Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 5: - Người thừa kế mỹ thực (4)




Thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình. Nàng vội vàng giải thích: “Dạ dày muội gần đây không tốt, có thể là vì giữa trưa ăn thịt, buổi chiều lại uống nước lạnh, cho nên mới thấy buồn nôn! Đây cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng quá, không cần phiền đến Tứ thiếu phu nhân đâu!”

Nàng có vẻ mất tự nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy rõ nhưng không truy cứu thêm nữa, mà nói: “Nếu thấy không thoải mái, thì cứ trở về nghỉ ngơi đi!”

“Cám ơn Tứ thiếu phu nhân quan tâm!” Trầm thiếp xoay người vội vàng rời đi.

“Thiếp thân cũng cáo lui!” Phùng thiếp bị phạt tiền tiêu hàng tháng, trong lòng buồn bực liền tùy tiện cúi người hành lễ với Hạ Lan Tử Kỳ một cái rồi quay đầu rời đi. Vì thế tháng này, chỉ có Tôn di nương là được nhiều tiền tiêu nhất.

Khi bọn họ rời đi hết rồi, Hạ Lan Tử Kỳ vẫy tay cho tất cả các nha đầu hầu hạ lui xuống, rồi mới nói với bà Ngô: “Bà Ngô, hai ngày nay trong viện bà cũng không bận rộn gì, nên con có việc quan trọng muốn giao cho bà làm.”

Bà Ngô gật đầu: “Tứ thiếu phu nhân có việc gì xin cứ việc phân phó!”

Hạ Lan Tử Kỳ đứng lên, đi đến cạnh bà: “Bà Ngô, bà đi tìm hiểu giúp con ở trong Diêm thành có tổng cộng mấy nhà mở xưởng chuyên chế tác trang sức bạc. Tên là gì, địa điểm ở đâu, về báo lại cho con trong thời gian nhanh nhất.”

“Lão nô đã biết, lão nô đi làm ngay!” Bà Ngô mới vừa đi ra hai bước, Hạ Lan Tử Kỳ lại dặn dò: “Việc này phải giữ bí mật, không thể để cho bất luận kẻ nào biết.”

“Lão nô hiểu rõ.”

......

Hai ngày trước ở Kim Mai các, Cẩm Nguyệt đã từng nói với Hạ Lan Tử Kỳ mời nàng khi nào rảnh thì đến chơi, nói là muốn cùng nàng học mát xa. Hạ Lan Tử Kỳ đang lúc rãnh rỗi, liền dẫn Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ đến Dưỡng Sinh Uyển nơi lão thái gia đang ở để gặp Cẩm Nguyệt.

Cẩm Nguyệt là nha hoàn bên người lão thái gia, tuổi đã hơn ba mươi nhưng không gả đi, là gái lỡ thì điển hình.

Mặc dù chỉ là một nha hoàn, nhưng lại là người hầu hạ bên cạnh lão thái gia có thân phận và địa vị cao nhất Tề gia. Hơn nữa lại ở trong phủ từ nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm. Đương nhiên sẽ có đãi ngộ cao hơn những nha hoàn khác trong phủ.

Nay lão thái gia đã nhiều tuổi rồi, bất luận là ở phương diện sinh hoạt hay là tinh thần người ngoài đều thấy được rằng ông ấy rất ỷ lại Cẩm Nguyệt. Cho nên, thường ngày Cẩm Nguyệt nói gì đó trước mặt lão thái gia, lão thái gia không nói gì nhưng sẽ nghe, ít nhất cũng phải nghe đến tám phần. Bởi vậy, những người bên trong phủ đều không muốn đắc tội với nàng.

Nhưng mà, Cẩm Nguyệt bình thường đối với mọi người vẫn rất khiêm tốn. Cũng không phải là loại nữ tử ỷ thế mà ngang ngược nên ấn tượng của mọi người đối với nàng không xấu, vốn là tôn trọng lão thái gia nhưng cũng ba phần là lễ kính với nàng. Nàng cũng không giống những nha hoàn khác chỉ mới mười mấy tuổi, trực tiếp gọi tên hoặc là gọi cô nương có vẻ không thích hợp lắm thế nên mọi người khi gặp đều kính trọng gọi nàng một câu Cẩm Nguyệt cô.

