Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 24: - Dân quốc phong vân (8)




Hạ Lan Tử Kỳ may mắn thoát được một kiếp, khi trở lại Thủy Tiên Các trong lòng vẫn còn sợ hãi! Nhưng mà cũng may, gian kế của kẻ xấu không thực hiện được, nàng vẫn còn cơ hội báo thù! Nàng phái bọn nha đầu mang thuốc đã được điều chế đến cho đám tiểu thiếp giải độc, ba vị tiểu thiếp đều từ từ tỉnh lại, sau khi biết mình thiếu chút nữa là lên Tây Thiên đều sợ hãi vô cùng, nhất là Phùng thiếp ở sau lưng tam cô lục bà, nói Hạ Lan Tử Kỳ là sao chổi, đi vào Thủy Tiên Các hại mọi người thiếu chút nữa là mất mạng.

Đương nhiên, việc này không ai dám nói với Hạ Lan Tử Kỳ nên nàng cũng không biết.

......

Cổ nhân đã nói huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, Tề Siêu Nhiên mặc dù có nhiều anh trai, nhưng cùng một mẹ thì chỉ có Tề Dật Phàm thôi. Hiện tại mẫu thân đã mất rồi nên hiển nhiên người thân nhất của nàng chỉ còn lại ca ca, nhưng ca ca nàng bây giờ lại si ngốc vì thế nàng trở nên thân cô thế cô ở trong nhà không có người tin tưởng được. Cho nên, từ sau lần Hạ Lan Tử Kỳ giúp nàng, nàng phát hiện thật ra Hạ Lan Tử Kỳ là người cũng không tệ, vì vậy cứ hễ không có việc gì là lại chạy tới Thủy Tiên các. Dần dần quan hệ giữa bọn họ trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó, Hạ Lan Tử Kỳ đang ngồi ở trong sân phơi nắng, Tề Siêu Nhiên hoạt bát từ ngoài viện chạy vào: “Tứ tẩu, tẩu mau xem muội mặc bộ quần áo này có đẹp không?” Tề Siêu Nhiên đi đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, hai cánh tay dang ra vui vẻ xoay một vòng.

Đó là một bộ y phục màu vàng nhạt, váy lụa mỏng xếp tầng tầng tầng lớp lớp, mềm mại phiêu dật, khi mặc lên người cực kỳ vừa vặn, hiện rõ dáng người hoàn mĩ của tiểu mĩ nhân xinh đẹp. Hạ Lan Tử Kỳ dùng ánh mắt thưởng thức rồi đánh giá nàng: “Ừ, xinh đẹp!”

Tề Siêu Nhiên cười tươi như hoa nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy nàng đắc ý như vậy, lại xấu xa bồi thêm một câu: “Y phục này rất được!”

Nụ cười của Tề Siêu Nhiên nhất thời cứng lại, chu mỏ nói: “Cái gì? Chỉ có y phục xinh đẹp sao?”

Thấy nàng bày ra bộ dạng mất mát, Hạ Lan Tử Kỳ cười “khanh khách”, kéo tay Tề Siêu Nhiên: “Đương nhiên, Tam muội so với y phục hấp dẫn hơn nhiều!”

“Hì hì, vẫn còn kém nhiều lắm!” Tề Siêu Nhiên cười vẻ mặt ngây thơ.

Hạ Lan Tử Kỳ đem nàng túm ngồi xuống bên cạnh mình, trêu ghẹo nói: “Hôm nay mặc xinh đẹp như vậy là chuẩn bị cho ai xem đây!”

Tề Siêu Nhiên mỉm cười, nhăn nhó nói: “Không cho ai xem cả! Hôm nay muội rất vui thôi.”

“Thật không?” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm nàng: “Muội không thành thật rồi! Nói mau nói mau, rốt cuộc là mặc cho ai xem?” Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay đến nách nàng cù mấy cái. Tề Siêu Nhiên cười lớn rồi từ chỗ ngồi bật đứng dậy, chạy sang bên cạnh.

Thấy nàng hôm nay rạng rỡ như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ biết nhất định là có nguyên nhân, vì thế giả vờ tức giận: “Muội không nói, vậy từ nay về sau có chuyện gì đừng tìm ta nhé!”

“Được rồi, được rồi! Muội nói là được!” Tề Siêu Nhiên đầu hàng, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, đột nhiên thục nữ hẳn lên: “Hôm nay có một người quan trọng sẽ tới thăm phủ.”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa nghe đã hiểu: “Người kia là người trng lòng muội phải không?”

Tề Siêu Nhiên đỏ mặt: “Vâng” một tiếng.

“Tiểu nha đầu, thì ra xuân tâm nhộn nhạo nha!” Hạ Lan Tử Kỳ trêu trọc nhéo nhẹ một cái lên mặt nàng.

“Ai nha Tứ tẩu! Tẩu xấu lắm!” Tề Siêu Nhiên gạt tay Hạ Lan Tử Kỳ ra, bỗng nhiên nhảy lên: “Đúng rồi, muội không thể tiếp tục hàn huyên với tẩu nưa. Sợ là hắn đã sắp tới phủ rồi, muội phải nhanh chóng đi đón đây!”

