Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 54: - Trò chơi sinh tồn (1)




Phu nhân đi rồi, Tứ di nương không cần kiêng dè nắm chặt tay Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt cảm kích: “Tứ thiếu phu nhân, cô chính là quý nhân phù trợ cứu mạng ta. Nếu không có cô, ta sợ là đã người ta hại chết không minh bạch!”

Hạ Lan Tử Kỳ bỗng vui vẻ nói: “Quen biết đã là duyên, Tứ di nương đừng nói như vậy.”

Tứ di nương ánh mắt tràn ngập vẻ hiền lành, hảo tâm dặn dò: “Tứ thiếu phu nhân vừa thấy đã biết là người tâm địa thiện lương. Nhưng mềm lòng lại dễ gặp tai họa, đừng thấy bọn họ một đám thú đội lốt người đó, thật ra tâm địa đều đen tối! Cô mới đến, còn chưa có thấy được thủ đoạn của các nàng, phải để sau này kia! Cô phải nhớ phòng bị nhiều một chút, nếu về sau ở trong phủ gặp khó khăn gì chỉ cần ta có thể giúp đỡ, tuyệt không chối từ!”

Tuy Hạ Lan Tử Kỳ không có ý định ở lâu trong quý phủ, nhưng là dù sao cũng phải để cho mình một đường lui chứ? Vì thế nói: “Ta đã biết, đa tạ Tứ di nương khuyên bảo! Sợ là sau này Tử Kỳ không tránh khỏi làm phiền đến di nương!”

“Nếu chúng ta đã hợp ý như thế thì cùng đừng khách khí với ta!” Tứ di nương vỗ vỗ lên tay Tử Kỳ.

Sau khi hoàn thành việc châm cứu, Hạ Lan Tử Kỳ lại kê đơn thuốc cho Tứ di nương. Bận rộn xong hết việc thì đã gần trưa, Tứ di nương cảm kích tạ ơn cứu mạng của Hạ Lan Tử Kỳ, sống chết không cho Hạ Lan Tử Kỳ đi, giữ nàng lại trong phòng mình ăn cơm. Thịnh tình không thể chối từ, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải miễn cưỡng ở lại. Cho nên, đợi đến thời điểm nàng ra khỏi Tố Đông uyển đã là lúc xế chiều.

Nhờ nha hoàn dẫn đường, Hạ Lan Tử Kỳ đã về tới sân Thủy Tiên các của mình.

Nàng vừa trở về phòng, bà Chu liền theo vào nhắc: “Tứ thiếu phu nhân, nhóm tiểu thiếp thông phòng chờ từ sáng sớm cho đến bây giờ tứ thiếu phu nhân có muốn bớt chút giờ gian gặp không, hay cho các nàng lui về?”

Nếu tân nương tử không phải kính trà, Hạ Lan Tử Kỳ cũng chẳng muốn đi! Mà hiện tại đã bận rộn đến hơn nửa ngày, lúc này nàng nhớ đến việc phải làm sao có thể truyền tin cho Hoa Tranh. Nào có rảnh rỗi đi gặp những mấy người râu ria kia?

Hạ Lan Tử Kỳ được bà Ngô đỡ ngồi trên một cái ghế đôn thêu làm bằng gỗ tử đàn, một tay giữ trán, còn tay kia thì day day mi tâm bộ dáng mệt mỏi.

Bà Ngô là người cẩn thận, một chút đã nhìn ra ý của Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nói với bà Chu: “Tứ thiếu phu nhân xem bệnh cho Tứ di nương tới trưa, tối hôm qua lại ngủ không ngon giấc, hiện tại mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Hay là bà Chu đi nói với bọn họ hôm nay không gặp, có thể đi về! Sáng mai qua ăn điểm tâm rồi nói chuyện sau!”

Hành động của bà Ngô lần này rất hợp ý Hạ Lan Tử Kỳ, không khỏi âm thầm khen ngợi: Bà Ngô là người đã hầu hạ qua mẫu thân, thật sự rất vừa mắt! Đem bà theo bên người, Hạ Lan Tử Kỳ luôn yên tâm.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ giương mắt, thấy bà Chần chần chờ một lát, không nhúc nhích, đành phải mở miệng: “Bà Chu, làm theo lời bà Ngô nói đi! Ta nghỉ ngơi một chút!”

