Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 46: - Hoàng tử dương cầm (6)




“Đều là tỷ muội trong nhà, cần gì khách khí như vậy? Không cần lễ vật, hai thành cách nhau không gần đâu, chúng ta trở về sớm đi.” Hạ Lan Tử Kỳ chẳng thèm quan tâm nàng ta chuẩn bị cái lễ vật gì, nói xong đứng lên muốn về.

“Ai! Muội muội đừng vội đi!” Hạ Lan Ngu Hoa nhanh chóng giữ chặt tay nàng, thân thiện nói: “Tốt xấu gì đó cũng là tâm ý của tỷ tỷ ta, muội theo ta đi vào trong phòng nhìn qua một cái, đảm bảo sẽ thích.”

Lão gia cùng Đại di nương cũng không biết Hạ Lan Ngu Hoa chuẩn bị lễ vật cho nhị tiểu thư chuẩn bị lễ vật, cho nên nghe xong có chút bất ngờ.

Ai cũng biết, Hạ Lan Ngu Hoa bình thường ích kỉ thành tính, từ bao giờ lại muốn đem đồ tốt tặng cho người khác? Nhưng trước mắt, thấy nàng thân thiết với Hạ Lan Tử Kỳ như thế, lão gia cùng Đại di nương chỉ cảm thấy con gái đã trưởng thành rồi, không còn nhỏ nữa. Vì thế có chút vui mừng.

Lão gia mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu Kỳ à! Lần này về phủ chưa được bao lâu, đến xem tỷ tỷ con chuẩn bị cho con lễ vật gì đi! Đừng phụ tấm lòng của nó.”

“Đúng! Muội muội đi thôi!” Hạ Lan Ngu Hoa bước đến tươi cười, khoác cánh tay của nàng đi ra ngoài.

Kỳ thật, nếu không phải có Tề Dật Phàm cùng bà vú ở đây, sợ bà ấy lúc trở lại phủ lại nhiều lời với phu nhân. Chứ Hạ Lan Tử Kỳ đã muốn nhấc chân chạy lấy người từ lâu rồi, nào có rỗi rãnh mất công ứng phó với bọn họ!

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng muốn nhìn xem Hạ Lan Ngu Hoa rốt cuộc muốn bày ra cái trò quỷ gì!

Hạ Lan Ngu Hoa một đường đưa nàng dẫn tới một nơi, nàng mới về phủ ở chưa tới ba ngày, ở trong phủ xa hoa nhất đẹp nhất chính là Gấm Nguyệt Hiên. Nay ở trong này còn xây thêm một vườn hoa tuyệt đẹp, bởi vì nàng rời đi mà lại thành là của Hạ Lan Ngu Hoa.

“Muội muội, mau ngồi đi! Ta gọi người mang trà cho muội.” Hạ Lan Ngu Hoa xoay người ra cửa gọi người.

Mùi hương trong Gấm Nguyệt Hiên xông vào mũi, Hạ Lan Tử Kỳ không thích mùi hương nồng đậm như vậy, theo bản năng hơi thở của mình, nhẹ giọng nói: “Không cần, có việc gì tỷ cứ nói thắng ra đi!”

“Làm sao muội biết ta tìm muội có việc?” Hạ Lan Ngu Hoa quay người lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ.

“Vô duyên vô cớ tỷ không cần thiết phải tặng lễ vật cho ta, cho nên tặng lễ chỉ là cái cớ để tỷ gọi ta ra đây. Hiện tại không có ai khác, thời gian của ta rất quý giá, có việc gì thì mau nói đi!” Hạ Lan Tử Kỳ lạnh lùng, không kiên nhẫn thúc giục.

Hạ Lan Ngu Hoa mỉm cười, đầu tựa vào cửa gỗ lim: “Muội muội thật đúng người hiểu chuyện. Vậy thì ta sẽ nói thẳng, ta tìm muội thật ra là muốn cầu muội giúp ta một việc.”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng: “Giúp chuyện gì?”

Hạ Lan Ngu Hoa nói rõ ràng: “Ta muốn cầu ngươi giúp ta đoạt chén Bạch Linh Lung về tay.”

