Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 47: - Hoàng tử dương cầm (7)




Sau khi Hạ Lan Tử Kỳ gửi thư đi luôn thời thời khắc khắc ngóng trông hồi âm của Hoa Tranh.

Chớp mắt đã đến ba ngày lại mặt, lúc ăn điểm tâm phu nhân sợ tứ thiếu gia không phối hợp lại biết rõ tứ thiếu gia thân thiết với bà Chu cho nên nói bà đi cùng.

Trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ ngôi nhà đó là một nơi đầy bi thương, không cách nào yêu thương nổi. Nàng chưa bao giờ muốn trở về, nhưng mà tân nương phải về nhà lại mặt đã trở thành luật bất thành văn nên cho dù không muốn cũng phải về.

Hạ Lan Tử Kỳ đang ở trong phòng cho nghĩ, trong viện đã vang lên thanh âm của Bà Chu: “Tứ thiếu gia, phu nhân phân phó, lát nữa muốn người đi cùng tứ thiếu phu nhân lại mặt, người đừng chạy loạn khắp nơi, đứng tại đây, chốc nữa chúng ta xuất phát.”

Tứ thiếu gia mặt mũi ngây ngô hỏi: “Lại mặt, lại mặt là cái gì?”

“Lại mặt là đưa vợ cậu cùng về nhà.”

“Không muốn, ta không đến nhà nàng đâu. Ta còn phải cùng Kim nha đầu thi chạy nữa!” Hắn để hai ngón tay vào trong miệng, dùng sức thổi. Kim nha đầu nghe được tiếng của chủ nhân lập tức từ đằng xa chạy tới, bổ nhào lên trên đùi của hắn, vui vẻ cọ tới cọ lui.

Làm cho tứ thiếu gia đồng ý cùng tứ thiếu phu nhân lại mặt là nhiệm vụ của phu nhân giao cho. Bà Chu không dám chậm trễ, nhưng hắn lại không phối hợp đành phải dỗ ngọt: “Tứ thiếu gia, buổi sáng lão thân nghe người ta nói đại tướng quân đầu đen của cậu hôm qua đã chết rồi sao?”

“Đúng thế!” Tứ thiếu gia sắc mặt trở nên bi thương: “Không hiểu sao lại như vậy, ngày hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, buổi sáng hôm nay đã chết mất rồi!”

Bà Chu tỏ vẻ chân thành nói: “Nếu có một con dế lợi hại hơn đầu đen đại tướng quân, cậu có muốn bắt không?”

“Muốn, đương nhiên muốn!” Tứ thiếu gia nghe thế đã hứng trí, đá văng Kim nha đầu dưới chân ra, chạy qua ôm tay bà Chu làm nũng: “Bà vú, con dế kia ở chỗ nào, mau dẫn ta đi bắt!”

Bà Chu cười giúp hắn sửa sang tóc mai lộn xộn, chiều chuộng nhìn ngắm: “Con dế đó ở trong nhà tứ thiếu phu nhân, nếu cậu muốn bắt thì phải tới đó.”

“Được, được!” Tứ thiếu gia vui mừng không thôi: “Ta đây đứng bên ngoài chờ, các người nhanh chút nha!” Nói xong buông cánh tay bà Chu ra, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa.

Thấy hắn nghe lời rồi, Bà Chu coi như cũng có thể thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, bà Chu lại quay ra chuẩn bị quà lại mặt. Ngoài cửa, xe ngựa đã chờ từ sớm, bọn nha hoàn cùng Hạ Lan Tử Kỳ vừa bước vào cửa thì phát hiện đã không thấy tứ thiếu gia đâu rồi.

“Tứ thiếu gia đâu?” Bà Chu thắc mắc đi đến hỏi gã gia đinh đứng cạnh xe ngựa.

“Ta ở chỗ này nè!” Không đợi tên gia đinh trả lời, tứ thiếu gia đột nhiên đẩy rèm xe, từ trong cửa xe thò đầu ra.

Không báo trước bất ngờ thò đầu ra khiến bà Chu giật mình, bà quay đầu nhìn hắn ôm ngực than thở: “Tứ thiếu gia, cậu dọa chết lão thân rồi!”

