Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 52: - Hoàng tử dương cầm (12)




Nàng không đem thư giấu ở trên người, vậy sẽ dấu ở nơi nào chứ?

Tứ thiếu gia chưa tóm được nhược điểm của Hạ Lan Tử Kỳ, rất không cam tâm! Tiếp tục giả điên giả ngốc, vọt từ đứng lên giường: “Cô quay lại đây, ta muốn chơi cưỡi ngựa!” Nói xong vươn tay tóm lấy.

Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có một lớp áo lót che thân, cảm thấy chạy bên ngoài cũng không ổn. Dù sao bị người trong sân nhân thấy như vậy cũng rất mất mặt.

Thấy Tứ thiếu gia đưa tay hướng mình tóm lấy, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng trốn sang phía bên cạnh. Tứ thiếu gia vồ hụt, lập tức dừng lại lao thẳng về phía nàng.

“Ngươi chẳng lẽ không sợ ta sẽ lại đâm ngươi sao?” Hạ Lan Tử Kỳ chạy đến bên cạnh bàn gào lên với hắn nhằm dọa sợ.

“Hừ hừ, cô dám đâm ta, ta sẽ gọi Kim nha đầu đến cắn cô!” Tứ thiếu gia rất có chính kiến, dồn hết khí lực lại hướng nàng nhào tới.

Thấy hắn bị uy hiếp, Hạ Lan Tử Kỳ chạy xung quanh bàn, cuối cùng bị đuổi đến phát điên! Biết tiếp tục như vậy không được, Hạ Lan Tử Kỳ cái khó ló cái khôn, đột nhiên đứng lại kêu to: “Ai! Đợi chút!”

Tứ thiếu gia dừng bước, mặt lộ vẻ vui mừng: “Làm sao? Cô đồng ý để cho ta cưỡi?”

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kia lộ ra nụ cười ngốc nghếch, ra vẻ thuần lương vô hại nhưng lúc nào cũng toàn suy tính chuyện xấu, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự có cảm giác rất muốn quất hắn.

Điều chỉnh tâm tính lại, Hạ Lan Tử Kỳ cười một tiếng: “Ngươi muốn ta cùng ngươi chơi đùa có phải hay không nào!”

“Thật tốt quá! Mau qua đây, chúng ta lập tức lên giường!” Tứ thiếu gia giữ chặt cánh tay Hạ Lan Tử Kỳ kéo lên trên giường.

Hạ Lan Tử Kỳ không nhúc nhích bước nào, gạt tay hắn ra.

Tứ thiếu gia buồn bực nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô......”

“Ta còn chưa nói hết, ngươi cứ lên giường nằm trước, nhắm mắt lại chờ ta.” Hạ Lan Tử Kỳ bày ra tư thế chỉ đạo.

“Vì sao?” Tứ thiếu gia trong lòng tò mò, không rõ nàng lại muốn giở trò quỷ gì.

“Không vì cái gì hết, ngươi không nghe thì thôi!” Hạ Lan Tử Kỳ quay mặt sang một bên, tuyệt không thương lượng thêm.

Tứ thiếu gia chớp chớp mắt, dù sao cũng đang không có việc gì, cùng nàng chơi đùa một chút cũng được. Xem nàng rốt cuộc có thể đùa giỡn ra trò mèo gì! Vì thế nói: “Vậy được rồi! Nhưng cô không được gạt ta.”

Tiểu tử ngốc, không lừa ngươi thì lừa ai? Hạ Lan Tử Kỳ lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đương nhiên, ta từ trước đến nay không hề muốn gạt người.”

Tứ thiếu gia ngoan ngoãn nằm dài trên giường, hai mắt to không hề chớp nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ.

“Mau nhắm mắt lại.” Hạ Lan Tử Kỳ lớn tiếng ra lệnh, tứ thiếu gia vội vàng nhắm mắt.

“Không được mở mắt nha! Nếu ngươi mở ta sẽ không chơi cùng ngươi!”

“Được, ta không mở.” Tứ thiếu gia ngoài miệng cam đoan, nhưng nghe thấy tiếng bước chân Hạ Lan Tử Kỳ thì vẫn lặng lẽ hé mắt ra, rình xem hành động của nàng.

Chỉ thấy, Hạ Lan Tử Kỳ đang đứng bên cạnh bàn bày ra một đám giấy, bút và mực, đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm những gì!

