Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 19: Hồng Ngọc Chi Xúc




Điều bi thương trong chuyện này, Tần Quỳnh và La Sĩ Tín đều hiểu rõ nhất.

Mặc dù Trương Tu Đà tức giận với lời khắc nghiệt của Lý Nhàn. Nhưng, ông thấy vẻ mặt bi thương quyết tuyệt của La Sĩ Tín, nghĩ tới sau khi đại chiến liên miên binh lính đã mệt mỏi vô cùng, chung quy lại cũng chỉ còn biết thở dài một tiếng.

- Ngươi đi đi!

Ông nói với Lý Nhàn:
- Chỉ nhớ lấy một điều, chớ có tới Tề quận ta quát tháo, nếu không dù có dùng hết giọt máu cuối cùng, lão phu cũng phải giết chết ngươi.

Lý Nhàn mỉm cười, không nói thêm điều gì.

Hắn quay người chắp tay nói với Tần Quỳnh:
- Nghe danh Tần đại ca trượng nghĩa đã lâu, trước đây đã có những lời đắc tội rồi. Âm mưu dơ bẩn trong triều đình không cần ta phải nói thêm gì nữa. Hôm nay được gặp Sĩ Tín huynh đệ, được gặp Tần đại ca vẫn luôn ngưỡng mộ, trong lòng ta quả thực rất vui. Nếu sau này ta và ngươi có thể gặp nhau không ở trên chiến trường, ta sẽ bằng lòng uống với Tần đại ca một trận say túy lúy.

Tần Quỳnh cũng chắp tay nói:
- Như vậy là tốt rồi, chỉ mong ta và ngươi mãi mãi gặp nhau không phải vì chuyện binh đao.

Lý Nhàn gật đầu, chắp tay với La Sĩ Tín, liền hạ lệnh:
- Chúng ta đi, không giết Trương Kim Xưng, chưa trừ được họa này, thề không trở về!

- Vâng!

Năm nghìn tinh kỵ chỉnh tề đồng thanh một tiếng, lập tức đi về phương bắc. Trương Tu Đà thấy đội ngũ kỵ binh đã đi rồi, trong lòng thổn thức không nguôi. Phủ binh triều đình, dù đã biến thành tặc, nhưng loại tặc này đang giết tặc. Mà vì sao quân tinh nhuệ triều đình lại trở thành mã tặc? Trương Tu Đà quả thực sớm đã hiểu rõ rồi. Dù không có lời đó của La Sĩ Tín, ông cũng có thể hiểu được điểm mấu chốt trong đó rồi. Mấy năm nay, Đại Tùy đã trải qua sự biến đổi rất lớn, triều đình thối nát, thế gia chuyên quyền. Bệ hạ cũng không còn là Bệ hạ hừng hực khí thế của lúc mới đăng cơ nữa. Tất cả đều thay đổi rồi.

- Kiểm kê tù binh, giết hết đi!

Trương Tu Đà lạnh lùng nói:
- Chúng ta quay về thôi!

- Về thôi!

Quận binh Tề quận vui mừng hô lên, âm thanh vạng tận trời xanh. Không cần giao chiến với năm nghìn khinh binh tinh nhuệ đó, trong lòng họ đều cảm thấy nhẹ nhõm. Trên thực tế, họ biết nếu thực sự đánh, kỳ thực phần thắng nằm chắc trong tay đối thủ. Mặc dù bên phía mình binh lực chiếm ưu thế, nhưng chém giết hơn nửa ngày với binh mã của Tri Thế Lang Vương Bạc, lại vội vàng từ Tề quận đêm hôm chạy tới, sớm đã mệt mỏi vô cùng rồi. Cho dù khi chiến đấu tất cả đều ở trạng thái tốt nhất, họ cũng không thể đánh thắng được năm nghìn khinh binh đi như gió đó. Càng huống hồ, bây giờ là tình trạng này.

Cuộc chiến này, quận binh Tề quận dưới sự giúp đỡ của tinh kỵ Yến Vân trại đã giết chết hơn hai vạn người, tù binh hơn một vạn ba ngàn người, đánh bại nhân mã của Tri Thế Lang Vương Bạc và Đại đương gia Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng. Tri Thế Lang Vương Bạc chỉ dẫn theo hơn chín nghìn người bỏ chạy. Trương Kim Xưng thì bị thương một mình cưỡi ngựa bỏ chạy. Cùng với mệnh lệnh của Trương Tu Đà, hơn một vạn ba ngàn tù binh đều bị chém đầu. Sau khi kiểm kê thương vong, chỉnh đốn quân nhu quân lương, quận binh Tề quận lên đường trở về.

