Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 36: - Tinh tế võng hồng thi đấu phát sóng trực tiếp (9)




Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Lỗi hỏi: “Bởi vì sao?”

Vương Tiểu Lỗi theo bản năng liếc mắt nhìn những người khác trong phòng, thấy Vương Tiểu Lỗi có vẻ cẩn trọng, Hạ Lan Tử Kỳ phất tay nói: “Mấy người các ngươi lui xuống trước đi!”

Khi những người khác đã lui xuống hết, chỉ còn lại hai người Vương Tiểu Lỗi cùng Hạ Lan Tử Kỳ thì Hạ Lan Tử Kỳ mới hỏi: “Bởi vì sao, ngươi nói đi!”

Vương Tiểu Lỗi thở dài, khẽ nói: “Tứ thiếu gia gần đây tâm tình không tốt lắm!”

“Không tốt? Không nhìn ra!”

Người khác không thấy, nhưng Vương Tiểu Lỗi từ nhỏ đã theo tứ thiếu gia, cho nên đối với tính tình của hắn cơ bản cũng có hiểu biết nhất định: “Kỳ thật, bề ngoài thì thấy tứ thiếu gia vô tâm vô phế chỉ biết rong chơi. Nhưng thật ra, nô tài cảm thấy tứ thiếu gia không hề vui vẻ như những gì mọi người thấy.”

Hạ Lan Tử Kỳ càng thêm tò mò: “Vì sao thiếu gia không vui?”

“Nô tài cũng không biết!” Vương Tiểu Lỗi thấp giọng xuống, lại nói: “Tứ thiếu phu nhân, nô tài sẽ nói cho người biết một chuyện. Cũng có thể là bởi vì chuyện này nên thiếu gia mới uống rượu.”

“Ồ! Chuyện gì?”

“Hôm nay là ngày giỗ của Ngũ di nương!”

Hạ Lan Tử Kỳ giật mình, Ngũ di nương là mẫu thân của Tề Dật Phàm, chẳng trách hắn lại đi uống rượu, hẳn là tưởng niệm mẫu thân rồi!

Vương Tiểu Lỗi quay đầu liếc mắt nhìn tứ thiếu gia một cái, nhẹ nói: “Tứ thiếu phu nhân gần đây luôn luôn muốn cố gắng chữa bệnh cho thiếu gia, có thể là thuốc của người có hiệu quả nên tứ thiếu gia mới nhớ đến ngày giỗ của Ngũ di nương. Có thể là nhớ tới bộ dạng lúc mẫu thân mất đi, cảm thấy thương tâm, cho nên mới đi uống rượu! Nếu thiếu gia không nhớ lại, có lẽ không như vậy.”

Hạ Lan Tử Kỳ từ trong miệng Vương Tiểu Lỗi nắm được một tin tức hết sức quan trọng, tò mò hỏi: “Ngũ di nương tử chết rất thảm sao? Chẳng lẽ không phải là bệnh chết?”

Vương Tiểu Lỗi chợt cảm thấy đã lỡ lời, phải hiểu rằng chuyện Ngũ di nương chết đi, Hầu gia hạ lệnh bọn hạ nhân không được nói luyên thuyên, hắn vội hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, việc này nói ra thì rất dài dòng, từ từ rồi người cũng sẽ biết. Chẳng biết thiếu gia bao giờ mới tỉnh rượu, đúng rồi, hay là nô tài nói phòng bếp làm cho tứ thiếu gia một ít canh giải rượu?”

Thấy hắn không tiết lộ thêm điều gì, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không ép hỏi, lắc đầu nói: “Không cần, thuốc tỉnh rượu ở đây ta có, ngươi lui xuống trước đi! Cứ để cho thiếu gia ngủ một giấc.”

Hạ Lan Tử Kỳ vốn muốn hạ thuốc mê Tề Dật Phàm, nhưng mà bây giờ thấy hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, đúng là bớt đi rất nhiều phiền toái. Chờ Vương Tiểu Lỗi đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ ngồi xuống bên giường, đưa tay định bắt mạch cho Tề Diệc Phàm. Nhưng đột nhiên Tề Dật Phàm xoay người lại, đùi lập tức đụng phải eo Hạ Lan Tử Kỳ. Nàng kinh hãi nhanh chóng rút tay về đứng lên, quay đầu nhìn về phía giường, rất tốt rất tốt, hắn không có tỉnh lại.