Tứ thiếu gia hiểu ra, liệu nàng có đem thư viết xong rồi dấu ở dưới nghiên mực hay không? Đoán ra điều này, hắn đột nhiên có chút vui vẻ.

Lúc này, thấy Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu lại, hắn vội vàng nhắm tiệt mắt lại, giảo hoạt giả bộ ngoan ngoãn!

Khi nghe được tiếng bước chân Hạ Lan Tử Kỳ từ xa truyền tới, tứ thiếu gia nóng vội hỏi: “Ta mở mắt được chưa?”

“Chờ ta lên giường ngươi hãy mở mắt!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong ngồi xuống bên giường của hắn, đột nhiên kinh ngạc nói: “Dật Phàm, mặt của ngươi có vết bẩn này, ta giúp ngươi lau nha! Ngươi đừng động!” Nói xong duỗi tay ra.

“A! Mặt người còn có chỗ này bẩn nữa, còn có chỗ này!” tay Hạ Lan Tử Kỳ ở trên mặt tứ thiếu gia quẹt qua quẹt lại cây bút lông. Tứ thiếu gia cảm thấy không đúng lắm, đột nhiên mở mắt, một phát bắt được cổ tay nàng: “Cô đây là đang làm gì?”

Hạ Lan Tử Kỳ tay nắm thành quyền, vẻ mặt cười đến vui vẻ, ánh mắt lóe ra: “Không, không làm cái gì hết!” Dùng sức giãy khỏi kiềm chế của hắn, cuống quít đứng lên, tiện tay vớ lấy đám quần áo bị hắn vứt ở bên giường, vừa mặc vừa chạy ra ngoài cửa.

“Cô không được chạy, mau trở lại cho ta!” Thấy nàng muốn chạy, tứ thiếu gia kêu lên bật dậy khỏi giường, vội vàng đuổi theo.

Nhưng mà khi thấy Hạ Lan Tử Kỳ chạy ra khỏi phòng, hắn lại dừng chân không có tiếp tục đuổi mà lập tức đi đến bên chiếc bàn, nhấc nghiên mực lên tìm kiếm phía dưới. Thật thất vọng, hắn đã nhầm rồi, ở phía dưới nghiên mực không hề dấu bất cứ cái gì.

“Tứ thiếu gia, lão thái gia gọi ngài qua đó một chuyến!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của gia đinh.

Hắn vốn định tiếp tục ở trong phòng tìm kiếm một lượt, nhưng bởi vì lão thái gia tìm hắn đành phải thôi.

Tứ thiếu gia thoải mái từ trong phòng đi ra, lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn rất quái dị. Thậm chí, có người còn không nén được, cười ra tiếng.

Liên Kiều lúc này vội vàng chạy đến, kinh ngạc nói: “Tứ thiếu gia, sao mặt của người lại ra thế này?”

“Mặt ta? Mặt ta làm sao vậy?” Tứ thiếu gia theo bản năng đưa tay lên sờ rồi giơ tay ra nhìn thấy còn rất sạch sẽ, cũng không thấy trên mặt có cái gì bẩn!

Liên Kiều xoay người vào nhà, đem một cái gương đồng nâng đến trước mặt tứ thiếu gia.

Tứ thiếu gia nhìn chăm chú soi mặt mình trên gương đồng, trên mặt không khác gì một con quỷ nhỏ. Từng vết, từng vết, tất cả đều là vết mực nước. Khuôn mặt tuấn lãng kia, quả thực đã bị chà đạp đến không ra cái gì.

Lúc này, tứ thiếu gia rốt cục hiểu ra. Chẳng trách vừa rồi Hạ Lan Tử Kỳ ở trên mặt hắn cứ lau đi quệt lại, thì ra là làm chuyện xấu với hắn! Cô gái này thật đúng là ăn tim gấu gan báo! Dám như vậy đối với mình như thế, hắn nhất định phải khiến nàng đẹp mặt!

Tứ thiếu gia nắm thật chặt nắm tay, trong lòng phẫn nộ không thôi, ở trong viện quét mắt một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Lan Tử Kỳ đâu, thầm nghĩ: Nha đầu kia đã làm chuyện xấu còn chạy rất nhanh, vừa mới chốc lát đã không thấy đâu rồi!