“Chén Bạch Linh Lung?” Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng khẽ động, chợt nhớ tới ngày ấy trong bụi cây ở miếu gần nhà, Hạ Lan Ngu Hoa cùng nam tử thần bí kia từng nắc đến thứ này.

Lúc ấy, Hạ Lan Ngu Hoa nói nàng ta có cách giúp nam tử lấy được chén Bạch Linh Lung. Nhưng điều kiện tiên quyết là nam tử kia phải bỏ thê tử, cưới nàng ta vào cửa.

Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy rất kì lạ, sao nàng ta lại nghĩ ra tìm mình giúp đỡ? Chưa kể mình không biết chén Bạch Linh Lung đó ở đâu, cho dù biết mình cũng sẽ không giúp cái loại ăn tàn phá hoại hư hỏng như nàng ta!

“Tỷ kiếm đâu ra cái suy nghĩ kỳ quặc đó vậy? Ta đi đâu tìm chén Bạch Linh Lung cho tỷ đây?” Hạ Lan Tử Kỳ trầm mặt xuống, không che dấu chút nào sự khó chịu trong lòng.

“Theo ta được biết, chén Bạch Linh Lung đang nằm trong Tề phủ các ngươi. Cho nên ta mới tìm muội giúp đỡ.” Hạ Lan Ngu Hoa khoe môi phải cong lên, vẻ mặt gian trá cười nói: “Có câu là phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng. Chỉ cần muội nhận giúp đỡ, ta tin chắc muốn trộm được chén Bạch Linh Lung không hề khó.”

Tuy nói hai người là tỷ muội, nhưng chẳng hề có chút tình cảm nào cả! Tại sao lúc này nàng ta lại có thể mặt dày đưa ra loại yêu cầu vô lí như thế này? Hạ Lan Tử Kỳ nén lại lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Tính toán của tỷ đúng là chu toàn! Nhưng tỷ đừng quên, đó là nhà chồng của ta, sao ta lại phải trộm bảo bối trong nhà mình cho tỷ? Ý tưởng này của tỷ có phải hơi ngây thơ không vậy?”

Hạ Lan Ngu Hoa đưa tay với lấy bình hoa để trên bàn, rút ra một cây bách hợp, đặt dưới mũi hít một hơi, ngẩng đầu cười gian: “Con người của ta không bao giờ lâm trận khi chưa chuẩn bị. Nếu ta không nắm chắc một trăm phần thắng thì sẽ không bao giờ mở miệng yêu cầu!”

Thấy nàng ta bộ dáng tràn ngập tự tin, Hạ Lan Tử Kỳ nghi ngờ: “Tỷ có ý gì?”

Hạ Lan Ngu Hoa không trả lời thẳng, mà nhìn chằm chằm vào nàng rồi chậm rãi hỏi: “Có phải gần đây muội cảm thấy trong bụng không thoải mái, thỉnh thoảng còn thấy chóng mặt buồn nôn? Có lúc còn thấy bồn chồn mệt mỏi có đúng không vậy?”

Nàng vừa hỏi xong, trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ vội suy nghĩ. Thắc mắc trong lòng hình như đã có câu trả lời, rõ một một trước mắt.

Hạ Lan Tử Kỳ theo lời của nàng đáp lại: “Đúng! Tại sao?”

“Đúng rồi.” Hạ Lan Ngu Hoa trên mặt tràn đấy ý cười: “Muội có biết nguyên nhân là gì không?”

Hạ Lan Tử Kỳ biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

“Bởi vì ngươi đã trúng độc!” Hạ Lan Ngu Hoa vân vê cuống hoa trong tay, thản nhiên nói: “Trùng độc sẽ ở trong cơ thể của muội tự do sinh sôi nẩy nở trên thân thể ngươi càng lúc càng nhiều, càng nhanh. Nửa tháng sau, trùng độc sẽ theo máu tiến vào não của ngươi, ăn hết óc ngươi, sẽ khiến người đau đớn không chịu nổi. Nếu bây giờ không nhanh chóng giải độc, thì chỉ vài tháng nữa ngươi sẽ bị trùng độc ăn hết não mà chết!”

