Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 41: - Hoàng tử dương cầm




Hợp Hương Viên là một tòa lâu nằm ở phía sườn đông Hầu phủ. Ngay phía sau là một chiếc bình phong cao lớn thêu bức Mẫu Đơn Phú Quý, bình phong kia lấy cây tử đàn làm khung, gấm Tô Châu làm lòng, tinh tế vừa vặn, thanh tú tự nhiên, cực kỳ lịch sự tao nhã.

Đằng sau bình phong là một chiếc bàn tròn xa hoa điêu khắc tinh mỹ, đậm chất cổ xưa. Bàn tròn này đường kính ước chừng ba thước, có thể đủ cho hơn mười người cùng ngồi ăn. Phía trên tâm đỉnh của bàn, treo một chiếc đèn hoa sen thủy tinh thật lớn, ngọn đèn được thắp sáng chiếu rọi khắp nơi, đem tất cả những thứ trên bàn chiếu rọi sáng lung linh.

Cuối cùng, trên mặt đất lát san hô đỏ thượng hạng và trải nỉ làm từ da lạc đà. Bốn góc phòng, bày những bình cúc, lê quý giá được khảm bảo vật, trên mặt đặt rất nhiều châu ngọc quý hiếm làm vật trang trí, còn về những chiếc bình thì được làm bằng các loại kì thạch, mãn nhãn vô cùng. Mấy thứ này, cho dù chỉ cần tùy tiện lấy ra một viên đem cho dân chúng bình thường, thì cũng đủ cho một gia đình bậc trung sống qua một năm.

Nhìn đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, Tề gia này không hổ là đứng đầu tam đại thế gia. Những thứ ăn, mặc, dùng này, dân chúng bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Hơn nữa Hạ Lan Tử Kỳ còn phát hiện một việc, chính là các phòng các viện của Tề gia nhìn rất tự nhiên bình thường, cũng không khác gì nhà cửa của các gia đình giàu có bình thường xung quanh. Nhưng khi tiến vào bên trong, tuyệt đối không hề giống bình thường chút nào, toàn bộ bên trong trang hoàng cao quý thanh lịch, hơn nữa hết sức xa hoa. Cho nên chỉ từ một chút như vậy cũng có thể thấy được, Tề gia phú khả địch quốc trong truyền thuyết, giàu có bên trong chứ không hề phô trương.

Mọi người theo bối phận cấp bậc mà ngồi xuống, bọn nha hoàn mặc quần lụa mỏng màu xanh nhạt, tay cầm khay nối đuôi nhau mà vào, bày từng khay mỹ vị đầy đủ hương sắc ra trước mắt mọi người.

Hạ Lan Tử Kỳ đối với phụ thân của mình càng thêm oán trách, mặc dù phụ thân tiếp đón nàng rất nhiệt tình nhưng buổi trưa nàng vẫn không nuốt nổi miếng nào, buổi chiều đã lại phải đi dạo phố nửa ngày. Cho nên lúc này, nhìn đầy bàn thịnh yến đầy mỹ vị, nhịn không được thèm nhỏ dãi. Thế nhưng, người đứng đầu có địa vị tối cao ở Tề gia – Tề lão thái còn chưa nhấc đũa, mọi người cũng chỉ có thể ngồi yên lặng…, ai cũng không dám vi phạm quy củ.

Hạ Lan Tử Kỳ thật sự đã đói đến mức bụng kêu rột rột, những cũng chỉ có thể cố gắng hít từng làn từng làn hương đồ ăn. Tự ảo tưởng mình đang được thưởng thức mỹ vị, trước tiên thỏa mãn tinh thần bản thân cái đã.

Cẩm Nguyệt giúp lão thái gia sắp xếp chuẩn bị cơm ổn thỏa, lão thái gia nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu. Mặc dù không nói, nhưng Cẩm Nguyệt dĩ nhiên ngầm hiểu, đứng lên giơ tay ra hiệu cho bọn nha đầu, mấy nha đầu hầu hạ bên cạnh đồng loạt mỗi người cầm một bầu rượu tiến đến, nhanh chóng rót cho các vị chủ tử đầy chén rượu.

Ngồi đây hôm nay, ngoại trừ ngũ thiếu gia không về, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã xuất giá ra ngoài, toàn bộ người nhà Tề gia đều có mặt đông đủ. Hiếm khi được náo nhiệt như vậy, lão thái gia khuôn mặt từng trải qua bao tang thương lộ ra vẻ tươi cười, tâm tình có lẽ đang rất tốt.