Gã gia đinh đưa Hạ Lan Tử Kỳ dẫn tới Kim Lý Trì phía sau Dưỡng Sinh Uyển. Đó là một cái ao nhỏ hình tròn nhân tạo, bên bờ là một hàng đá màu đen vừa hẹp vừa dài bao quanh, ở đó có đủ các loại hoa cỏ, cây xanh phủ kín. Từ xa nhìn lại, giống như ở mỗi gốc cây cỏ đều gắn một viên minh châu, lấp lánh rất đặc biệt.

Lúc này, dưới gốc cây lớn nhất bên hồ lão thái gia đang ngồi trên ghế trúc, tay cầm cần câu, nhìn chăm chú vào mặt nước. Cẩm Nguyệt ở bên cạnh làm bạn với lão thái gia, dùng cái tăm bạc ghim vào từng miếng hoa quả được cắt nhỏ. Từng miếng từng miếng đút cho lão thái gia ăn.

Chung quanh thực im lặng, chỉ có hai người bọn họ. Cẩm Nguyệt thần sắc hờ hững, thoạt nhìn không giống nịnh bợ, khiến người ta có một cảm giác như họ đang nương tựa lẫn nhau.

Nhìn đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ đi đến cúi người: “Tử Kỳ thỉnh an lão thái gia!”

Cẩm Nguyệt nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ, thần sắc vui mừng, không đợi lão thái gia mở miệng đã nói xen vào: “Sao lại gọi lão thái gia, phải gọi là ông nội!”

Gọi ông nội đương nhiên là thân mật hơn so với gọi lão thái gia rồi, có điều, Hạ Lan Tử Kỳ thấy những chị em dâu khác cũng không gọi ông nội. Nàng biết rõ trong thế gia quy củ nhiều, nên không dám mạo phạm đột nhiên gọi như vậy. Nay, Cẩm Nguyệt đã nói vậy rồi, lão thái gia cũng không hề phản đối, nàng liền nhanh chóng cúi đầu: “Cẩm Nguyệt cô nói rất đúng.” Sau đó cúi người một lần nữa: “Tử Kỳ thỉnh an ông nội.”

Lão thái gia ngồi thẳng người, thần sắc hiền lành nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Tử Kỳ! Gần đây thân thể Dật Phàm thế nào?”

“Dật Phàm vẫn luôn uống thuốc, hiệu quả cũng không tệ lắm!” Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nói: “Nhưng nhiễm bệnh thì dễ nhưng trị bệnh lại khó, cần phải trị liệu từ từ. Muốn chữa khỏi hoàn toàn, cần phải có thời gian.”

Lão thái gia dựa lưng vào ghế dựa, thần sắc có chút bất đắc dĩ: “Còn mất bao lâu?”

Hạ Lan Tử Kỳ cũng không biết Tề Dật Phàm tính khi nào thì mới khôi phục bình thường, đành phải nói bừa: “Nhanh thì một năm đến nửa năm, chậm thì hai năm, ba năm. Cái này phải xem tình trạng Dật Phàm hấp thụ thuốc như thế nào, không nói trước được.”

Cẩm Nguyệt nhìn thấy lão thái gia hơi hơi thở dài. Vội vàng an ủi: “Đứa nhỏ Dật Phàm kia là người tốt có phúc phận, nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục. Lão thái gia chớ lo lắng quá nhiều.”

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy cái phao trên mặt nước đột nhiên giật giật, nhịn không được mừng rỡ kêu lên: “A, có cá mắc câu!”

Lão thái gia lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nhấc cần câu, nhưng lại không nhấc được. Lão thái gia hần sắc vui sướng, liếc mắt nhìn Cẩm Nguyệt ở bên cạnh: “Là con cá lớn!”

Cẩm Nguyệt cũng cười, đưa tay cùng cầm cần câu với lão thái gia, miệng hô: “Một, hai, ba!”