Quả nhiên là nàng ta đã hạ cổ mình! Tuy rằng vừa rồi Hạ Lan Tử Kỳ cũng đã đoán ra nhưng trực tiếp nghe từ miệng nàng ta nói ra, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn vô cùng khiếp sợ. Rõ ràng nàng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ với Hạ Lan Tử Kỳ sao lại có thể ra tay độc ác như vậy?

Còn nhớ ngày đó, nàng ta cùng nam tử kia bàn bạc mưu hại đệ đệ Hạ Lan Vân Dũng. Hạ Lan Tử Kỳ đã biết chắc Hạ Lan Ngu Hoa này hiểm độc vô tình, là loại người máu lạnh tâm như rắn rết! Cảm thấy mình có một tỷ tỷ như vậy thật nhục nhã.

Nhưng mà có chút gì đó không đúng. Khi Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới trúng độc đã nhanh chóng phát hiện ra, hơn nữa nàng đã đem trùng độc nôn ra rồi. Nhưng mà trùng độc chết thì người bày cổ phải biết mới đúng, nàng ta hiện tại vẫn còn dùng thứ này để uy hiếp mình, hay là trùng độc kia vẫn chưa chết? Nếu trùng độc chưa chết, vậy thì nó đang ẩn giấu ở đâu?

“Giết hại tay chân*, ngươi vẫn còn là người sao?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng ta hai mắt rực lửa, hận không thể đem tâm can của nàng ta móc ra, nhìn xem loại nữ nhân hiểm độc kia có phải tâm can làm bằng đá hay không?

*Giết hại tay chân: Hạ Lan Tử Kỳ dùng từ này là vì người xưa có câu: “Huynh muội tình như thủ túc”. Người ta thường ví anh chị em ruột thịt như tay chân, “Giết hại tay chân” chính là giết hại chị em ruột thịt.

Hạ Lan Ngu Hoa vô sỉ cười nói: “Giết hại tay chân? Ngươi nói hình như có chút nghiêm trọng? Chủ ý của ta cũng không phải muốn hại ngươi, chỉ cần ngươi chịu nghe lời giúp ta trộm lấy chén Bạch Linh Lung, ta sẽ đưa cho ngươi giải dược, như vậy tốt cho cả ta cả ngươi. Đây chẳng phải là cách đẹp cả đôi đường hay sao?”

Chẳng trách nàng ta tự tin như thế, thì ra đã có sắp xếp hết thảy! Nếu như nàng ta biết mình đã sớm giải được cổ trùng rồi thì còn dám kiêu ngạo uy hiếp nữa hay sao? Hạ Lan Tử Kỳ khinh bỉ, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ không sợ cổ độc phát tác sao?” Hạ Lan Ngu Hoa bị ánh nhìn đầy khinh bỉ kia của Hạ Lan Tử Kỳ khiến cho không được tự nhiên, lạnh lùng nói: “Lời ta nói đã quá rõ rồi, rốt cuộc ngươi chọn hợp tác với ta để giữ lại tính mạng, hay là không hợp tác để tự tìm đường chết. Đi con đường nào, tự ngươi chọn đi!”

Hạ Lan Tử Kỳ vẫn cứ nghiêm mặt nhìn nàng ta, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán, không cần hỏi cũng biết chén Bạch Linh Lung kia chắc chắn là bảo bối đắt tiền. Hạ Lan Ngu Hoa muốn lấy nó để làm điều kiện khiến nam tử kia bỏ vợ. Chưa nói đến chuyện thật giả, nhưng nay Hạ Lan Tử Kỳ cũng đã được gả trở thành một người vợ. Cho nên nàng vô cùng khinh bỉ loại hành vi cướp chồng người khác thế này. Chưa kể hai người bọn họ chẳng có chút tình cảm tỷ muội nào, cho dù là có cảm tình đi nữa thì thân là nữ nhân, Hạ Lan Tử Kỳ cũng tuyệt không cho phép người thân làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Hạ Lan Ngu Hoa đã nói hết những gì muốn nói, thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẫn rất bình tĩnh không hề có một chút thần sắc sợ hãi nào, điều này thật sự rất ra ngoài dự kiến của nàng, trong lòng nhất thời bất ổn.

