Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 3: - Người thừa kế mỹ thực (2)




Vừa nghe thấy lời này, Tề Dật Phàm lập tức tỉnh táo lại. Một tay kê đầu, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Cẩm Nguyệt thật sự nói như vậy với cô?”

“Đúng thế! Thiên chân vạn xác[1]!” Hạ Lan Tử Kỳ hai mắt chợt sáng lên, tò mò hỏi: “Có phải ngươi cũng muốn làm thế tử không?”

[1] Muôn vạn là thật

Tề Dật Phàm hít sâu một hơi, thần sắc đột nhiên bi thương: “Mẹ ta khi còn sống vẫn luôn muốn ta lên làm thế tử. Vì để hoàn thành tâm nguyện của bà ấy vị trí thế tử này ta nhất định phải làm.”

Nhận thấy hắn là người có dã tâm, Hạ Lan Tử Kỳ hỏi tiếp: “Một khi đã như vậy, tình hình của ngươi bây giờ hoàn toàn không có tư cách tranh đoạt. Rốt cuộc ngươi tính khi nào thì hồi phục đây?”

Vốn dĩ Tề Dật Phàm ẩn mình, thứ nhất là để thoát nạn, thứ hai là để điều tra ra hung thụ hại chết Ngũ di nương. Nhưng mà bây giờ, đã có Hạ Lan Tử Kỳ hỗ trợ tra tìm hung phạm, như vậy hắn có thể trở mình hành động rồi, huống hồ tình thế bây giờ cũng không cho phép hắn làm người khiêm tốn nữa, cho nên hắn trầm tư một chút rồi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cô nói với người bên ngoài sẽ tăng liều thuộc trị bệnh cho ta. Một tháng sau, ta sẽ khôi phục bình thường.”

“Được, nghe lời ngươi.” Đối với Hạ Lan Tử Kỳ. Hắn có muốn tranh đoạt vị trí thế tử trong phủ hay không chẳng liên quan gì tới mình, ban thân chỉ cần giúp hắn điều tra ra hung thủ thực sự giết Ngũ di nương là xong, coi như mọi sự thuận lợi.

Đêm đã khuya rồi, hai người cách bình Thanh Hoa Mai mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Hạ Lan Tử Kỳ cố ý “Khụ” một tiếng, nhịn không được hỏi: “Không ngủ đi cứ nhìn ta làm cái gì?”

Tề Dật Phàm khóe môi cong lên, đùa cợt nói: “Không phải cô đang nhìn ta sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc căng thẳng, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, ta không ngủ được. Chẳng lẽ ngươi không thể xoay người qua chỗ khác à?” Hạ Lan Tử Kỳ nghiêm túc nói thật, cho dù nàng đưa lưng về phía Tề Dật Phàm, mắt không nhìn hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến phía sau lưng còn có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, nàng cảm thấy hỗn loạn, không được tự nhiên.

Kỳ thật yêu cầu như thế là có chút quá mức nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn đầy đáng thương kia, Tề Dật Phàm cũng không nhẫn tâm cự quyết, liếc mắt nhìn thật kĩ Hạ Lan Tử Kỳ một cái rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, chúc ngủ ngon!” Dứt lời liền nghe theo lật người quay vào trong.

Mặt trời mọc đằng tây sao? Nam nhân vừa rồi còn mới khó chịu với mình, sao đột nhiên lại ngoan như vậy rồi? Hạ Lan Tử Kỳ nằm ở đó mở lớn hai mắt, nhìn sau gáy Tề Dật Phàm, cảm thấy khi hắn nghe lời cũng thật dễ thương.

......

Ánh dương vừa chiếu, mặt trời xuất hiện trên không. Tề Dật Phàm có thói quen dậy sớm cho nên đã tỉnh. Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đá chăn rơi xuống. Đứng dậy thật cẩn thận giúp nàng đắp lại chăn. Sau liền đưa tay chống đầu, nghiêng người nhìn ngắm người yêu bên cạnh.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ chắp tay trước ngực, đệm ở dưới mặt, thân mình cong lại giống như con tôm nhỏ, tóc thật dài xõa tung trên giường mang đến một vẻ đẹp khó tả. Trải qua một đêm ngon giấc, khuôn mặt thanh tú kia càng lộ ra vẻ mềm mại hồng hào. Lông mi nhỏ dài cong cong, theo nhịp thở của nàng mà rung động như cánh bướm, đáng yêu vô cùng.

Người con gái mình yêu nhất đang nằm bên cạnh, lại chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, đối với hắn mà nói đây cũng là một kiểu tra tấn.

Nhìn bộ dáng Hạ Lan Tử Kỳ trong lúc ngủ ngọt ngào, hắn có chút rung động. Không nhịn được từng chút từng chút sáp lại gần, muốn hôn lên mi tâm của Hạ Lan Tử Kỳ.