Tứ thiếu phu nhân đã chính thức lên tiếng, Bà Chu đành phải làm theo đi tới tiểu sảnh truyền lời.

“Bà Chu, tứ thiếu phu nhân đâu?” Tiểu thiếp Tôn thị, nhìn ra phía sau bà Chu thấy chỉ có một mình bà, lên tiếng hỏi.

“Tứ thiếu phu nhân không khoẻ, tất cả mọi người đi về đi! Ngày mai gặp!” Bà Chu nói xong xoay người rời đi.

Trong phòng, ba vị tiểu thiếp nhìn nhau.

Trong đó một tiểu thiếp thường ngày mặc tử y, liếc đôi mắt hoa đào có phần đắc ý kín đáo lên tiếng có ý phê bình: “Chúng ta sáng tinh mơ đã ở đây đợi nàng ấy, tân tân khổ khổ đợi tới tận bây giờ! Nàng lại than mệt, kính trà gì mà kính đến cả buổi. Vất vả mãi mới chờ được đến lúc về mà thậm chí ngay cả mặt cũng không thèm nhìn, thật kiêu ngạo!”

Tiểu thiếp Trầm thị ngồi bên cạnh theo đuôi phụ hoạ: “Đúng nha! Nào có chuyện như vậy. Cả sáng hôm nay, chúng ta chẳng phải là uổng công đợi sao? Thật sự là quá đáng mà!”

“Được rồi, mọi người đừng làm lớn chuyện nữa! Ai bảo nàng là vợ, chúng ta là thiếp cơ chứ!” Tiểu thiếp Tôn thị tuy lời nói ra là khuyên các nàng, nhưng nghe cũng có vị chua.

“Muốn ta nghĩ thế nào? Đây là nàng ta cố ý, muốn ra oai phủ đầu với chúng ta!” Phùng thị thẳng tính lanh mồm lanh miệng, lời vừa nói ra mọi người đều im lặng.

......

Bà Chu vừa đi, Hạ Lan Tử Kỳ liền ngồi thẳng người dậy. Bà Chu đưa qua cho nàng một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Tứ thiếu phu nhân, không nghĩ tới cô còn biết y thuật? Là khi ở Minh Nguyệt am học được sao?”

Tuy rằng nghe gọi là tứ phu nhân Hạ Lan Tử Kỳ không quen, nhưng trong lòng nàng biết hiện tại đang ở trong Tề phủ. Nếu bà Ngô còn giống như trước đây gọi nàng là Nhị tiểu thư thì không hợp thứ bậc lễ nghĩa, cho nên đành phải tập thích ứng.

Bây giờ, bà Ngô là người thân thiết nhất bên cạnh nàng nên cũng không cần giấu bà ấy, gật đầu đáp: “Đúng vậy, y thuật của con là học từ sư phụ. Nhưng đây là bí mật, con chỉ nói với một mình bà, đừng nói ra ngoài!”

“Tứ thiếu phu nhân yên tâm! Việc này lão nô sẽ để trong bụng, tuyệt không nói với người thứ hai.” Bà Ngô lại thay Hạ Lan Tử Kỳ vui mừng: “Nghe nói Tứ di nương là tiểu thiếp mà Hầu gia sủng ái nhất. Hôm nay cô cứu nàng ấy một mạng, đồng thời nàng ấy cũng cảm kích cô, ấn tượng của Hầu gia với cô cũng không tệ. Chuyện này đối với cô chỉ có lợi chứ không hại.”

Hạ Lan Tử Kỳ buông chén trong tay ra, lạnh nhạt nói: “Kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì cả, dù sao con cũng không có ý định ở trong phủ này lâu dài.”

Nghe nàng nói như thế, bà Ngô chuyển chủ đề: “Bước tiếp theo như thế nào, cô có tính toán gì chưa?”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu: “Bà Ngô, phiền bà canh cửa giúp con, đừng cho người ngoài đi vào, con muốn viết cho Hoa Tranh bức thư.”

“Được” bà Ngô sau khi hiểu rõ rồi, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hạ Lan Tử Kỳ đến trước bàn, một bên mài mực, một bên nghĩ xem nên viết thư cho Hoa Tranh như thế nào?