Lúc này, lại thấy Hạ Lan Tử Kỳ trên mặt đột nhiên nở nụ cười, nụ cười nhẹ đầy khinh thường kia chính là mũi dao đâm vào tim nàng ta, bất an trong lòng lại càng nhiều thêm.

“Tỷ tỷ, muội muội khuyên tỷ một câu, làm người phải có nguyên tắc! Nếu của tỷ, cuối cùng cũng sẽ là của tỷ, không phải của tỷ, cho dù đem hết muôn vàn thủ đoạn, cũng sẽ không thuộc về tỷ đâu! Hãy nhớ rõ, hại người chưa chắc đã lợi mình, tự giải quyết cho tốt đi!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, xoay người đi ra phía cửa.

“Ngươi đứng lại! Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi rốt cuộc là hợp tác hay là không?” Hạ Lan Ngu Hoa tuy rằng hiểu được ý của Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi.

Hạ Lan Tử Kỳ dừng lại một bước, cao giọng nói: “Điều này còn phải hỏi sao? Ta sẽ không bao giờ giúp ngươi làm chuyện táng tận lương tâm!”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?” Hạ Lan Ngu Hoa chưa từ bỏ ý định hét to.

“Chết, đương nhiên sợ! Nhưng ta thà chết trong sạch, chứ không bao giờ sống dơ bẩn!” Hạ Lan Tử Kỳ dứt lời liền bước ra khỏi cửa phòng.

Đây đúng là bị trúng tà rồi, nàng thế mà lại không sợ chết? Vốn nghĩ đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng chớp mắt tình thế lại vượt quá xa dự đoán của Hạ Lan Ngu Hoa. Thất bại này khiến nàng ta chịu không ít đả kích, nhìn bóng lưng thanh tú của Hạ Lan Tử Kỳ vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, nhưng đồng thời lại càng bất lực cùng bất đắc dĩ.

Nhưng cho dù nói thế nào, chén Bạch Linh Lung đối với nàng ta vẫn vô cùng quan trọng, mọi giá nào cũng phải lấy nó bằng được.

......

Vương Tiểu Lỗi – tên gia đinh bên cạnh tứ thiếu gia, sau khi đã hầu hạ bọn họ cơm nước xong xuôi, liền đi bộ trong viện.

Khi đang nhìn quanh thì nhìn thấy một người đang bê một chồng chén đĩa cao hơn nửa thiếc đi đến, hắn vội vàng chạy đến: “Một lượt bê nhiều như vậy! Cẩn thận một chút, ngươi muốn bê cái này đi đâu? Ta dù sao cũng không có việc gì, hay là giúp ngươi bê một nửa đi!”

Người hầu kia có chút ngượng ngùng: “Ta muốn đưa đến phòng bếp đi! Các ngươi là khách, không thể vô ý vô tứ để các ngươi giúp đỡ được!”

“Đừng nói như vậy, chúng ta đều là hạ nhân. Giúp đỡ nhau một chút cũng là việc nên làm.” Vương Tiểu Lỗi chủ động đỡ lấy một nửa chén đĩa, vừa cùng người đó đi đến khu bếp, vừa hỏi thăm: “Đó! Nhị tiểu thư của quý phủ các ngươi, nay lại là tứ thiếu phu nhân của Hầu phủ bọn ta, nàng đối với hạ nhân chúng ta rất tốt, có thể thấy bình thường chắc hẳn cũng đối xử tốt với các ngươi!”

Người đó hơi ngẩn ra, lập tức nói: “Đúng, đó là tự nhiên!”

Vương Tiểu Lỗi lại hỏi: “Nhị tiểu thư là từ nhỏ lớn lên ở trong phủ sao?”

Hỏi thăm chi tiết về Hạ Lan Tử Kỳ chính là nhiệm vụ của tứ thiếu gia giao cho trước khi đến đây, Vương Tiểu Lỗi phải nghĩ biện pháp hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.