi.

Một bácgái năm sáu mươi tuổi đang xin nghỉ cùng Trần Kiến Hoa: “……..Ba mẹ đứa cháu đều đi làm hết, nghe nói tối hôm qua sốt tới 39.5 độ, thân thể ông chồng nhà ta cũng không tốt, chăm sóc chính mình còn miễn cưỡng, làm sao còn có thể chăm sóc cháu nội, hôm nay ta phải đi về xem xem, bằng không lo lắng lắm……”.

La Mông biết bác gái này, gần đây bị Trần Kiến Hoa sắp sếp phụ trách vệ sinh quét dọn cùng với xử lý một ít tạp vụ khu vực công cộng của một căn nhà sàn, đám người trên núi nếu có vấn đề gì cũng có thể hỏi bà ấy, nếu có chuyện gì bà cũng sẽ kịp thời liên hệ cùng dưới chân núi.

Người như vậy Trần Kiến hoa đều bố trí mỗi nhà sàn một người, đều là bác gái nhân duyên tốt ứng biến nhanh, tìm tới từ trấn trên, thân thể rất tốt, tuổi cũng không lớn, không làm việc cùng một nơi cùng người già trên Ngưu Vương trang,

Đương nhiên tiền lương càng càng cao một chút.

“Được ạ, dứt khoát liền bố trí ngày nghỉ tháng này của bác tại mấy ngày này, vượt qua số ngày cho phép tới khi đó phải trừ tiền lương”. Quản sự Trần vừa nói vừa đánh cái ký hiệu trên tấm bảng trong tay gã.

“Ài, được, này ta biết, trước kia ta làm việc ở những chỗ khác cũng là như vậy, ngại quá, khiến cháu lại phải bố trí người khác rồi”.

“Không sao, vốn nếu phải sắp xếp ngày nghỉ cho các bác, khẳng định phải tìm người khác làm thay, trước đó cháu đánh tiếng cùng người ta xong rồi, bác yên đâm đi đi, tới khi đó nếu trong thời gian ngắn bác chưa quay lại được, bác nhớ rõ gọi điện thoại cho cháu”.

“Được được, ta biết rồi……”.

“Sao rồi?”. Chờ người đi rồi, La Mông đi qua hỏi.

“Đều rất tốt, nghe nói đám người trên núi hai ngày này hái được không ít nấm núi, cậu xem xử lý thế nào đây?”. Lão Chu cũng không phải là là ông chủ khẳng khái hào phóng gì, ấn lời anh mà mói, một cọng cỏ một khúc gỗ trên núi này đều là của nhà bọn anh, rau dại đều không cho người ta tùy tiện hái, nói là năm nay hái một cọng năm sau nó mọc nguyên đám.

“Bỏ mấy cái sọt tới bên hai cái nhà sàn đi, bảo bọn họ giữ một nửa nộp lại một nửa, nhưng mà giữ lại cũng chỉ có thể ăn trên núi chúng ta, lúc đi không cho mang đi”. Lão Chu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người.

“Còn có, gần đây trên núi giống như đã có muỗi rồi, cần kịp thời mua sắm một đám nhang muỗi”. Tuy rằng nhang muỗi không phải thứ mắc tiền gì, nhưng mà hai cái nhà sàn tổng cộng hơn hai trăm căn phòng, hơn nữa tứ hợp viện dưới chân núi cảu bọn anh, mỗi ngày chỉ là tiêu hao cảu nhang muỗi, cũng là khoản chi không nhỏ.

nhang muỗi

“Này anh xem rồi sắp xếp đi”. Nên xài phải xài, vẫn không thể vì bớt chút tiền nhang muỗi liền để mọi người bị muỗi thịt.

Lúc đợt cánh hoa đầu tiên xuống núi, La Mông gặp Mã Đinh Lương vui vẻ chạy tới thu nhận, bản thân anh cũng vui vẻ tới thoải mái, xoa óc chó dẫn Hoa Hoa đi dạo ở trên núi, hiện giờ ngưu Vương trang sớm liền đã không phải một bộ bộ dáng hoang vu lúc anh mới vừa nhận thầu.

Tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang một mảnh tiếp nối một mảnh, củ sen trong ruộng đã mọc ra từng cái lá sen lớn, trong bùn đất thưa thớt dưới lá sen thường xuyên có thể nhìn thấy cá chạch thở ra bong bóng, còn có một cái đường vân uốn lượn thật nhỏ chúng nó lưu lại. Ruộng lúa cũng đã cấy mạ xong rồi, chỉ còn chờ mạ lớn thêm chút nữa, là có thể thả cua giống xuống.

Các loại rau củ ngay ngắn trật tự phân bố ở trên sườn núi, chủng loại phong phú hơn không biết bao nhiêu so với lúc anh quản lý trước đây, cây dưa leo non cũng đã trồng xuống rồi, chờ qua mấy tháng nữa, trên ruộng dốc liền sẽ bị dây leo xanh mượt phủ kín, nở ra bông hoa đủ màu, sau đó lại kết xuất một đám dưa leo lông xù, trên sườn núi đá cạnh mương nước, còn trồng dâu rừng gai, lúc này đang nở hoa trắng, có chút cánh hoa trên bông hoa đã héo tàn rồi, từ chỗ nhụy hoa kết xuất một ít trái cây màu xanh……

Đứng ở trên núi phóng mắt nhìn, nhìn thấy không chỉ có là hoa màu, còn có mọi người làm việc trong các mảnh ruộng này.

Lão Chu tìm một tảng đả ở bờ ruộng ngồi xuống, chầm chậm thở dài một cái: “Nhiều người như vậy, một tháng phải dùng hết bao nhiêu nhang muỗi a……”.

“Ngao”. Hoa Hoa nhảy tới trên đùi anh nằm xuống, qua quít lên tiếng, liền nhắm mắt lại ngủ giấc ngủ của nó, gần đây lượng hoạt động buổi tối của nó tăng lớn, ban ngày liền chỉ thích ngủ.

“Trước đây lúc tao một mình, mỗi tháng chỉ là tiền nhang muỗi phải tới mười tệ, hiện tại trên Trang chúng ta nói như thế nào đều phải có mấy trăm người đó, cộng thêm mấy trăm người trên núi, chậc chậc, đây là mấy ngàn tệ đó, đều sắp tới một vạn rồi, nhiều tiền như vậy, mày nói coi làm gì để bù lại đây?

“Ngao…….”. Hoa Hoa nhấc nhấc mí mắt, lại lên tiếng.

“Hơn nữa đốt nhang muỗi cũng không tốt, thứ có thể độc chết muỗi, đối cơ thể người nhất định cũng không có lợi gì, có nghe nói qua trúng độc nhang muỗi chưa?”.

“Ngao…..”. Thanh âm phụ họa của Hoa Hoa càng ngày càng thấp, không chút nào ảnh hưởng tới tình cảm mãnh liệt chỉ điểm giang sơn tăng thu giảm chi của lão Chu.

“Ngưu Vương trang chúng ta không phải luôn luôn di con đường thuần thiên nhiên sao, lần nay tao cũng phải làm cái thuần thiên nhiên, mày nói trồng chút cây nắp ấm thế nào? Năm nay trồng một chút trước, đều cung cấp cho tứ hợp viện chúng ta và nhà sàn, chờ sang năm sinh sôi phát triển, tới khi đó còn có thể xuất ra bán lấy tiền, mày nói đúng không nè?”.

“Khò khò khò…….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.