Liên Kiều lúc này đi đến, lấy khăn tay ra giúp hắn lau mặt. Rất muốn hỏi hắn sao lại thành ra như thế, nhưng vừa rồi trong phòng chỉ có tứ thiếu phu nhân cùng tứ thiếu gia. Cho nên, thấy vừa rồi Tứ thiếu gia tỏ vẻ kinh ngạc như vậy thì có thể hiểu được chuyện này tám phần là do tứ thiếu phu nhân làm. Vì thế Liên Kiều lần này tỏ ra thông minh, không có đi hỏi chuyện xấu hổ của Tứ thiếu gia.

......

Hoa viên lớn nhất Tề phủ là do Hầu gia đặt tên, gọi là Cẩm Tú Viên. Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở lương đình trong hoa viên, từ trong giấy lấy ra bức thư mới viết được một nửa, ở trên bàn đá tinh tế xé đi, một trận gió nhẹ thổi bay đầy trời.

Tử Đào vẫn lẳng lặng đứng ở đằng xa, chờ đợi nàng.

Thư mới viết một nửa đã bị tứ thiếu gia quấy rầy, Hạ Lan Tử Kỳ rất buồn bực. Vừa nghĩ tới việc phải cùng một tên hỗn đản như vậy sớm chiều ở chung, Hạ Lan Tử Kỳ càng thêm buồn bực.

Hôm nay nhìn thấy sắc trời không còn sớm, sợ là cũng không có cơ hội nữa truyền tin cho Hoa Tranh ca ca nữa, đành chờ đến ngày mai.

Hạ Lan Tử Kỳ ở trong lương đình ngồi một lúc lâu, thấy đã đến giờ dùng cơm chiều rồi. Lúc này mới đứng dậy dẫn theo Tử Đào trở về.

Ở Tề phủ, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tử Đào đều là mới đến, hơn nữa lúc Hạ Lan Tử Kỳ từ Thủy Tiên Các đi ra cũng không còn mang theo nha hoàn khác, vì thế, hai người lạc đường rồi!

Tề phủ là một gia đình quyền quý, diện tích rộng lớn vô cùng. Mỗi chủ tử đều có viện riêng của mình, còn có các loại điện, hiên khác nhau, phòng xá các loại…. Hành lang gấp khúc uyển chuyển, bốn phương thoáng đãng, cho nên hai người bọn họ rõ ràng là theo đường cũ mà trở về thế mà kết quả cũng không hiểu tại sao lại lạc đường.

Nhìn chung quanh thấy phòng xá càng ngày càng ít, Tử Đào cẩn thận nói: “Tứ thiếu phu nhân, này giống như không phải đường về Thủy Tiên Các!”

Hạ Lan Tử Kỳ dừng bước, nhìn chung quanh một chút, xác nhận đúng là nhầm đường, nhẹ nói: “Tử Đào, đừng đi về phía trước nữa, chúng ta quay trở lại.”

“Vâng!” Tử Đào đáp, hai người lại quay trở về. Trong lúc các nàng vừa mới đi qua một rừng trúc tính lặng, không biết từ đâu bay tới một viên đá nhỏ, đánh tới huyệt Kiên Tỉnh trên người Tử Đào. Tử Đào lập tức đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy.

Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện khác thường, vội la lên: “Tử Đào, ngươi làm sao vậy?” Nhưng mà, nàng còn chưa dứt lời trước mắt bạch quang chợt lóe, trên cổ cảm thấy một cỗ khí lạnh bức người. Cùng lúc đó, vai phải bị một bàn tay to nặng trịch, gắt gao nắm chặt.

Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu xem thử một cái, tim không kiềm chế được đập thình thịch.

Thì ra, trên cổ của nàng đang bị đặt lên một thanh đao lớn.

Hạ Lan Tử Kỳ có thể nào cũng không muốn ở đây thêm nữa, trong Tề phủ toàn gặp kẻ xấu. Vừa định quay đầu nhìn người nọ một chút xem là ai, đã nghe tên nam tử phía sau kia dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn quát lớn: “Đừng nhúc nhích!”

Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy trên cổ hàn ý càng tăng lên, thân thể của nàng lâm vào chấn động. Không dám thăm dò thân phận đối phương nữa, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi là ai? Mau thả tứ thiếu phu nhân nhà ta ra!” Tử Đào tuy bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, nhưng nàng còn có thể nói chuyện.

Nam tử dùng khăn che mặt màu đen, nhìn không thấy khuôn mặt của hắn. Nhưng hắn cả người tự nhiên toát ra đầy sát khí, làm lòng người cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.