Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 33: - Tinh tế võng hồng thi đấu phát sóng trực tiếp (6)




Nghe hắn nói xong, Hạ Lan Tử Kỳ bấy giờ mới hiểu rõ thì ra hắn ở lại trong phủ chịu ủy khuất đều là vì muốn báo thù cho mẹ. Hạ Lan Tử Kỳ để đũa xuống: “Nếu ngươi đã hoài nghi chuyện này dính dáng đến bọn di nương của Hầu gia, vậy có mục tiêu đáng nghi nhất không?”

Tề Dật Phàm nhẹ giọng nói: “Tất cả di nương đều có điểm đáng nghi, có điều nếu so sánh thì Đại di nương có động cơ lớn nhất.”

“Ngươi có bằng chứng gì?”

Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô còn nhớ rõ chuyện lần trước không? Cô sai bà Ngô quay về truyền tin cho đệ đệ, là Đại di nương phái người đi soát người bà Ngô.”

“Hử?” Nghe hắn nói như thế, Hạ Lan Tử Kỳ giật mình: “Ta sai bà Ngô mụ về truyền tin cho Vân Dũng, sao ngươi lại biết? Hay là, người đêm đó đi vào trong phòng ta là ngươi?”

Tề Dật Phàm lúc này chủ động giải thích: “Đúng vậy, là ta! Hôm đó khi đệ đệ nhét thư vào tay cô ta vô tình thấy được, ta rất tò mò không biết tỷ đệ hai người có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp trước măth mà lại truyền qua tờ giấy. Đêm đó ta đứng ngoài cửa sổ quan sát cô, sau khi cô ngủ rồi mới vào phòng đọc lá thư này! Lúc đó mới biết chuyện cô đã có người trong lòng và luôn tính cách rời khỏi Hầu phủ.”

Tề Dật Phàm bày ra vẻ mặt trêu tức: “Cô muốn rời đi, rất hợp với ý của ta! Chẳng qua, ta muốn lợi dụng việc này để kiểm chứng xem ai người có ý đồ xấu với ta, đương nhiên người có ý muốn hại ta cũng có khả năng cao nhất là hại mẫu thân ta!”

Hạ Lan Tử Kỳ vẫn chưa hiểu rõ, mở to mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Tề Dật Phàm tiếp tục giải thích: “Kỳ thật, ngoài phụ thân cùng gia gia ra, phần lớn những người khác đều không hy vọng ta khôi phục khỏe mạnh lại. Cho nên lúc ở tiệc đón gió, cô nói có thể chữa cho ta khỏi bệnh ngốc đã khiến những người khác chột dạ. Ta dám khẳng định, bọn họ sẽ trăm phương ngàn trăm kế ngăn cản cô xem bệnh cho ta. Đương nhiên, nếu cô phạm phải sai lầm gì thì việc đuổi cô ra khỏi phủ là chuyện tốt không gì bằng! Bởi vậy, ta gửi cho mỗi di nương một mảnh giấy mật báo nói cô là gian tế Tề phủ, sáng nay sẽ sai bà Ngô đi ra ngoài truyền tin.”

Tề Dật Phàm ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Kết quả, trong tất cả các di nương thì chỉ có Đại di nương lấy cớ tìm đồ bị mất để lục soát người bà Ngô. Điều này có thể chứng mình một chuyện, Đại di nương với cô vốn không thù không hận, vốn dĩ không thể lấy cớ gì đụng chạm gì tới cô nay bà ta nghĩ là đã tìm được tội của cô rồi thì sẽ đuổi cô ra ngoài. Như vậy thì bệnh của ta sẽ không còn cơ hội chuyển biến tốt được nữa!”

Hạ Lan Tử Kỳ nghe xong trong lòng run rẩy, nếu không phải nàng phòng bị chu đáo sợ là gian kế của Đại di nương lúc này đã thực hiện được rồi. Nếu quả thật có thể đem nàng đuổi đi thì thật tốt quá! Nhưng mà nếu Đại di nương tâm địa xấu xa lại đi nói mình cùng nam nhân khác tư thông, như vậy cũng sẽ không chỉ đơn giản là đuổi đi, cho dù có muốn dìm nàng xuống sông thì có khi cũng chẳng ai ngăn cản được.

“Vị Đại di nương này cũng thật quá hiểm độc! Xem ra bà ta thật đúng là đối tượng đáng nghi nhất!” Bị rơi vào hoàn cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi tự thấy thương thân, nhìn không được ca cẩm: “Ta vốn dĩ định cứ thế sống cuộc đời bình lặng trôi đi! Hiện tại bị người nhà buộc phải gả cho ngươi, ta đúng là chẳng khác nào bước lên thuyền giặc,. Muốn xuống không được mà đi cũng chẳng xong, còn suốt ngày bị người khác như hổ rình mồi, âm thầm hãm hại! Không thể không cùng ngươi thông đồng làm bậy!”

Nghe mấy lời này chắc chắn Hạ Lan Tử Kỳ đã ngầm đồng ý rồi! Tề Dật Phàm “Ha ha” cười to, “Chỉ cần cô giúp ta làm xong chuyện này! Ta cam đoan sẽ trả tự do cho cô, tuyệt không nuốt lời.”

“Vậy...... Nếu...... Ta không hoàn thành thì sao?” Chuyện này không hề dễ giải quyết như những việc bình thường khác, trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ thật ra cũng không nắm chắc điều gì, cẩn thận hỏi lại.