“Ha ha!” Tứ thiếu gia ngây ngô cười, buông rèm cửa xe xuống: “Đi thôi, xuất phát nào! Chúng ta đi bắt con dế còn lợi hại hơn tướng quân đầu đen nào!”

Nghe mấy lời ấy, bọn gia đinh và nha hoàn bắt đầu cười thầm, thì ra không phải muốn cùng tứ thiếu phu nhân về lại mặt mà là đi bắt dế!

Thấy hắn gấp gáp như vậy, Bà Chu bất đắc dĩ lắc đầu nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, mời lên xe!” Dứt lời lập tức vén rèm lên.

Hạ Lan Tử Kỳ tuy rằng không muốn ngồi cùng một xe với tứ thiếu gia, nhưng trên danh nghĩa bọn họ là vợ chồng đây lại là lễ lại mặt, không thể không ngồi cùng một chỗ được.

Hạ Lan Tử Kỳ giẫm lên thành xe để nha đầu đỡ lên, đúng lúc đó Kim nha đầu đột nhiên từ trong xe chui ra, dọa Hạ Lan Tử Kỳ giật mình kêu “A” một tiếng, theo bản năng lùi lại mấy bước. Tim đập “Thình thịch” không ngừng.

“Tứ thiếu phu nhân không sao chứ?” bà Ngô nhanh chóng chạy đến, hơi vỗ về lưng Hạ Lan Tử Kỳ lại vừa ôn nhu nói: “Không sao, không sợ không sợ!”

Hạ Lan Tử Kỳ lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu căm tức nhìn tứ thiếu gia đang ngồi trên xe ngây ngô cười trong lòng phẫn hận.

“Tứ thiếu gia, sao cậu lại mang cả chó lên xe thế này?” Bà Chu nghiêm mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu dọa tứ thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”

“Ta không mang Kim nha đầu lên, là tự nó đi lên đấy chứ.” Tứ thiếu gia mếu máo, bày ra bộ dạng tủi thân.

Bà Chu thở dài, quay đầu trấn an Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu gia tâm tính như trẻ con không phải cố ý đâu, cô đừng để trong lòng. Sắp giữa trưa rồi, chúng ta nhanh tới quý phủ thôi, tứ thiếu phu nhân mời lên xe!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm tứ thiếu gia không chớp mắt, nếu không lầm hình như Hạ Lan Tử Kỳ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Lúc này, tứ thiếu gia đưa ánh mắt về phía khác. Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, bước lên xe.

Ngồi cùng gã đàn ông mang ra vẻ ngu đần nhưng lúc nào cũng bày đủ trò ngớ ngẩn ở trong một xe, cảm giác này thật sự là muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu.

Xe từ từ lăn bánh, Hạ Lan Tử Kỳ ngồi sát ra tận phía ngoài cửa xe. Cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với tứ thiếu gia, cũng may hắn cũng không còn ầm ĩ gì nữa, xe vừa đi được một lúc đã dựa vào tấm đệm bên trong xe ngủ say sưa.

Biết Hạ Lan Tử Kỳ cùng con rể hôm nay lại mặt, lão gia sáng tinh mơ đã phái người vẩy nước quét sân nha, chuẩn bị cơm trưa. Đến khi bọn họ tới nơi thì hết thảy đều đã sắp xếp đâu ra đấy.

Tại nội đường Hạ phủ, một gã gia đinh vội chàng chạy tới bẩm báo, nói nhị tiểu thư đã cùng tân lang trở về. Lão gia vui mừng nhướng mày, nói với hai di nương: “Đi, chúng ta đi ra ngoài nghênh đón.”

Kỳ thật vốn là bậc trưởng bối cho dù lão gia không ra đón, cũng không hề thất lễ gì cả. Nhưng nói gì thì nói, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ phải thay đại tỷ xuất giá, trong lòng ông tóm lại vẫn có chút áy náy. Huống hồ, con gái lại thuận lợi gả vào Tề gia trong Tam đại thế gia, ông còn muốn sau này được nhờ. Cho nên, trong lòng ông bây giờ áy náy chỉ là một phần còn lại chính là nịnh nọt.