Hạ Lan Tử Kỳ lại từ từ tiến lại gần, nhìn chăm chú vào dung nhan tuấn mỹ của Tề Dật Phàm trước mặt kia. Hít sâu một hơi, cẩn thận đem ba ngón tay phải tam đặt lên trên cổ tay hắn.

Mạch tượng của Tề Dật Phàm so với lần trước hoàn toàn khác nhau, lần này mạch tượng của hắn rất ổn định, ngoại trừ vì say rượu nên nhanh hơn so với bình thường một chút ra, làm gì có một chút nào là bệnh tật? Bởi vậy có thể thấy rằng Tề Dật Phàm căn bản không hề bị bệnh, hết thảy đều là hắn đang giả điên giả ngốc!

Nhận ra được điều này, không hiểu sao Hạ Lan Tử Kỳ tim đập nhanh hơn! Tuy rằng không biết hắn sao phải làm như thế, nhưng có thể khẳng định rằng hắn hiện tại giống như “Hổ xuống đồng bằng”, đang phải chịu ẩn giấu nanh vuốt! Nam nhân lòng dạ sâu hiểm như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không dám trêu chọc! Cho nên hiện tại mặc kệ có tin gì của Hoa Tranh hay không, bọn họ nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.

Nghĩ như vậy xong, Hạ Lan Tử Kỳ buông lỏng cổ tay hắn ra, chưa kịp đứng thẳng người dậy đã thấy tay mình bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Hoảng sợ này không hề nhỏ chút nào, Hạ Lan Tử Kỳ giật mình thiếu chút nữa kêu ra tiếng! Nàng vội vàng quay đầu nhìn, thì ra chẳng biết từ lúc nào Tề Dật Phàm đã tỉnh lại, đang gắt gao nắm chặt lấy cố tay Hạ Lan Tử Kỳ, lực nắm vô cùng lớn, dường như muốn đem tay nàng bóp gãy.

Hỏng rồi, bị hắn phát hiện rồi! Giờ phút này, nói Hạ Lan Tử Kỳ không sợ là giả. Nàng cố gắng giãy dụa mấy cái, nhưng tay Tề Dật Phàm giống như kìm sắt khiến cho nàng cơ bản không thể động đậy đc. Nàng khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm sâu thẳm kia, đôi mắt ấy tuy không giấu được chút men say nhưng vẫn lạnh đến mức đủ đông chết chim cánh cụt!

Loại này ánh mắt kể từ khi Hạ Lan Tử Kỳ vào phủ tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt hắn. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây mới chính là bộ mặt thật mà hắn không che giấu. Trước mắt, tuy rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng khí lực bức người này đã khiến Hạ Lan Tử Kỳ có chút thở không thông. Lại còn bị ánh mắt sắc bên, lạnh lùng kia nhìn chằm chằm nên không kiềm được rung mình một cái: “Ngươi muốn làm gì?” Hạ Lan Tử Kỳ không hề phát hiện, bởi vì nàng đang hoảng sợ nên giọng nói có chút run rẩy.

“Câu này phải là ta hỏi ngươi!” Tề Dật Phàm nhíu mày, trong mắt bắn ra ánh nhìn nguy hiểm.

“Hả, hỏi ta cái gì?” Hạ Lan Tử Kỳ có một loại dự cảm, mình đã phát hiện ra bí mật của Tề Dật Phàm có lẽ tám phần là hắn sẽ không tha cho nàng. Nhưng trước mắt, nàng theo bản năng không muốn thừa nhận!

“Ngươi còn giả vờ!” Tề Dật Phàm gầm nhẹ một câu, trên tay đột nhiên lại dùng sức.

Hạ Lan Tử Kỳ vốn dĩ đứng không vững, thân mình bị hắn kéo ngã ập xuống phía trước, kết quả bi thương úp sấp trên ngực Tề Dật Phàm.

“Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!” Hạ Lan Tử Kỳ hốt hoảng, muốn đứng dậy đã lại bị Tề Dật Phàm gắt gao giữ chặt, căn bản là dậy không nổi.

“Thả ngươi ra?” Tề Dật Phàm khóe miệng nhếch lên chút cười lạnh, thản nhiên nói: “Đã biết bí mật của ta, ngươi còn muốn đi sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú ngay sát trước mắt, hô hấp hỗn loạn mà dồn dập. Giờ phút này, lòng của nàng nhảy loạn “Ầm Ầm”, lúc này nàng ý thức được hai người đang ngực dán ngực, loại tư thế này quá mức mờ ám khiến Hạ Lan Tử Kỳ hốt hoảng, xấu hổ kêu lên: “Bí mật gì chứ, ta không biết!” Nàng chỉ còn cách cố gắng chống tay lên trên giường, đỡ lấy thân thể, dùng sức giãy dụa, cố ý thoát khỏi tay Tề Dật Phàm.

Nhưng Tề Dật Phàm nắm chặt lấy nàng tựa như hổ lớn tóm được con thỏ nhỏ, thật sự không cần tốn nhiều sức.

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, phát hiện Tề Dật Phàm bày ra vẻ mặt trêu tức nhìn nàng giãy dụa vô ích, nhất thời xấu hổ và giận dữ đến chịu không nổi. Thật muốn một quyền đấm sưng cái khuôn mặt đáng ghét kia.

Thế nhưng trước mắt thoát thân quan trọng hơn trút giận, cho nên dưới tình thế cấp bách Hạ Lan Tử Kỳ cắn một nhát lên tay Tề Dật Phàm.

Bởi vì tay đột nhiên bị đau, Tề Dật Phàm thả lỏng sức nắm nên Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội này dùng lực thoát khỏi kiềm chế của hắn, đứng dậy chạy ra ngoài.

Tề Dật Phàm trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị nên mới để con mồi chạy thoát, trong lòng đương nhiên tức giận. Ngay sau đó lập tức hắn từ trên giường vọt xuống, ngay khi Hạ Lan Tử Kỳ chạy đến cửa vừa mới mở hé được cửa ra thì Tề Dật Phàm đã đuổi tới, hắn vươn cánh tay dài đóng cửa sập lại! Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng dùng sức kéo cửa ra, nhưng vì Tề Dật Phàm ấn chặt nên nàng kéo thế nào cũng không mở được.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy sau áo căng lên, nàng còn chưa kịp quay lại xem chuyện gì xảy ra đã bị Tề Dật Phàm kéo trở lại, đẩy dựa vào cửa phòng. Cùng lúc đó, Tề Dật Phàm lại duỗi tay ra đặt ở động mạch trên cổ nàng! Khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút cười cợt, đắc ý: “Hừm! Xem ngươi chạy đằng nào!”

Xem ra, hắn đã nhận ra chuyện mình phát hiện hắn giả điên. Một khi đã như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không cần giả vờ nữa thần sắc từ căng thẳng dần dần bình tĩnh trở lại: “Ngươi nghĩ cái gì?”

Tề Dật Phàm nheo mắt lại, vẻ mặt toát ra hơi thở nguy hiểm: “Ngươi thử nói xem?” Bàn tay đang đặt ở động mạch trên cổ nàng của hắn đột nhiên khí lực mạnh thêm mấy phần: “Ngươi đã quá tò mò rồi! Nếu đã biết chuyện không nên biết, vậy thì nhất định phải chết!”

Hạ Lan Tử Kỳ hiểu rõ nếu động mạch bị cắt đứt, chuyện nàng phải chết là điều không nghi ngờ gì! Trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng sợ đến một thân đầy mồ hôi lạnh, nàng lập tức bắt lấy tay Tề Dật Phàm, khổ sở thương lượng: “Chuyện ngươi giả ngốc, ta cam đoan sẽ không để lộ ra nửa chữ cho người khác biết! Nếu ngươi không yên tâm, ngay bây giờ có thể viết hưu thư cho ta. Ta sẽ lập tức rời khỏi Hầu phủ, mãi mãi không bước vào Diêm thành nửa bước, ngươi xem như vậy có được không?”