……….

………

Vương Bạc rất tức giận, rất uất ức.

Dẫn theo đại quân mười vạn người tới, quyết chiến với Trương Tu Đà dưới Đại Sơn. Thiên thời địa lợi có thể nói đều đã cướp được từ trong tay Trương Tu Đà. Khiến cho quận binh Tề quận rời khỏi gia viên của mình tác chiến, lại cộng thêm quận binh từ phía sau hành quân ban đêm cũng đã mệt mỏi. Mà nhân mã của y thì dựa vào địa thế để tránh khổ cực, bất luận thấy thế nào nghĩ thế nào, cuộc chiến này y cũng đều nắm chắc phần thắng rồi.

Nhưng vận mệnh vẫn luôn vô tình như vậy. Khi y ở quận Tế Bắc thuận buồn xuôi gió, quan quân cũng tốt, hào kiệt lục lâm khác cũng thế, đâu mới là đối thủ của y? Vốn định đổi sang một khu vực lớn hơn để thi triển khát vọng của mình, nhưng kết cục lại khiến cho y cảm thấy mình giống như một kỹ nữ bị hán gian cưỡng bức. Người ta khoái cảm vô cùng, y dường như bị ép thành người khô rồi.

Mười vạn nhân mã trong tay Vương Bạc, lương thảo, quân nhu cướp được cũng đủ ba nghìn xe lớn đều bị lão tặc Trương Tu Đà cướp đi. Bây giờ y phải làm chính là trước tiên phải đi cướp lại một ít tiếp tế tiếp viện. Con đường đó khi tới đã bị y cướp sạch rồi, còn hoang vắng hơn ruộng đất thực sự không tìm được ra thứ gì. Y tính toán Trương Tu Đà đã đánh được một trận đại thắng như vậy, thu được nhiều đồ như vậy chắc chắn sẽ phải trở về Tề quận. Cho nên cũng không vội trở về quận Tế Bắc, định đi đường vòng xa hơn một chút để cướp lại.

Từ sau khi chạy trốn ra khỏi Đại Sơn, hơn hai vạn bại binh lần lượt được thu nạp, nhân mã trong tay Vương Bạc cũng đã có gần ba vạn rồi. Y không thể động tới Trương Tu Đà được, cho nên định tìm một huyện thành trù phú một chút để đánh tới. Sau khi có lương thảo rồi sẽ trở về phía bắc Hoàng Hà, liên lạc với hào kiệt khác đều báo thù.

May mắn là vừa nhớ tới Trương Kim Xưng Cự Dã Trạch trong lòng cũng có chút an ủi. Mặc dù mình bị bại, nhưng còn có ba vạn nhân mã. Trương Kim Xưng lần này xem như là trồng tới nhà rồi, trở thành người cô đơn.

Y không ngờ, Trương Kim Xưng vốn định quay về Tề quận lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Bởi vì lời đó của Lý Nhàn, trong lòng Trương Tu Đà cũng có chút xúc động. Trên đường trở về thành, lão vừa nhớ tới những lời của kỵ binh dưới trướng Lý Nhàn hô lớn không giết Trương Kim Xưng thề không điều quân trở về lại cảm thấy mình có chút uất ức. Mặc dù trận đánh đó dưới Đại Sơn giành thắng lợi, nhưng không có kỵ binh của Yến Vân trại người ta, khó mà biết ai thắng ai bại, càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Do đó Trương Tu Đà đã để cho La Sĩ Tín áp giải quân nhu, lương thảo trở về Tề quận. Còn lão ta và Tần Quỳnh dẫn theo một vạn quận binh Tề quận lần theo dấu vết của bại binh Vương Bạc để lại, đuổi theo.

Vương Bạc dọc đường đã đánh hạ được hai huyện thành và mấy phú hộ xung quanh. Sau khi đã cướp được rất nhiều lương thực liền rút lui về phía bắc Hoàng Hà. Kết quả là mới tới Lâm Ấp liền bị Trương Tu Đà dẫn quân đuổi theo. Sau khi chiến đấu một trận ác liệt, ba vạn nhân mã Vương Bạc vừa mới thu nạp lại một lần nữa bị đánh tan tác. Quận binh Tề quận giết chết hơn một vạn quân địch. Vương Bạc hoảng sợ như chó nhà có tang dẫn hơn bốn nghìn nhân mã còn lại mở một đường máu tháo chạy. Trận chiến này, vô số lương thảo và lục súc tính bằng đơn vị hàng nghìn mà Vương Bạc vừa mới cướp được lại bị Trương Tu Đà cướp sạch.