Hạ Lan Tử Kỳ cùng tứ thiếu gia bước xuống xe ngựa, vừa mới vào cửa lớn đã thấy lão gia dẫn người ra đón.

“Tiểu Kỳ, đi cả đoạn đường dài thế chắc là mệt lắm phải không?” Lão gia bước đến, hiền lành thân thiện hỏi han Hạ Lan Tử Kỳ trước.

“Con không sao!” Hạ Lan Tử Kỳ mặt không chút thay đổi, lãnh đạm đáp lời.

Lão gia biết Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng có khoảng cách với mình, cho nên đối với sự lãnh đạm của Hạ Lan Tử Kỳ làm bộ không thấy, trên mặt vẫn vui tươi hớn hở.

Bà Chu bấy giờ thấy lão gia ngẩng đầu nhìn tứ thiếu gia, nhanh chân bước lên kéo góc áo của tứ thiếu gia, thấp giọng nói: “Tứ thiếu gia, vị này là nhạc phụ của cậu. Mau chào nhạc phụ đại nhân đi!”

Bà Chu vốn tưởng rằng tứ thiếu gia sẽ không nghe lời, song lần này lại hết sức bất ngờ. Tứ thiếu gia thế mà lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt lão gia, hai tay ôm quyền, khom người, nghiêm trang nói: “Tiểu tế Tề Dật Phàm, bái kiến nhạc phụ đại nhân!”

Đứng phía sau lão gia là đại tiểu thư Hạ Lan Ngu Hoa, vừa thấy tứ thiếu gia đứng đó một thân uy vũ, anh tuấn tiêu sái. Tuy rằng bộ dạng kia có chút ảnh hưởng đến hình tượng, nhưng khí chất phong độ này cho dù có thể nào cũng không hề bị ảnh hưởng. Hạ Lan Ngu Hoa hai mắt sáng rực, nhất thời sinh lòng hối hận.

Mọi người không phải không đều nói hắn đầu óc có vấn đề, có chút ngu ngốc sao? Nhưng trước mắt, nhìn bộ dáng nho nhã thi lễ của hắn xem. Thật sự không thể liên tưởng hắn với một kẻ ngu đần được.

Thấy con rể hành lễ với mình, lão gia trong lòng vui vẻ nở đầy hoa. Đưa tay đỡ: “Đều là người trong nhà, Dật Phàm miễn lễ.”

Tề Dật Phàm đứng thẳng người, đột nhiên nói ra một cậu dọa người: “Vậy bây giờ người có thể đưa con dế còn lợi lại hơn so với đầu đen tướng quân ở trong phủ người cho con được không?”

Mọi người ở nghe được lời ấy, thiếu chút nữa té xỉu tập thể! Thì ra hắn thật sự đúng là một ngốc tử! Nhưng xem ra cũng không có ngốc quá, cũng biết cách nịnh khiến người khác vui vẻ!

Hạ Lan Ngu Hoa thấy tình cảnh này, một tia hối hận vừa rồi dâng lên trong lòng lập tức trôi sạch không còn tung tích. Cảm thán mình thật may mắn không phải lấy cái đồ ngốc này, thế nhưng nhìn vẻ anh tuấn của Tề Dật Phàm trong lòng vẫn không ngừng tiếc nuối thay.

Lão gia lúc này sửng sốt, một lúc lâu không có phản ứng gì.

Hắn dù sao cũng là tướng công trên danh nghĩa của mình, để cho người ta chế giễu như vậy. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng buồn bực.

“Sao ông lại không nói gì, có phải là đang tiếc không?” Tứ thiếu gia ngữ khí giống như đứa nhỏ vòi vĩnh.

“Hả, tiếc cái gì cơ?” Lão gia nghe không hiểu lời tứ thiếu gia nói…, nghe mà như lọt vào trong sương mù.

“Trong phủ các người không phải có một con dế so với đại tướng quân đầu đen còn lợi hại hơn sao? Ta muốn bắt con dế đó!” Tứ thiếu gia có chút mất hứng, ngữ khí biến thành khó chịu.

Thấy tình cảnh này, Bà Chu chạy đến kéo tứ thiếu gia sang một bên: “Tứ thiếu gia, không thể nói chuyện như vậy với nhạc phụ.”