Hạ Lan Tử Kỳ bấy giờ mới nhận ra tầm quan trọng của hưu thư, tuy rằng sẽ bị người khác khinh thường. Nhưng nếu không có hưu thư, không giải quyết được quan hệ vợ chồng giữa nàng và Tề Diệc Phàm, nàng sao tái giá được nữa? Cho nên, hưu thư này nhất định phải lấy được!

Ban đầu, đối với Tề Dật Phàm mà nói khi Hạ Lan Tử Kỳ giữ vị trí chính thê của hắn, hắn đương nhiên muốn đuổi nàng đi. Thế nhưng hiện tại không phải là hắn chủ động bỏ Hạ Lan Tử Kỳ, mà tự nàng yêu cầu hưu thư. Điều này khiến cho kẻ làm nam nhân như hắn có chút không thoải mái.

Hắn không nghĩ sẽ tha cho Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng trước khi tiễn nàng đến Tây Thiên, trong lòng còn có chút nghi vấn chưa tỏ vì thế nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, trầm giọng hỏi: “Nếu ngươi đã không muốn sao còn gả cho ta!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhíu mi đáp: “Tay nhỏ không dài qua đùi, ta bị người nhà hiếp bức!”

Bị Hạ Lan Tử Kỳ ghét bỏ, Tề Dật Phàm có phần khó chịu: “Sao ngươi lại không muốn gả cho ta? Hay là ghét bỏ ta là đồ ngốc?”

Hạ Lan Tử Kỳ bị hắn bóp nên ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Không phải.”

“Vậy......” Tề Dật Phàm trong lòng khẽ động: “Hay là ngươi đã có người trong lòng?”

Chuyện cho tới bây giờ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không gạt hắn nữa, hào phóng đáp: “Đúng vậy!” Sau đó nói: “Cầu tứ thiếu gia từ bi, thả cho ta một con đường sống, ta cam đoan sẽ thay ngươi giữ kín bí mật này!”

Vốn dĩ Tề Dật Phàm phải không tính tha cho Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng sau khi hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ đã có người trong lòng, trong đầu của hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng to gan, nâng giọng nói: “Thả ngươi cũng không phải không thể. Có điều, bổn thiếu gia cũng không phải từ bi như vậy, muốn được thả thì ngươi phải đồng ý giúp ta một chuyện!”

Vừa nghe có cửa sống, Hạ Lan Tử Kỳ gấp gáp hỏi: “Chuyện gì?” Lại khổ sở nói: “Cổ của ta đau quá, ngươi có thể thể nhẹ một chút không!”

Tề Dật Phàm thấy Hạ Lan Tử Kỳ nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc này mới thả lỏng tay, nói điều kiện với nàng: “Chỉ cần ngươi giúp ta điều tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ ta, bắt được hung thủ đứng sau hạ độc. Ta sẽ cho ngươi hưu thư, thả ngươi đi cùng lang quân trong lòng mà chung sống cả đời, không biết với điều kiện này, ngươi có bằng lòng hay không?”

Yêu cầu này là điều mà Hạ Lan Tử Kỳ không ngờ tới, nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là cơ hội được sống hơn nữa còn có thể đổi được hưu thư và tự do. Nàng dùng sức kéo tay Tề Dật Phàm, cười cười như muốn nịnh nọt, thương lượng nói: “Chuyện này có thể bàn bạc, trước hết ngươi đem ta buông ra đã được không?”

Tề Dật Phàm do dự một chút, từ từ buông lỏng tay mình ra.

Chỗ bị hắn bóp chặt, lúc này vừa rát vừa đau. Hạ Lan Tử Kỳ cười vui vẻ, đưa tay xoa xoa cổ, không cần nhìn cũng biết nhất định tím hết rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tử Đào: “Tứ thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, tới đại sảnh ăn hay là đem đến trong phòng?”

Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ lên tiếng, Tề Dật Phàm đột nhiên kéo mở cửa nói vọng ra: “Ta đói bụng...... Mang cơm mang tới đây......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.