Hai người ăn ý cùng nhau dùng sức, rốt cục cũng đem con cá ở trong nước nhấc lên.

Đó là một con cá chép vây đỏ dài chừng một thước hai, rơi xuống bãi cỏ, đẩy sức sống nhảy tanh tách, ra sức giãy dụa.

“Mau nhìn xem, quả nhiên là con cá lớn!” Mọi người đều thấy vui mừng.

Lúc này, có hai gã gia đinh đi đến cố gắng giữ con cá lại, đem nó gỡ ra khỏi lưỡi câu rồi bỏ vào cái giỏ.

Cẩm Nguyệt dìu cánh tay lão thái gia, đi theo tới trước giỏ cá nhìn con cá chép đỏ đang giãy dụa kia. Cẩm Nguyệt cười nói: “Thật không ngờ được cho tới gần trưa mà vẫn chưa câu được con cá nhỏ nào, mà Tứ thiếu phu nhân vừa tới, ngài liền câu được lớn một con cá lớn như vậy. Xem ra, cháu dâu ngài thật đúng là phúc tinh!”

Lúc này, lão thái gia tâm tình vô cùng tốt, trên mặt tràn đây nụ cười: “Đúng thế! Đây là con cá lớn nhất mà ta câu được trong năm nay đấy!”

Cẩm Nguyệt vừa rồi đã giúp nàng thu hẹp khoảng cách hơn với lão thái gia, lúc này lại nói tốt cho nàng, thể hiện rõ là đang lấy lòng nàng. Vốn dĩ hai người họ không hề có chút thân quen gì, Cẩm Nguyệt chẳng có lí do gì mà đối tốt với nàng như vậy! Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi có chút nghĩ không ra.

“Lão thái gia. Buổi tối, chúng ta dùng nó để nấu canh đi!” Cẩm Nguyệt đề nghị nói: “Không bằng giữ Tứ thiếu phu nhân ở lại cùng uống canh cá được không?”

“Được, cứ làm như thế đi!” Lão thái gia hậu tri hậu giác*, quay đầu nhìn nàng: “Đúng rồi, Tử Kỳ là tới dạy ngươi đấm bóp sao?”

*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

Cẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Đúng rồi! Trí nhớ của ngài thật tốt!”

“Ừ, vậy các ngươi đi đi! Ta trở về phòng ngủ một giấc, lúc dậy sẽ uống canh cá!” Kỳ thật, Cẩm Nguyệt muốn học đấm bóp cũng là vì hầu hạ lão thái gia, lão thái gia là người già nhưng tâm không già, chuyện gì cũng đều hiểu rõ! Làm như vậy, xem như chủ động tạo điều kiện cho Cẩm Nguyệt.

Cẩm Nguyệt vui vẻ không thôi, quay đầu nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, ta đưa lão thái gia về phòng trước, cô chờ một lát, sẽ nhanh chóng đến tìm cô.”

Đưa mắt nhìn bọn họ dần dần đi xa, Tử Đào không nhịn được cảm thán: “Cẩm Nguyệt cô sống cùng lão thái gia thật tốt! Giống như là người một nhà vậy!”

Liễu Tâm Vũ hé miệng nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo khinh thường, không nói gì.

......

Cẩm Nguyệt phái người đưa Hạ Lan Tử Kỳ dẫn bên trong Tinh Vân quán ở sau Dưỡng Tâm Uyển.

Đó là chỗ ở của Cẩm Nguyệt, là một gian phòng ở cực kì lịch sự, tao nhã. Điều kiện tốt, chỉ hơi hơi kém phòng ngủ của Hạ Lan Tử Kỳ một chút.

Cẩm Nguyệt rót cho Hạ Lan Tử Kỳ chén trà, nhẹ nói: “Tứ thiếu phu nhân, con người ta rất ngốc, mong cô chỉ giáo nhiều hơn.”

“Cẩm Nguyệt cô, quá khiêm nhường rồi!” Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh: “Cẩm Nguyệt cô đừng đứng như vậy! Mau ngồi!”