So với y thì Trương Kim Xưng xui xẻo hơn, bởi vì bên cạnh không có nhân mã đi theo, chạy thoát chết dù có dễ hơn một chút. Trước tiên là y ẩn nấp trong một ngọn núi mười mấy ngày. Sau khi xác định binh lính đuổi theo đã đi rồi, nghĩ lại mình vẫn phải trở về quận Đông Bình. Với danh hiệu Trương Kim Xưng của y rất nhanh còn có thể lôi kéo được một đội ngũ tới. Do đó, y đã bắt đầu một mình chạy trốn mấy trăm dặm đường. Trên đường đi ban ngày nằm nghỉ, ban đêm đi, không dám gặp ai, khắp người bẩn thỉu giống như là lăn từ vùng bùn ra.

Đã từng là Đại đương gia Cự Dã Trạch phong quang vô hạn, bây giờ xem ra còn bẩn thỉu hơn cả tên ăn mày. Khát thì tìm tới một con sông nhỏ, thậm chí là uống vài ngụm ở rãnh nước. Đói, không dám ra ngoài kiếm cơm, chỉ có thể ấn nấp trong thôn ăn trộm một vài thứ để ăn. Trên đường đi, Trương Kim Xưng vốn cực kỳ khô héo, gày còm hầu như chỉ còn da bọc xương.

Nhưng điều khiến y yên tâm là chí ít cũng đã thoát khỏi tên tướng quân giáp đen như ma quỷ đó rồi.

Cứ như vậy đã đi được hơn một tháng, Trương Kim Xưng đã không còn ra hình người nữa, cuối cùng đã trở về quận Đông Bình. Y giống như một con chó, uống nước bẩn, ăn thực vật thối rữa, gượng dậy mà sống. Y không cam lòng, y hận, hận cái tên tướng quân giáp đen đã cướp hết tất cả của mình. Y thề phải báo thù, dùng mọi cách để báo thù.

Trong một ngôi miêu hoang, Trương Kim Xưng quyết định đây sẽ là sào huyệt mới, chỉ là trong miếu này đã bị mấy tên ăn mày chiếm lĩnh rồi. Trương Kim Xưng nhìn mấy tên bẩn thỉu đó còn có khí phách hơn cả chó.

- Các ngươi nghe đây! Ta là Đại đương gia Trương Kim Xưng của Cự Dã Trạch. Kể từ bây giờ, các ngươi sẽ theo ta, ở đây ta sẽ làm Tụ nghĩa sảnh. Sau này, các ngươi theo ta đi cướp lại Cự Dã Trạch, nữ nhân, rượu ngon, muốn gì có nấy.

Y ưỡn ngực, cao ngạo nói với mấy tên ăn mày đó:
- Chỉ cần các ngươi theo ta. Các ngươi chính là lớp thủ hạ đầu tiên đi theo ta, sau này bố mày thăng chức nhất định sẽ chiếu cố tới các ngươi.

Y chỉ một tên ăn mày nói:
- Ngươi, cút ngay, để chỗ đó cho bố mày!

Chỗ ngồi của lão ăn mày đó có một cái đệm rách. Trương Kim Xưng cảm thấy ngồi lên có lẽ rất mềm, rất thoải mái.

- Còn ngươi nữa, đưa cái bánh bao đó trong tay ngươi cho ta. Sau này bố mày sẽ thưởng cho mày mấy nữ nhân!

Y vừa tiến về phía trước vừa nói, thuận thế đá lão ăn mày đó một cái.

- Đồ chó từ đâu tới!

- Trương Kim Xưng? Nếu ngươi là Trương Kim Xưng, bố mày chính là Dương Quảng!

- Đánh con chó hoang không biết từ đâu chui ra này đi!

- Đánh chết nó!

Mấy tên ăn mày cùng xông lên, tay đấm chân đá.

- Bố mày là Trương Kim Xưng! Bố mày là Đại đương gia của Cự Dã Trạch! Sau này bố mày … sau này có thể làm Hoàng đế!

Giọng nói càng ngày càng yếu, từ từ, không còn động tĩnh gì nữa. �� thánh chỉ chúc mừng quận binh Tề quận, còn trang bị một nghìn bộ khôi giáp của phủ binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.