Không động đũa trước, hai tay của ông chống lên cây trượng như ý làm bằng gỗ lim tơ vàng nổi tiếng, đứng thẳng sống lưng, quét mắt nhìn những người đang ngồi, thanh âm không lớn nhưng phát ra sự uy nghiêm: “Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục vài ngày trước đây ra ngoài làm việc lại gặp phải ôn dịch. Cho nên khi Tiểu Tứ thành thân, bọn họ không thể trở về kịp. Nhưng cũng may, bây giờ hai người họ đã kịp an toàn ra khỏi vùng có dịch, có điều Tiểu Ngũ trên đường về lại đến hiệu buôn ở Lam Châu xử lý vài chuyện xảy ra ở đó, nên không thể cùng Tiểu Lục về nhà. Mọi người cũng không lo lắng quá cho Tiểu Ngũ.”

Lão thái gia khẩu khí chậm lại, tiếp tục nói: “Bữa tiệc tối hôm nay, thứ nhất là đón gió tẩy trần cho Tiểu Lục, thứ hai là hoan nghênh Tiểu Kỳ bước vào cửa làm con dâu nhà họ Tề chúng ta. Nói thế nào thì hôm nay cũng là song hỷ lâm môn rất đáng mừng, mọi người không cần câu nệ quá mức. Muốn uống nhiều rượu thì cứ uống mấy chén cũng không sao, được rồi, tất cả ăn cơm đi!”

Tuy rằng lão thái gia đã lên tiếng, nhưng các trưởng bối đều ở đây, đám tiểu bối khi ăn cơm vẫn không thế nào cởi mở được, cũng không ai dám nhiều lời, không khí hình như có chút nặng nề.

Ở trên bàn, lấy phu nhân làm chuẩn đám nữ nhân ngồi hết sang một bên theo thức tự cấp bậc. Bên nhóm nam nhân thì lấy Hầu gia làm chuẩn cứ theo thứ tự huynh đệ lớn nhỏ mà ngồi.

Ngồi đối diện Hạ Lan Tử Kỳ là Tề Dật Phàm – tướng công trên danh nghĩa của nàng, mà ngồi phía chéo đối diện lại chính là cái người thích đùa giỡn tiểu thúc Tề Nhan Thần của nàng. Hai người này đều là những người mà nàng không hề muốn thấy, Hạ Lan Tử Kỳ đầu hơi hơi quay về phía bên cạnh, nhìn sang là thấy Tam ca Tề Thiên Vũ đã từng cứu nàng. Lúc này, Tề Thiên Vũ cùng vừa nhìn sang phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lan Tử Kỳ có chút mất tự nhiên vội vàng cúi đầu xuống. Chuyên tâm cúi đầu ăn cơm, không hề ngẩng đầu rước phiền não nữa.

“Nương, con muốn xuống!” Bầu không khí nặng nề bị một tiếng trẻ con non nớt phá vỡ. Hạ Lan Tử Kỳ cuối cùng nhịn không được vẫn ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy phu nhân cúi đầu nhìn, một thiếu phụ mỹ mạo đang ôm trong lòng một tiểu cô nương chải tóc kiểu dương giác đáng yêu, tiểu cô nương kia đôi tay nhỏ bé mập mạp bĩu môi nắm đôi đũa ngà nhỏ trắng, trên chiếc đũa còn xiên một cái đùi gà kho tàu.

“Tiểu Anh ngoan, ngoan ăn cơm đi, đừng lộn xộn.” Thiếu phụ kia dỗ dành bé, không để bé xuống dưới.

Tiểu cô nương kia ở trên người thiếu phụ giãy dụa, reo lên: “Con không muốn! Con muốn xuống cơ.”

Cả bàn mọi người đều quay sang nhìn! Thiếu phụ có chút bất đắc dĩ, thế nhưng bởi không giữ nổi bé nữa nên đành phải thả bé xuống đất.

Chân vừa chạm đất, Tiểu Anh dùng đôi tay nhỏ bé nắm chiếc đũa, giơ lên cái đùi gà kia, lảo đảo chạy tới chỗ lão thái.

Hai nha đầu đứng bên cạnh vội vàng xông lên, ở bên cạnh che chở sợ bé đi đứng không vững lại ngã, văng đồ ăn lung tung.

Tiểu cô nương kia chạy liêu xa liêu xiêu khiến cho người ta thật không yên lòng. Thế mà bé một mạch chạy đến trước mặt lão thái gia không có ngã lần nào, thật đúng là kì diệu.

“Thái gia gia, cho người đùi gà ăn này!” Tiểu Anh chạy đến trước mặt lão thái gia, hai tay giơ ra phía trước. Bộ dáng nhỏ nhắn ngây thơ kia thật sự là đáng yêu vô cùng.