“Tứ thiếu phu nhân, như vậy không được!” Cẩm Nguyệt làm một bộ dáng rất có lễ nghĩa.

“Có gì mà không thích hợp chứ?” Hạ Lan Tử Kỳ biết nàng đang giả vờ giả vịt, tỏ ra cả giận nói: “Ngươi không ngồi, thì ta đây sẽ không dạy ngươi xoa bóp!”

“Ai, đừng!” Cẩm Nguyệt giữ nàng lại: “Ta ngồi không phải được rồi sao?”

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Hạ Lan Tử Kỳ từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, đưa cho nàng nói: “Trên này có ghi lại sơ đồ vị trí các huyệt đạo trên cơ thể người cũng phương pháp bấm huyệt, lát nữa gọi một người đến đây, ta vừa giảng vừa dạy cho ngươi.”

Cẩm Nguyệt hạ thấp người, nhận lấy sách: “Đa tạ Tứ thiếu phu nhân, nhưng mà chưa vội học. Ta còn có chút việc muốn nói với cô.”

“A” Hạ Lan Tử Kỳ vẫn nghĩ lí do nàng tìm mình thật sự không đơn giản! Xem ra thật sự là như thế: “Chuyện gì, ngươi nói đi!”

Cẩm Nguyệt hơi hơi vươn người ra phía trước: “Tứ thiếu phu nhân, bệnh của tứ thiếu gia rốt cuộc có hy vọng chữa khỏi không?”

Việc này vốn chẳng liên quan gì đến nàng? Sao nàng lại phải quan tâm như vậy? Vừa nghe những lời này, Hạ Lan Tử Kỳ linh hoạt trả lời: “Không phải ta đã nói lúc ở bên cạnh hồ nước rồi sao? Đương nhiên là có hy vọng chữa khỏi rồi.”

“Vậy là tốt rồi!” Cẩm Nguyệt dừng ở trước mặt nàng, hạ giọng nói: “Tứ thiếu phu nhân, lão thái gia cùng Hầu gia hai ngày nay đã quyết định, cuối năm nay sẽ định người làm thế tử. Tuy rằng tin tức này là bí mật, nhưng bí mật cũng không giữ được bao lâu, cuối cùng tất cả mọi người sẽ biết.”

Cẩm Nguyệt thần sắc nghiêm nghị nhắc nhở: “Mấy vị công tử khác đều sẽ không ngồi chờ chết. Tứ thiếu phu nhân, hai người nếu như không cam chịu thua thiệt, vậy thì nhanh chút nghĩ biện pháp để cho tứ thiếu gia mau khỏi bệnh đi!”

Lại là muốn giúp đỡ mình, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng thần sắc thản nhiên, ánh mắt chân thành, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Nhưng vẫn vuốt cằm nói: “Đa tạ Cẩm Nguyệt cô nhắc nhở! Ta sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng chữa khỏi cho Dật Phàm. Nhưng mà......” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhưng mà Cẩm Nguyệt cô, sao lại chỉ nói chuyện này cho ta biết mà không nói cho những người khác?”

Cẩm Nguyệt trừng mắt nhìn, ngồi thẳng người: “Thứ nhất Tứ thiếu phu nhân nhìn rất giống tỷ tỷ ta lúc còn trẻ, ta cảm thấy chúng ta rất có duyên phận. Thứ hai, tứ thiếu gia đầu óc không ngốc thì là sẽ là nhân trung long phượng**, trong mắt của ta, hắn là người nên làm thế tử. Cho nên, đã biết việc này thì ta liền muốn nói cho Tứ thiếu phu nhân một tiếng, để hai người chuẩn bị thật tốt, ít nhất là đừng bỏ qua cơ hội lần này!”

**Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong loài người.

Xét về thông thường, tin tức này tuyệt đối rất giá trị. Nhưng mà Tề Dật Phàm có làm thế tử hay không, trước mắt chẳng hề quan trọng đối với Hạ Lan Tử Kỳ, cho nên nàng cũng chẳng coi trọng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.