Có tật thì giật mình, hôn trộm đương nhiên cũng là kẻ trộm! Bởi vì quá mức khẩn trương nên hơi thở của hắn có chút ồ ồ. Ngay lúc chỉ còn cách hai má Hạ Lan Tử Kỳ khống đến hai tấc thì nàng bị hơi thở phả vào trên mặt kia làm cho tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, trái tim thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực: “Ngươi muốn làm gì?”

Không xong! Bị phát hiện rồi! Tề Dật Phàm cứng người lại, mặt đỏ bừng, trong ánh mắt hiện lên một chút bối rối. Nhiều năm nay hắn rất hiếm khi đỏ mặt mà lần này, lại ngoại lệ.

Tề Dật Phàm không muốn để cho Hạ Lan Tử Kỳ lưu lại ấn tượng xấu, nhanh chóng bình tĩnh lại, hô: “Đừng nhúc nhích!” Sau đó vươn tay, đột nhiên chộp tới chỗ tóc nàng!

Hạ Lan Tử Kỳ bị cử chỉ bất thường kìa dọa không nhẹ, cau mày: “Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, sắp được rồi.” Tề Dật Phàm nói xong, từ trong tóc Hạ Lan Tử Kỳ lấy ra một cái gì đó, đưa ra trước mắt nàng: “Bây giờ còn chưa tới mùa mưa! Sao phòng của cô lại có côn trùng bò tới nhỉ?”

Hạ Lan Tử Kỳ dừng mắt trên tay hắn, thấy một con côn trùng đang liều mạng giãy giũa trong tay hắn.

“Vứt đi! Mau vứt đi!” Khoảng cách gần như vậy khiến cho nàng nhìn thấy rất nhiều những cái chân sâu, Hạ Lan Tử Kỳ bị dọa hết hồn theo bản năng cầm lấy chăn, che kín mặt!

Ngay lúc Tề Dật Phàm phát điên nhất lại may mắn đã phát hiện này sâu nhỏ này. Cũng bởi vì con sâu nhỏ này giải vây cho hắn, cho nên Tề Dật Phàm nổi lòng từ bi không có bóp chết sâu nhỏ mà tiện tay ném nó đi. Cho nó một con đường sống.

“Đừng sợ, ta đã đem sâu xử lý xong rồi!” Tề Dật Phàm khôi phục tư thế bình thường.

Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới chậm rãi từ trong chăn chui đi ra: “Ngươi...... Ngươi vừa rồi là giúp ta bắt sâu sao?”

Tề Dật Phàm hỏi lại: “Cô có bị mù không? Nếu không thì cô nghĩ ta muốn làm gì cô?”

Tề Dật Phàm kia thần sắc trấn định, đã gạt bỏ nghi ngờ cuối cùng trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

......

Bà Ngô điều tra được xưởng chế tạo trang sức trong thành có ba xưởng lớn. Ba xưởng này tên gọi lần lượt là: Cửa hàng Trương Kí Ngân, cửa hàng Kim Phong Ngân, tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Đồ. Trang sức bạc ba xưởng này làm ra, chiếm 90% số lượng trang sức bạc trên toàn bộ thị trường bạc của Diêm thành. Vì thế, Hạ Lan Tử Kỳ nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ liền dẫn bà Ngô ra khỏi Hầu phủ, chuẩn bị đi dò hỏi xuất sứ của chuông bạc.

Các nàng đi vào cửa hàng Trương Kí Ngân cách Hầu phủ gần nhất, chưởng quầy trong cửa hàng sau khi nhìn chuông bạc xong, mạch lạc nói cho hai người biết cái chuông này không phải từ nhà họ làm ra.

Các nàng đành phải đi thêm hơn một canh giờ nữa tới cửa hàng Kim Phong Ngân ở tây thành. Lúc này đã giữa trưa, trong cửa hàng cũng không có nhiều người.

Có tiểu nhị thấy khách tới, vội vàng đón chào: “Cô nương, muốn chế trang sức bạc sao?” Hắn thấy Hạ Lan Tử Kỳ ăn mặc không tầm thường, nghĩ đến đây là khách hàng lớn, liền cực kỳ nhiệt tình giới thiệu: “Vòng tay bạc và tram cài bạc mà chúng tôi làm là tốt nhất thành đấy, thủ công cùng chất lượng đều được cam kết. Bên trong có rất nhiều hàng mẫu, còn nếu cô nương đã có hàng mẫu sẵn rồi thì chúng tôi cũng có thể làm theo......”

Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay, ý bảo hắn câm mồm, sau đó hỏi: “Chưởng quầy của các ngươi có ở đây không?”

“Có. cô nương chờ chút, tiểu nhân đi gọi đến cho cô!” Tiểu nhị kia làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng gọi được chưởng quầy đi ra.

Chưởng quầy kia ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, dáng người tầm trung, làn da ngăm đen, tướng mạo bình thường. Nhưng mà nhìn nét mặt thì có thể thấy đây là một người thật thà.

“Cô nương là tới đánh trang sức sao?” Chưởng quầy chủ động lên tiếng với Hạ Lan Tử Kỳ.

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Đúng vậy, ta muốn đánh hai cái trâm, không biết ở nơi này của ông có gì mới mẻ hấp dẫn không?”

