Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 21: - Dân quốc phong vân (5)




Bất ngờ hề không đề phòng bị kéo vào lùm cây. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng không yên, vừa định giãy dụa thì phát hiện Tề Dật Phàm dùng ngón tay chọc vào cánh tay nàng sau đó chỉ chỉ về phía trước.

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, dưới ánh trăng một nam tử mặc y phục dạ hành đang lén lén lút lút vừa đi về phía trước, vừa quan sát động tĩnh xung quanh.

Không ổn, trong phủ có đạo tặc rồi! Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn Tề Dật Phàm. Lúc này, Tề Dật Phàm đang hết sức chăm chú nhìn vào tên áo đen trước mắt kia, thấy gã đang đi đến gần cái viện ở sát bên họ thì tinh thần hắn cẳng thẳng hẳn lên, hạ giọng nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Cô ở yên đây chờ ta, lát nữa bất luận có xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra.”

Tề Dật Phàm từ trong bụi cây đi ra, thấy kia tên áo đen kia có vẻ muốn nhảy vào sân, hắn thuận tay từ trong lòng lấy ra một khối bạc vụn bắn về phía nam tử kia.

Nam tử kia nghe được tiếng gió rít sau lưng, nghiêng người dễ dàng tránh được ám khí. Hắn nghĩ rằng đã bị người trong phủ phát hiện, nhưng mà. Lúc hắn xoay người chỉ thấy đứng phía sau là một nam tử cũng mặc đồ đen bịt kín mặt như hắn, ánh mắt không hề có thiện ý nhìn hắn.

Thấy người này cũng mặc y phục dạ hành, không giống như là người trong phủ, nam tử kia lúc này mới ổn định tâm lí, trầm giọng nói: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Tề Dật Phàm “Hừ” lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi!” Người này dùng hai mắt đánh giá Tề Dật Phàm một lượt, bỗng nhiên mở miêngh thương lượng: “Xem ra chúng ta cũng đều là một ruộc cả! Hay là thế này, chúng ta cứ việc người đi đường lớn của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ai làm việc người nấy. Vị bằng hữu này, ngươi xem như vậy có được không?”

Hắn đây là đã coi mình cũng là trộm rồi, Tề Dật Phàm chỉ vào cái viện bên cạnh, thắc mắc hỏi: “Ngươi muốn vào trong Thông Thiên Hiên trộm báu vật?”

Nghe những lời này, nam tử kia cũng rất kinh ngạc có vẻ như hiểu ra điều gì đó: “Hay là ngươi cũng là đến Thông Thiên Hiên trộm báu vật trong đó sao?”

Thấy mình đoán quả nhiên đúng là như vậy, Tề Dật Phàm tiến thêm một bước hỏi: “Ngươi nói thử xem, ngươi tới trộm cái gì? Nếu thứ chúng ta trộm không giống nhau thì thật ra cũng có thể nước sông không phạm nước giếng.”

“Chuyện này......” Nam tử không ngờ rằng đêm nay ra tay lại bất lợi như vậy, đối với mục đích của mình hắn không muốn dễ dàng để bị lộ vì thế hỏi lại: “Ngươi nói trước đi, ngươi muốn trộm cái gì? Ta xem thử hai ta trộm có giống nhau hay không!”

Đây là nhà mình, Tề Dật Phàm đương nhiên biết trong Thông Thiên Hiên này thứ gì quý giá nhất, thử nói: “Thứ ta muốn trộm là bảo bối có thể “hưng gia vượng tài” trong truyền thuyết. Là bình ngọc đẹp đẽ nhất trong thiên hạ......”

Tề Dật Phàm trong lúc nói chuyện đồng thời ánh mắt vẫn không rời khỏi ánh mắt người kia, thấy lúc mình vừa nhắc tới bình ngọc thì ánh mắt nam tử đó lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hắn biết mình đã không đoán sai, người này chính là đến trộm bảo bối nhà bọn họ!”

“Ngươi muốn trộm chén Bạch Linh Lung?” Nam tử kia không tin nổi, nhủ thầm rằng mình gặp xui xẻo rồi.

“Không sai! Ngươi cũng muốn trộm phải không? Xem ra chúng ta thực sự có duyên phận!” Tề Dật Phàm cười gập gập ống tay áo, ngẩng đầu lên nói: “Nghe nói trong Thông Thiên Hiên của Tề gia có rất nhiều bẫy, trước khi vào đó ngươi nên tự lượng sức mình đã, đừng để vào được mà không ra được!”

“Ta thấy người vào được mà không ra được là ngươi đó!” Dù sao, chén Bạch Linh Lung cũng chỉ có một, bây giờ lại xuất hiện thêm một đối thủ đến tranh giành, đã thế còn cao ngạo tự đại coi thường hắn khiến hắn nổi giận, thái độ hung dữ, nói: “Thức thời một chút, mau tránh ra! Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!”

Đến nửa câu cũng nghe không lọt tai! Tề Dật Phàm sao có thể nhìn đạo tặc ngang nhiên trộm đi bảo bối của nhà mình? Lạnh giọng nói: “Vậy còn để xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã!” Nói xong hướng đến ngực nam nhân kia đánh tới.