Tề Dật Phàm cũng không có ý làm khó nàng, sảng khoái nói: “Cô yên tâm, ta sẽ không để cô chiếm cứ vị trí chính thê của ta trong thời gian dài đâu. Chỉ cần cô tận lực, nếu không hoàn thành thì hai năm sau ta cũng sẽ thả cô đi!”

Khoảng hai năm nữa, cũng đúng là lúc mà nàng cùng Hoa Tranh ước định sẽ bên nhau. Nếu không hoàn thành thì hai năm sau Tề Dật Phàm cũng sẽ tự động thả nàng đi, thật sự chuyện tốt này Hạ Lan Tử Kỳ có nằm mơ cũng không ngờ được, nàng có chút kích động: “Không tin! Phải viết giấy cam đoan!”

Tề Dật Phàm nói: “Chuyện này...... Có nhất thiết không?”

Đối với Hạ Lan Tử Kỳ mà nói chuyện này vô cùng quan trọng! Ai biết được trong hai năm đó sẽ phát sinh những chuyển biến gì, ít nhất trong tay có bằng chứng thì vẫn cứ coi như là có bảo đảm, vì thế ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói: “Chúng ta là hợp tác chứ không phải con nít đùa nghịch, nếu không viết bằng giấy trắng mực đen lỡ đâu ngươi bất ngờ đổi ý thì sao? Tuy rằng chắc chắn ta sẽ không đổi ý nhưng sợ rằng ngươi yêu ta thì sẽ không để ta đi!”

Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn nàng, khinh miệt nói: “Không ngờ được nha đầu cô còn rất tự kỉ nữa!” Sau đó đập bàn, học khẩu khí của Hạ Lan Tử Kỳ: “Được rồi! Vì đề phòng cô yêu ta lại không muốn đi, vẫn nên viết giấy để lại làm chứng có vẻ chắc chắn hơn!”

“Ngươi......” Hạ Lan Tử Kỳ chán nản, vừa định nói gì đó Tề Dật Phàm đã đứng dậy đến thư án, viết giấy làm chứng. Hạ Lan Tử Kỳ sợ hắn phá rối nên cũng nhanh chân chạy qua.

“Cô tới đây làm gì? Muốn giúp ta mài mực sao?” Tề Dật Phàm trải giấy bản xong, nhấc bút nhìn nàng cười.

Hạ Lan Tử Kỳ một nhướng mày: “Ngươi đắc ý quá!”

Tề Dật Phàm cũng không so đo với nàng, đổ một ít nước trắng vào trong nghiên mực rồi cầm thỏi mài lên, tỉ mỉ mài kĩ.

Hạ Lan Tử Kỳ tựa vào trên bàn, thấy Tề Dật Phàm hơi cúi đầu, trên trán có vài sợi tóc đẹp đẽ rủ xuống. Hơn nữa ánh mắt chuyên chú kia tạo ra một cảm giác anh tuấn vô cùng.

Ngón tay Tề Dật Phàm trắng nõn thon dài, xương thịt vừa đều, hơn nữa làn da lại bóng loáng tinh tế, vừa nhìn đã biết chính là kiểu tay của quý công tử không cần lo chuyện áo cơm. Khối mực ở trong nghiên bị hắn mài đi mài lại vài lần càng lúc càng mịn đặc, độ đen đã đậm hơn. Nhìn thái độ trầm ổn khi mài mực của hắn, có thể nhìn ra được hắn là một người rất bình tĩnh.

Thấy hắn mài xong mực rồi, Hạ Lan Tử Kỳ ôm bả vai bắt đầu nói về điều kiện: “Trước khi viết giấy chứng nhận, còn phải nói rõ một vài điểm nữa.”

“Cô cũng thật lắm chuyện, còn có chuyện gì nữa thì nói đi!” Tề Dật Phàm nhấc bút, nhúng đầu bút lông vào trong nghiên mực.

Hạ Lan Tử Kỳ nghiêm túc nói: “Trước mặt người ngoài chúng ta là vợ chồng, nhưng trên thực tế chúng ta là hợp tác với nhau. Đương nhiên, hợp tác thì phải có thái độ hợp tác, ngươi phải đảm bảo quyền lợi làm vợ của ta, phải tôn trọng ta, không thể để ta mất mặt trước người ngoài đến mức không ngóc đầu lên được, điều này cũng có lợi cho công việc của ta. Còn nữa, ngươi không được chạm vào ta; không được đối với ta có một chút si tâm vọng tưởng; trước mặt người ngoài không được không nghe lời của ta; nếu ngươi uống say không được vào phòng ta; ngoại trừ việc giúp ngươi tìm ra hung thủ giết mẹ ngươi không được yêu cầu ta làm cho những việc khác nữa.”

Tề Dật Phàm cầm bút, khó tin nhìn nàng: “Sao cô lại có nhiều yêu cầu như vậy?”

“Như thế này còn nhiều sao? Ta còn chưa nói xong đâu!” Hạ Lan Tử Kỳ trợn mắt, tiếp tục nói: “Nếu ngươi vi phạm lời hứa, ta có quyền lực chấm dứt hợp tác của chúng ta. Thêm nữa, chuyện này là bí mật, chỉ có ngươi biết ta biết, trời biết đất biết, không ai được tiết lộ ra ngoài!”

Tề Dật Phàm liếc nàng một cái: “Thật dong dài, chuyện này còn cần cô nhắc!”

Hạ Lan Tử Kỳ bĩu môi một cái, tỏ vẻ khinh thường: “Được rồi, ngươi viết đi!”

Nhưng Tề Dật Phàm vẫn chưa viết ngay, mà vẫn tiếp tục nhìn Hạ Lan Tử Kỳ.

“Ngươi còn nhìn ta làm gì? Còn không mau viết đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.