Bút Lang Hào* thượng hạng chấm đầy mực nước đen bóng, Hạ Lan Tử Kỳ trải giấy bản lên bàn nghiêm túc viết thư cho Hoa Tranh. Nhưng mà, nàng vừa viết được một nửa, chợt nghe tiếng bà Ngô ở ngoài nói lớn: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân đang ngủ. Ngài có chuyện gì nói cho lão nô trước, chờ tứ thiếu phu nhân dậy lão nô sẽ thay ngài chuyển lời!”

*Bút Lang Hào: Bút làm bằng lông sói

“Ngủ? Sao đi ngủ lại không gọi ta?” Tứ thiếu gia mất hứng, muốn sấn vào bên trong.

Bà Ngô nhanh chân lấy thân mình ngăn lại, rồi nghiêng đầu lớn tiếng nói: “Bây giờ không phải vẫn còn là ban ngày sao? Đợi buổi tối tứ thiếu phu nhân sẽ gọi ngài đi ngủ cùng!”

Tứ thiếu gia không tin Hạ Lan Tử Kỳ sẽ ngủ giờ này, mà nhìn bà Ngô bộ dạng bảo vệ cẩn thật như thế này chắc chắn có mưu đồ gì. Trong lòng càng thêm hồ nghi, không biết Hạ Lan Tử Kỳ rốt cuộc có bí mật gì không thể nói cho ai biết. Cho nên, hắn nhất định phải xông vào xem cho rõ.

Hắn một tay đẩy bà Ngô sang bên cạnh, vừa hướng vào trong phòng gọi to: “Nương tử, ta tới rồi, ta tới ngủ cùng nàng, ta tới cùng nàng cưỡi ngựa!”

Vừa mới hô lên, đã khiến bao con mắt ở sân viện chú ý đến. Còn có mấy người trong phòng cũng chạy ra xem náo nhiệt.

“Nhìn cái gì? Còn không đi làm việc đi!” Bà Ngô vừa trừng mắt, đám đông liền tản ra.

“Ầm” cửa lập tức bị người ta mở toang.

Tứ thiếu gia xông tới, chỉ thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đang nhàn nhã uống trà.

Tứ thiếu gia giật mình một cái, ngạc nhiên hỏi: “Không phải cô đang ngủ sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, còn nhớ rõ chuyện hắn ở Tố Đông mách lẻo với Hầu gia. Cho nên, ánh mắt không tốt nhìn hắn: “Ngươi ở ngoài đó ầm ĩ như vậy, ta làm sao có thể ngủ đây?”

Vừa rôi bà Ngô nói có thể Hạ Lan Tử Kỳ đang ngủ trong phòng. Nhưng nhìn nàng tinh thần tỉnh táo căn bản không giống bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, hơn nữa trên giường chỉnh tề sạch sẽ, đến một nếp nhăn cũng không có. Nói nàng ngủ, có quỷ mới tin! Như vậy là nàng không có ngủ, rốt cuộc ở bên trong phòng làm cái gì đây?

“Haha...... Haha......” Tứ thiếu gia ngây ngô cười, một bên vò đầu, một bên nhìn trái phải xung quanh, dụng ý muốn tìm kiếm dấu vết còn xót lại trong phòng.

Kết quả, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy nghiên mực trên bàn sách đã được mài tốt. Hơn nữa kia trên chiếc bút lông gác trên giá còn trám đầy mực nước. Không cần hỏi cũng biết Hạ Lan Tử Kỳ mới vừa rồi là ở bên trong phòng viết gì đó. Nàng viết cái gì? Chẳng lẽ là mật báo cho người khác sao?

Tứ thiếu gia đã phát hiện điều lạ nhưng lại làm bộ không biết, vẻ mặt lấy lòng, nói: “Hay là, ta đến ngủ cùng cô?”

Hạ Lan Tử Kỳ trợn mắt: “Ngươi dám!”

“Ta không, ta chỉ muốn cùng cô ngủ! Nào, chúng ta chơi cưỡi đại mã đi!” Tứ thiếu gia nói xong bắt đầu kéo Hạ Lan Tử Kỳ về phía giường.

“Hỗn đản, ngươi làm gì? Buông ra!” Hạ Lan Tử Kỳ vừa kêu vừa dùng lực giãy dụa.

Tứ thiếu gia một tay đẩy nàng ngã ở trên giường, ngay sau đó lấn thân đè xuống: “Tử Kỳ, chúng ta cùng nhau ngủ thôi!” Bàn tay to liền hướng đến trên ngực Hạ Lan Tử Kỳ sờ loạn.