Nam tử lắc mình tránh được, đồng thời vung quyền đánh trả.

Bởi vì cách hơi xa nên hai người bọn họ nói cái gì Hạ Lan Tử Kỳ không nghe rõ. Lúc này lại thấy bọn họ đánh nhau, không khỏi lo cho Tề Dật Phàm đến toát mồ hôi. Muốn gọi người tới hỗ trợ nhưng lại sợ như thế sẽ bại lộ thân phận của Tề Dật Phàm, càng sợ bị người ta phát hiện hắn không phải ngốc thật sẽ làm hỏng chuyện của hắn. Cho nên Hạ Lan Tử Kỳ ngừng hành động, tính quan sát thêm một lúc nữa rồi nói sau.

Phía trước, cả hai người đều sợ kinh động đến vệ binh tuần tra trong phủ cho nên lúc đánh nhau cũng rất cẩn thận. Hạ Lan Tử Kỳ từ một nơi bí mật gần đó thấy rõ nam tử kia ra quyền rất hung mãnh, võ công thật ra là không kém nhưng nếu so ra thì công phu của Tề Dật Phàm còn tốt hơn.

Nam tử kia cớ việc từng quyền đều hung hãn đánh tới nhưng luôn bị Tề Dật Phàm dễ dàng hóa giải, căn bản là đánh không đến Tề Dật Phàm. Ước chừng sau năm mươi hiệp Tề Dật Phàm đột nhiên phát lực, một quyền đánh mạnh vào mặt nam nhân đó.

Nam tử lấy tốc độ cực nhanh quay đầu tránh đi, nhưng không ngờ Tề Dật Phàm xoay tay lại túm được tấm vải che mặt của người kia.

Khi vừa thấy khuôn mặt của tên đó, Tề Dật Phàm giật nảy mình một cái nhất thời trong cơn giận dữ vung quyền hung hăng đánh tới.

“Ai? Ở đâu có đánh nhau?” Một giọng nói trong trẻo của nam nhân đột nhiên từ con đường nhỏ bên cạnh vang lên.

Tiếng kêu này đã dọa đến Tề Dật Phàm và nam tử kia, cùng lúc nhìn về hướng phát ra tiếng kêu.

Chỉ thấy trên đường nhỏ cách đó không xa. Có một đội vệ binh tuần tra Hầu phủ đang giơ cây đuốc chạy về phía bọn họ.

Nam tử trong lòng biết đại sự không ổn bèn gạt Tề Dật Phàm sang một bên rồi chạy trốn mất dạng ở một lối rẽ.

Tề Dật Phàm biết rõ thân phận của mình không thể bị bại lộ, thấy người kia chạy rồi, lúc này hắn cũng chẳng quan tâm Hạ Lan Tử Kỳ trong bụi cây nữa, đành phải chọn một con đường khác, chuồn mất.

Hạ Lan Tử Kỳ thấy rõ, biết Tề Dật Phàm cũng không phải cố ý mặc kệ nàng nên đành phải bất đắc dĩ tiếp tục trốn ở trong bụi cây, chờ mấy vệ binh này đuổi theo hai người kia rồi sau đó nàng sẽ có thể nhân cơ hội chạy về Thủy Tiên Các của nàng trước.

Lúc này, đám vệ binh kia nhanh chóng đuổi theo hai người bọn họ, vừa lúc đi ngang qua chỗ bụi cây Hạ Lan Tử Kỳ trốn. Nàng nín thở, co người lại vào sâu trong bụi cây, sợ bị bọn họ phát hiện. Chỉ là thỉnh thoảng, vận mệnh sẽ đùa giỡn con người. Ngươi sợ cái gì thì cái đó sẽ đến! Khi đám vệ binh chạy qua bụi cây, quan sát không thấy cái gì liền rời đi. Hạ Lan Tử Kỳ đã an toàn rồi nhưng nàng lại đột nhiên cảm giác mũi hơi đau xót, muốn hắt xì!

Nàng trong lòng biết không ổn, đưa tay che miệng lại hi vọng bản thân không phát ra tiếng gì nhưng vẫn không chặn được tiếng hắt xì của nàng, lọt vào tai vệ binh.

“A! Trong bụi cây hình như có tiếng.” Vệ binh chạy cuối cùng đột nhiên phát hiện.

Nghe thấy hắn gọi, tất cả mọi người đều ngừng lại. Lúc này, vệ binh đi đầu chỉ hai vệ binh đi sau ra lệnh: “Hai ngườicác ngươi đến chỗ lùm cây nhìn thử xem, còn lại chia ra hai đường. Chia nhau ra bắt hai tên thích khách!”

“Rõ!” Chúng vệ binh lớn tiếng đáp lời, chia ra làm ba đường, đi thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nghe những lời đám vệ binh bên ngoài kia nói..., Hạ Lan Tử Kỳ nghe hiểu rõ! Nàng biết, chỉ cần bọn họ đến gần thì khẳng định mình sẽ bị bắt!