“Có có có, cô nương mời vào trong!” Chưởng quầy vừa nghe đến có mối làm ăn, lập tức nhiệt tình hẳn lên.

Đến nội viện, chưởng quầy bày ra các loại trang sức đủ bộ dáng, để cho Hạ Lan Tử Kỳ tự mình chọn.

Kỳ thật, nàng chủ yếu là tới hỏi chuyện, nhưng mà nếu không mua gì sẽ làm mất thời gian của người ta, nàng sợ người ta không vui sẽ trả lời nàng cho có lễ. Vì thế mới chọn lấy hai kiểu mẫu, làm thành hai cái. Dù sao mấy thứ trang sức này, đã là nữ nhân thì không sợ nhiều, thỉnh thoảng thay đổi cũng được!

Chọn xong kiểu dáng, đưa tiền đặt cọc. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới lấy ra cái chuông bạc kia, hỏi: “Kim chưởng quầy, cái chuông bạc nhỏ này có phải của xưởng nhà ông làm ra không?”

Kim chưởng quầy cầm trong tay xoay qua xoay lại, nhìn trong ngoài một lúc, kết luận: “Đây không phải của chúng tôi làm.”

Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh vội vàng hỏi thêm: “Trong chuông nhỏ này có một cái dấu hình X, Kim chưởng quầy có biết là của cửa hàng nào làm ra không?”

“Ồ?” Kim chưởng quầy lại cầm chuông bạc lên nhìn một lần nữa, thấy bên trong chuông nhỏ quả đúng là có một dấu hiệu giống như Hạ Lan Tử Kì miêu tả, hắn có vẻ mặt giật mình, nói: “Cô nương, trong tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố khi làm bất cứ loại trang sức nào cũng đều để lại một kí hiệu như vậy. Có điều, quả chuông này rất nhỏ nhìn không rõ lắm, ta cũng không thể chắc chắn được. Cô tới tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố hỏi một chút xem! Nếu của nhà bọn họ làm, khẳng định vừa thấy sẽ biết.”

Rốt cục cũng có một chút hy vọng, Hạ Lan Tử Kỳ nghe xong vui mừng nhướng mày: “Đa tạ Kim chưởng quầy chỉ điểm!”

Cùng bà Ngô ra khỏi cửa hàng Kim Phong Ngân đã là giữa trưa, cảm giác bụng hơi đói rồi Hạ Lan Tử Kỳ quyết định đi ăn cơm trước, lấp đầy bụng đã rồi tới tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố cũng không muộn.

Nàng dẫn theo bà Ngô. Tìm một tửu lâu sạch sẽ, gọi hai xuất đồ ăn đơn giản, không cần đợi lâu! Chợt nghe trên lầu hai truyền tới tiếng cười oanh oanh yến yến của nữ nhân, Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô theo tiếng cười nhìn lại, thấy Tề Nhan Thần một thân y phục trắng, tay cầm quạt, phong độ từ lầu hai đi xuống. Mà bên cạnh hắn, còn có một đám nữ tử cảnh xuân tươi đẹp, những cô gái kia tuổi không lớn, dáng người thanh tú, ai nấy đều cười nói rộn ràng, giống như sao vây quanh trăng cùng hắn đi xuống lầu dưới.

Một người trong đó ôm lấy cánh tay của hắn, kéo lên, nũng nịu hỏi: “Tề công tử, lát nữa chúng ta còn tới đâu chơi đây?”

“Các nàng nói xem muốn đi đâu chơi?”

Có một người đề nghị: “Chúng ta đi leo núi đi!”

Một người khác phản bác: “Hôm nay nóng như vậy, leo núi còn không phải là phơi người đến bốc khói sao?” Tiện đà mười ngón đan xen đặt trước ngực, liếc mắt nói: “Không bằng đi dạo thuyền trong hồ, ở đó mới tràn ngập tình thơ ý họa!”

Lúc này, lại có người nhảy ra nói: “Dạo thuyền chơi không vui, hẳn là nên vào rừng săn bắn đi! Đó mới thú vị!”

“Ta cảm thấy dạo thuyền vui......”

“Săn bắn vui......”

“Leo núi vui......”

Nhiều người, chín người mười ý là chuyện bình thường, Tề Nhan Thần nhìn chung quanh một chút, đột nhiên động tay đem cây quạt gấp lại, cuối cùng quyết định: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Leo núi, săn bắn, dạo thuyền đều không vui! Ta muốn nói là, ăn uống no đủ rồi nên tới song bạc thử vận may, ý của các nàng thế nào?”

Lời vừa nói ra, giống bị được bật công tác, các cô nương lập tức không cãi, cũng không giành mà cùng hưng phấn kêu lên: “Hảo!”

“Quyết định như vậy! Đi, đi đến song bạc!” Tề Nhan Thần lấy cây quạt trong tay tiêu sái vung lên không trung, các cô nương cao hứng phấn chấn vội vàng theo đuôi, trong nháy mắt dọn dẹp chiến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.