Lão thái gia nhìn đứa nhỏ trước mắt, vui vẻ nhướng cao lông mày, một tay nhận đùi gà, một tay đem bé ôm lên, đặt lên trên đùi mình.

“Tiểu Anh không phải thích ăn nhất đùi gà sao? Sao lại đưa cho thái gia gia rồi?” Phu nhân ngồi bên cạnh vừa nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mại như búp bê của bé, cười hỏi.

Tiểu Anh mở to đôi mắt ngập nước, lông mi vừa dài vừa dày như bàn chải chớp nhớp, Tiểu Anh thút tha thút thít nghẹn ngào nói: “Mẹ con dạy ăn gì bổ nấy, trên đùi thái gia gia không có thịt, mỗi lần con ngồi ở trên đùi người đều cảm thấy đau mông. Cho nên từ nay về sau con sẽ không ăn đùi gà nữa, toàn bộ đều để dành cho thái gia gia ăn! Hi vọng chân thái gia gia sẽ có thể béo như đùi gà!”

“Ha Ha!” Mấy người đang ngồi buồn cười quá không nhịn nổi liền bật cười ra tiếng, thiếu chút nữa thì cười đến lăn lộn.

Ai có thể nghĩ đứa nhỏ này lại có sức tưởng tượng phong phú như thế, lại đi đem chân của lão thái gia đi so sánh với đùi gà, thật là làm cho người ta không ngờ nổi!

Thiếu phụ kia nghe con gái nói như thế nhất thời kinh hãi mặt biến sắc, lập tức trầm mặt quát: “Đứa nhỏ này, sao dám nói hươu nói vượn như thế! Mau lại đây! Đừng phiền thái gia gia của con!”

“Thái gia gia xem kìa, nương thật là hung dữ!” Tiểu Anh là một đứa bé lanh lợi, quay lại ôm lấy cổ lão thái gia làm nũng.

Mọi người đều nói cách thế hệ bao giờ cũng thân hơn, huống hồ còn cách đến hai đời. Lão thái gia yêu thích vỗ về lưng nhỏ của Tiểu Anh, dỗ nói: “Tiểu Anh không sợ, có thái gia gia ở đây mẹ con không dám làm gì con đâu!” Sau đó ngẩng đầu: “Xảo Trân, nó mới chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Đồng ngôn vô kỵ*, con cũng đừng có quát nó nữa!”

*Đồng ngôn vô ky: Lời trẻ con nói không cố kỵ gì hết.

Nghe giọng nói của lão thái gia không có vẻ gì là giận con gái mình, Xảo Trân cũng yên lòng.

Lúc kính trà Hạ Lan Tử Kỳ không nhìn thấy nàng ấy, nhưng xem chỗ nàng ngồi, cùng với bà Ngô trước đó đã đem nhiều chuyện trong phủ nói lại nàng cũng có thể biết được thiếu phụ này chính là Lưu Xảo Trân – vợ của đại công tử đã qua đời. Tiểu cô nương kia chính là cốt nhục duy nhất mà đại thiếu gia lưu lại.

Lúc này, lão thái gia nói với nha đầu bên cạnh: “Mau, lấy cái cái đệm.”

Nha đầu lấy ra một cái đệm tròn nhỏ, lão thái gia ôm lấy Tiểu Anh đem cái đệm lót lên trên đùi, rồi lại đem Tiểu Anh đặt xuống: “Như thế nào? Bây giờ không đau nữa chứ?”

“Vâng” Tiểu Anh cười, dùng sức gật đầu, thoạt nhìn là đã biết đó là quỷ nha đầu lanh lợi đáng yêu.

“Thái gia gia không ăn đùi gà cũng sẽ không làm đau Tiểu Anh, thái gia gia lớn tuổi rồi răng không tốt. Đùi gà này Tiểu Anh cứ ăn đi!” Lão thái gia đem đùi gà đưa lại cho bé.

Phu nhân nhìn thấy cảnh này, quay đầu nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Tiểu Kỳ! Trước khi cưới con vào cửa, ta đã tìm được một người xem cho, vị đạo sĩ kia nói, Sau khi xung hỉ, chỉ cần tân nương xung hỉ nhanh chóng mang thai đứa nhỏ, bệnh ngốc của tứ thiếu gia không bệnh mà khỏi!”

Phu nhân lại nhìn về phía mấy con dâu khác: “Còn nữa, đám trẻ các con ngoài đại thiếu gia lưu lại một mình Tiểu Anh, phòng nhà nhị thiếu có một thiếp thất đã có thai nhưng còn chưa sinh. Còn các phòng khác tại sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì vậy, cho nên các con phải hết sức cố gắng lên đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.