Tứ thiếu gia vẻ mặt tủi thân: “Bà vú, không phải bà nói ở đây có con dế rất lợi hai sao? Ông ấy kiểu gì cũng không bắt cho ta!”

Bà Chu nói dối mới lừa được hắn đi, lúc này lại phải tiếp tục lừa gạt: “Cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ bắt con dế cho cậu.”

Tứ thiếu gia đến đây bỗng thông minh đột xuất: “Vậy nếu bọn họ vẫn cứ không cho thì làm sao bây giờ?”

Bà Chu bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Không cho thì bà vú đã giúp cậu lén bắt! Cho nên cậu phải nghe lời bà vú…, hiểu chưa?”

Tứ thiếu gia vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Được, ta nghe bà vú.”

Trấn an hắn xong, bà vú xoay người đến trước mặt lão gia, cúi người nói: “Lão gia, lão thân là bà vú của tứ thiếu gia! Phụng lệnh của phu nhân đi cùng thiếu gia đến. Tứ thiếu gia muốn con dế, là bởi vì con dế của cậu ấy đã chết rồi. Mong lão gia bỏ qua cho.”

“A! Không vấn đề gì!” Tận mắt thấy tứ thiếu gia quả là thực sự ngu dại, lão gia trong lòng không hề thoải mái. Khi ánh mắt của ông trong lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của Hạ Lan Tử Kỳ, trong lòng lại sinh áy náy: “Người đâu! Dật Phàm muốn con dế, các ngươi mau đi bắt!”

......

Lão gia an bài đại sảnh chiêu đãi vợ chồng Hạ Lan Tử Kỳ.

Nhìn một bàn đầy mỹ thực tinh tế, Hạ Lan Tử Kỳ cố gắng ăn cho có lệ. Thầm mong cơm nước xong nhanh nhanh, mà lão gia cùng đám di nương nhóm lại đối xử với nàng tốt quá mức bình thường, không những có vẻ kính nể nàng mà trong đó còn lộ rõ ý nịnh bợ.

Tứ thiếu gia trong bữa tiệc cũng không thành thật, chẳng những giả ngây giả dại đùa giỡn như kẻ dở hơi, mà còn khua chân mua tay lung tung làm cho Hạ Lan Tử Kỳ mất mặt.

Vì thế, nàng càng ngày càng cảm thấy tứ thiếu gia có vấn đề. Hắn đang cố ý nhằm vào nàng, chẳng qua từ lần đó sau khi nói muốn xem bệnh cho hắn xong, hắn lúc nào cũng cố ý tránh mặt. Không cho nàng có cơ hội tìm hiểu chân tướng.

Lần này, Hạ Lan Tử Kỳ quyết định, sau khi trở về nhất định phải bắt mạch khám bệnh cho hắn, xem hắn rút cuộc là ngốc thật, hay là đang giả ngu.

Tứ thiếu gia giả ngốc chứ không hề điên thật, ở trong mắt hắn Hạ Lan Tử Kỳ đối với những người ngồi đối diện rất lạnh lùng mà người nhà thì đối với Hạ Lan Tử Kỳ lại nịnh nọt lấy lòng. Tất cả đều lọt vào mắt hắn, loại quan hệ kì quái lại không đơn gian này làm tứ thiếu gia có chút không hiểu được.

Dùng cơm trưa xong, có hạ nhân dọn dẹp đem rượu và thức ăn đi, bưng lên hoa quả tráng miệng.

Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không muốn tiếp tục nhìn đám người giả dối kìa, đang tính cáo từ rời đi. Nhưng không đợi nàng mở miệng, Hạ Lan Ngu Hoa lại đột nhiên nói: “Muội muội thành thân, ta đã chuẩn bị cho muội một chút lễ vật. Luôn chờ ngày muội muội lại mặt hôm nay để đưa cho muội đấy!”

Nàng ta muốn tặng mình cái gì? Vì sao không đưa luôn lúc xuất môn, mà lại đưa lúc lại mặt? Hạ Lan Ngu Hoa này rốt cuộc đang muốn làm trò quỷ gì? Hạ Lan Tử Kỳ không hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.