Hạ Lan Tử Kỳ tức giận máu nóng dồn lên, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, một bên chống cự, một bên quát to: “Đồ hỗn trướng! Ngươi mau đứng lên cho ta!”

Tứ thiếu gia căn bản không nghe gì hết, không ngừng ở trên người Hạ Lan Tử Kỳ sờ soạng nhằm tìm ra thứ Hạ Lan Tử Kỳ viết. Vì thế, hai người ở trên giường bắt đầu vật lộn kịch liệt.

Tứ thiếu gia ở trên người Hạ Lan Tử Kỳ không lục soát được thư tín, hắn không cam lòng, một phen vạch vạt áo nàng ra, cởi quần áo Hạ Lan Tử Kỳ.

Đến mức này, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự sợ hãi. Nàng sẽ không làm ngựa cho hắn cưỡi! Dưới tình huống lớn tiếng quát không có hiệu quả, ra sức chống cự cũng không có ích, nàng chỉ có thể cầu cứu viện: “Có ai không! Cứu mạng!” Đồng thời mạnh mẽ nhấc chân, hướng phía dưới háng hắn đạp.

Không ngờ được, tứ thiếu gia thân thủ nhanh nhẹn lại ôm nàng lăn sang phía bên cạnh.

“Tứ thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?” Bà Ngô nghe thấy tiếng kêu, mang người xông vào. Vừa vào đã thấy Hạ Lan Tử Kỳ quần áo không chỉnh tề nằm úp sấp trên người tứ thiếu gia, bọn nha đầu ngạc nhiên, kẻ che mặt, người quay đầu đi chỗ khác.

“Chúng ta đang chơi cưỡi đại mã, các ngươi tiến vào làm cái gì? Không muốn sống nữa sao? Đi ra ngoài!” Tứ thiếu gia lớn tiếng trách cứ, dọa bọn nha đầu chạy hết cả.

“Bà Ngô, bà cũng đi ra ngoài đi!”

Bà Ngô thoáng ngẩn ra, tứ thiếu gia cho dù có ngốc thì đó cũng là chủ tử! Bà dám không nghe sao? Không còn cách nào, đành phải lui ra.

“Ngươi buông ra!” Hạ Lan Tử Kỳ lại kêu to một tiếng.

Tứ thiếu gia siết chặt lấy eo của nàng, nhìn thằng vào ánh mắt căm tức kia của nàng không khỏi ngẩn ngơ, trong đầu tức khắc một hình ảnh thanh tú.

Vẫn còn nhớ rõ giữa mùa hè năm trước, hắn và người con gái thân yêu ở trên một đồng cỏ đầy hoa dại vui vẻ chơi đùa ầm ĩ. Cô ấy vô ý té ngã trẹo chân, hắn cẩn thận giúp nàng xoa nhẹ. Động tình khiến hai người ôm hôn, khi hắn đem nàng ấy ép xuống, muốn tiến thêm bước nữa, nàng cũng dùng ánh mắt như vậy, miệng kêu: Huynh buông ra!

Bởi vì người trong lòng kiên trì nhất định phải sau khi thành thân mới cho hắn, cho nên cho dù khó chịu, hắn vẫn lựa chọn tôn trọng nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ không biết hắn vì sao ngẩn người, nhưng đây đúng là cơ hội chạy thoát, đột nhiên đưa tay từ trên đầu lấy ra ngân châm, cố gắng chống đỡ hướng lên cái trán của hắn uy hiếp: “Buông tay!”

Tứ thiếu gia nháy mắt hoàn hồn, cô gái ở trước mắt ngoại trừ ánh mắt rất giống nữ tử trong lòng hắn ra. Dung mạo cùng giọng nói đều khác biệt, làm sao có thể là nàng được? Hắn thất vọng chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống chạy ra bên ngoài, nhưng không ngờ, tứ thiếu gia giữ vạt áo nàng lại. Kết quả là, quần áo nàng vốn lỏng lẻo liền bị tứ thiếu gia lôi xuống dưới.

Hạ Lan Tử Kỳ mặc áo lót, không thể chạy xa ra ngoài quay đầu căm tức nhìn hắn.

Tứ thiếu gia ngồi dậy, cố ý sờ xem trong quần áo có thư tín hay không, cứ thế vò đám quần áo trong tay. Cảm thấy trong quần áo không giấu bất cứ vật gì liền đem vứt sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.