“Ai, còn chưa nói xong mà! Hắn rốt cuộc là ai vậy! Có đáng để muội si mê như vậy không? Này này......” Hạ Lan Tử Kỳ nói còn chưa dứt lời, Tề Siêu Nhiên đã chạy nhanh như chớp đi mất.

Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng mà thông qua tiếp xúc, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy Tề Siêu Nhiên tư tưởng rất vững, nói vậy thì nam tử mà nàng ấy chọn trúng nhất định không thể là loại công tử ăn không ngồi rồi.

Nhìn Tề Siêu Nhiên như vui vẻ như con chim nhỏ chạy đi gặp người trong lòng mà người trong lòng mình đến nay vẫn bặt vô âm tín, Hạ Lan Tử Kỳ càng thêm thất vọng.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nàng không ngừng khích lệ chính mình, bởi vì nàng vẫn cảm thấy mình sẽ không nhìn lầm người! Nhưng mà đối mặt với hiện thực tàn khốc, nàng cũng chỉ có thể cười mình là đồ ngốc. Vì thế trái tim giống như ở trong nồi mỗi giây mỗi khắc đều bị dày vò.

Lúc này, nàng lại bắt đầu nhớ đến Hoa Tranh. Loại cảm giác nhung nhớ này khiến nàng khó chịu đến không thở nổi! Giờ phút này, nàng vô lực tựa vào trên ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, vẻ mặt uể oải.

Nhưng mà, có khi hy vọng lại được sinh ra từ trong tuyệt vọng!

Trong tầm mắt của nàng đột nhiên xuất hiện một bóng trắng, bóng trắng kia càng lúc càng lớn, con ngươi của nàng cũng dần dần lớn lên.

Đó là...... Đó là Tiểu Bạch!!!

Hạ Lan Tử Kỳ không hề chớp mắt nhìn con chim bồ câu trắng đang bay trên trời càng lúc càng gần kia, trái tim đập “thình thịch”, nhất thời cứng người lại tại chỗ.

Bồ câu nhỏ nhanh chóng bay đến bên cạnh nàng, đậu xuống trên bàn nhỏ trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ, nhìn chằm chằm nàng kêu “cúc cúc cúc“.

Hạ Lan Tử Kỳ khó tin vươn tay ra bắt lấy bồ câu, bồ câu nhỏ dùng mỏ gõ nhẹ mấy cái lên tay nàng. Đến lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ mới tin nàng không phải đang nằm mơ, đây là thật, Tiểu Bạch đã đến đây...... Hoa Tranh hồi âm......

Hạ Lan Tử Kỳ cầm bồ câu nhỏ lên, đưa tay lấy thư trong ống trúc ra rồi vội vàng mở ra xem.

Quả nhiên là thư Hoa Tranh viết cho nàng, trong thư đại ý nói là: Tiểu Bạch mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện, cho nên hai người mất liên lạc. Lần này viết thư mục đích là hẹn Hạ Lan Tử Kỳ ba ngày sau ở chỗ cũ không gặp không về, có việc cần gặp mặt nói chuyện.

Trời không phụ người có lòng, rốt cục đã có được tin tức của Hoa Tranh, Hạ Lan Tử Kỳ vui vô cùng. Nàng nhìn kỹ một chút con bồ câu trước mặt, lúc này mới phát hiện đúng là không phải con chim lúc đầu, bởi vì con này có vẻ ngoài đúng là rất giống Tiểu Bạch, nhưng cơ thể so với Tiểu Bạch nhỏ hơn một chút, xem ra tuổi cũng nhỏ hơn Tiểu Bạch.

Sau khi hồi âm lại cho Hoa Tranh, Hạ Lan Tử Kỳ tâm tình chưa từng vui vẻ như vậy lần nào. Nàng ngóng trông ba ngày nữa nhanh đến, bởi vì rất vui nên nàng không muốn chôn chân ở Thủy Tiên Các mà quyết định tới chỗ Tứ di nương ngồi chơi một lúc.

Hạ Lan Tử Kỳ dẫn theo Tử Đào, chưa tới nội viện, ở một chỗ hành lang gấp khúc bỗng trùng hợp nhìn thấy Hầu gia đang cùng một nam tử cẩm y ngọc đái đi đến.

Đi theo sau mấy nam tử còn có vài hộ vệ áo xanh, nhìn thấy những người hộ vệ kia cả đám thân thể cường tráng, nói năng cẩn trọng, uy vũ bất phàm, thì có thể đoán được người này võ công không hề kém.

Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nhìn kĩ nam tử kia, nam tử đó trời sinh có khuôn mặt yêu nghiệt tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa khiến người nhìn hồn xiêu phách lạc! Hạ Lan Tử Kỳ nhìn đến đây, kinh ngạc che miệng lại.

Là hắn? Sao lại là hắn?

Trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ bỗng hiện ra thời điểm tỷ tỷ Hạ Lan Ngu Hoa ở cùng với nam tử này chỗ bên cạnh miếu, cảnh tượng tặng tịu đó quả thật kinh động lòng người!

Hạ Lan Tử Kỳ trăm ngàn lần không thể tưởng được,khách quý mà Hầu gia tự mình nghênh đón, lại là hắn! Hắn là ai vậy? Hắn đến Hầu phủ làm cái gì?

Quan trọng là, Tề Siêu Nhiên nói muốn gặp người trong lòng, không phải hắn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.