Nghĩ đến thân phận hiện tại của nàng trong phủ là tứ thiếu phu nhân mà đêm hôm khuya khắt lại mặc y phục dạ hành dạo chơi trong phủ, vốn đã là chuyện không thể giải thích được rồi! Hơn nữa, trước đó lại còn có hai tên “đạo tặc” đang chạy trốn, mọi người không thể không cho rằng nàng là kẻ đồng lõa đang ở đây canh chừng giúp kẻ trộm, cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp trộm bảo bối đấy!

Nghĩ vậy, Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm kêu khổ! Tề Dật Phàm ơi Tề Dật Phàm, ngươi chạy được nhưng hại chết ta rồi!

Nhìn hai vệ binh kia xách đao xông đến chỗ bụi cây, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng rối bời. Nhưng có một chuyện nàng vô cùng hiểu rõ đó là vô luận như thế nào cũng không thể để bị bọn họ bắt được!

Có điều nàng chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt thì làm sao có thể đấu lại được đám nam nhân thân thể đã tráng kiện rồi lại còn đeo thêm đao? Hạ Lan Tử Kỳ thấy bọn họ đến càng lúc càng gần nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp chạy trốn nào, lập tức đầu đầy mồ hôi.

Nhưng mà nhìn hai nam tử kia, nàng cũng không dám liều mạng chạy ra khỏi bụi cây. Dù sao hai tên vệ binh này cũng không biết trong bụi cây là cái gì nên khi đến gần cũng rất cẩn thận, nhưng nếu Hạ Lan Tử Kỳ chạy vọt ra thì chắc chắn bọn họ sẽ tóm được.

“Bọn ta đều thấy ngươi rồi! Mau bước ra đầu hàng đi! Nếu không để bọn ta bắt được thì nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!” Hai vệ binh kia từ từ tiến đến bụi cây, lớn tiếng dọa nạt.

Nếu bọn họ cứ thế xông lên đâm đao vào bụi cây khua khoắng mấy cái thì mình sẽ lập tức xong đời! Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu muốn nhặt hai cục đá phòng thân, sau đó phát hiện ra hai hòn đá này thật sự có ích rồi.

Lúc này. Thấy kia hai vệ binh kia đến gần, khoảng cách cũng không xa lắm, Hạ Lan Tử Kỳ cầm hai hòn đá mới nhặt được trên đất ném thật mạnh về phía mặt hai tên vệ binh, thừa dịp bọn họ đang tối tăm mặt mũi nhanh chóng chui ra khỏi bụi cây, chạy như trối chết.

“Đứng lại! Mau đứng lại cho ta!” Hai tên vệ binh hai mắt đẫm lệ mờ mờ, vừa chớp chớp mắt vừa xách đảo đuổi theo, vì mắt bị mờ nên nhìn mọi thứ không rõ nên chạy chậm hơn so với bình thường một chút.

Trong đó có một người không cẩn thận dẫm phải một hòn đá, bàn chân trượt một cái thiếu chút nữa là ngã xuống.

Náo loạn một hồi như vậy, những vệ binh khác trong phủ cũng nghe được động tĩnh, kêu thầm rồi đều chạy tới chỗ xảy ra chuyện.

Bởi vì quá mức sợ hãi, Hạ Lan Tử Kỳ hoảng hốt chạy bừa cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, nàng chạy vào một tòa viện. Lúc này, phía sau nàng tập tập trung không dưới mười vệ binh, có vẻ như quyết tâm bắt nàng bằng được.

Nàng vào viện, đang lúc bối rối không biết nên trốn ở đâu thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của một nam tử: “Đừng nhúc nhích! Ngươi là ai?”

Cảm giác được phía sau lưng truyền cảm giác lạnh lẽo, nàng biết mình đã bị người ta dùng dao kề vào.

Hạ Lan Tử Kỳ tuyệt vọng vừa mới quay đầu lại thì cái khăn che mặt đã bị người kia kéo tuột xuống, cùng lúc đó ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sửng sốt: “Tứ tẩu? Tại sao lại là tẩu?”

“Mau mau, thích khách kia chạy vào biệt viện của Lục thiếu gia, mau bao vây sân lại, không để cho hắn thoát!” Tiếng la hét của đám vệ binh bên ngoài đập thẳng vào tai bọn họ, Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc đại biến, không nhiều lời thêm Tề Nhan Thần đột nhiên kéo tay nàng, vội vàng lôi nàng vào phòng ngủ của mình rồi lại đem nàng kéo lên trên giường giường, quát: “Mau, lên giường!”

“Hả...... Làm gì?” Hạ Lan Tử Kỳ do dự.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn của đám vệ binh, nghe tiếng thì đã vào đến trong viện.

Tề Nhan Thần không nói hai lời, một tay đẩy ngã nàng ở trên giường, cởi giày của nàng rồi bản thân cũng kéo chăn lên giường.

Tuy rằng đã đoán ra Tề Nhan Thần đang muốn cứu mình, nhưng cô nam quả nữ nằm chung trên một giường Hạ Lan Tử Kỳ vẫn sợ cái tên hoa hoa công tử này sẽ nhân cơ hội mà sàm sỡ mình. Hạ Lan Tử Kỳ vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, cố gắng lui vào đến tận trong cùng giường, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.