Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 2: - Người thừa kế mỹ thực (1)




Hạ Lan Tử Kỳ đã gợi ý như vậy. Nàng vẫn còn không chịu thừa nhận, điều này nói nên điều gì? Càng khiến nàng nghi ngờ nhất định đứa bé này có vấn đề, nếu không nhất định sẽ không bất thường như vậy.

Vốn định vạch trần nàng ngay trước mặt, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi. Dù sao thêm một chuyện cũng không bằng bớt một truyện, trước mắt nàng chỉ cần làm tốt việc điều tra ra hung thủ sát hại Ngũ di nương là xong, tội gì ngu ngốc mà đi đắc tội với người khác? Cho nên nàng nhịn xuống không nói, đồng thời nàng cũng tin rằng con người Trầm thiếp chắc chắn có vấn đề, cứ như vậy sẽ có một ngày để lộ ra dấu vết.

Trên bàn cơm, Tôn thiếp cùng Phùng thiếp cũng chú ý tới sự bất thường của Trầm thiếp, cùng liếc mắt quan sát Trầm thiếp rồi không hẹn mà cùng lặng lẽ để tâm với chuyện này.

Đêm hè, bầu trời đầy sao sáng luôn là thời điểm lung linh đẹp nhất. Dùng cơm chiều xong, nghĩ đến đêm nay Tề Dật Phàm có thể sẽ còn tiếp tục chiếm lấy giường của nàng nên cũng không muốn về ngủ sớm.

Vô tình đi đến Vân Đoan thủy tạ trong Hà Hương hồ, hóng gió đêm thổi, dựa vào lan can trông về phía xa. Nhìn cảnh vật lờ mờ mông lung như bị một tấm vải đen mỏng che phủ, nghĩ xem giờ này Hoa Tranh đang làm gì? Có phải cũng giống như nàng đang nhớ nhung nhau?

Gió đêm hè thổi đến từng đợt hương sen. Vấn vít ở bên người Hạ Lan Tử Kỳ, một mình đứng ở đây yên lặng đến mức như muốn hòa vào trong bóng đêm. Hạ Lan Tử Kỳ tâm tình từ từ bình lặng hơn rất nhiều, nàng ở trong đình giữa hồ đứng một hồi lâu, ánh trăng rời khỏi đầu cành càng lên càng cao, nàng biết min không thể đứng ở đây mãi được, sớm muộn gì cũng phải trở về, bất đắc dĩ đành phải ra khỏi đình dẫn theo Liễu Tâm Vũ đang đứng chờ ở bên bờ cùng nhau đi về.

Sở dĩ mang theo Liễu Tâm Vũ chứ không phải Tử Đào là bởi vì sau khi ăn xong, Tử Đào nói trong người không khỏe Hạ Lan Tử Kỳ liền bảo nàng trở về phòng nghỉ ngơi đi. Thế nên mới dẫn theo Liễu Tâm Vũ tới đây.

......

“Tứ thiếu phu nhân mau nhìn xem, Thủy Tiên Các của chúng ta có phải đã xảy ra chuyện rồi không?” Liễu Tâm Vũ nói xong liền chỉ về phía trước.

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trong Thủy Tiên Các đèn đuốc sáng trưng, trong sân nhiều người nhốn nháo, đúng là so với lúc trước khác rất nhiều.

Không cần hỏi cũng biết Thủy Tiên Các nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Trầm thiếp sao?

Hạ Lan Tử Kỳ mang theo Liễu Tâm Vũ, vội vội vàng vàng chạy trở về.

Vào đại sảnh, chỉ thấy trong phòng người đã ngồi kín hết chỗ. Trong phủ từ Lão thái gia, Hầu gia cùng phu nhân. Cho tới đám đại bá tiểu thúc, tiểu cô, chỉ cần là quan hệ người nhà thì đều trình diện hết. Lão thái gia cùng Hầu gia còn đang trò chuyện gì đó, nhìn điệu bộ thì rất vui vẻ.

Hạ Lan Tử Kỳ sau khi vào nhà thì hơi ngẩn ra một chút rồi vội vàng hành lễ chào các trưởng bối.

Lão phu nhân thấy nàng đã trở về, mở miệng hỏi: “Tử Kỳ, đã tối thế này rồi, con còn đi đâu?”

Hạ Lan Tử Kỳ hơi cúi người: “Thưa mẹ chồng..., Tử Kỳ cơm nước xong thì đi tản bộ trong hoa viên.”

“Vậy chắc con còn chưa biết rồi? Vừa rồi Triệu lang trung bắt mạch cho Trầm thiếp nói Trầm thiếp đã có tin vui!” Phu nhân vẻ mặt tươi cười, trong giọng nói kèm theo sự vui sướng.

“Thật sao? Vậy thì thật là tốt quá!” Hạ Lan Tử Kỳ biết, Trầm thiếp có bầu là chuyện không giấu được lâu nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Có điều, rốt cuộc là làm sao lại bị phát hiện? Trong lòng cứ việc thắc mắc nhưng ngoài mặt vẫn phải làm tròn chức trách. Nàng quay đầu, nhìn và Trầm thiếp ngồi bên cạnh, bước mấy bước về phía trước. Cười nắm tay Trầm thiếp thật chặt: “Muội muội, ta đã nói muội có thể mang bầu rồi nhưng muội lại tùy tiện nói là dạ dày không tốt, thế nào? Ta nói đúng đấy chứ! Chúc mừng muội!”

“Cám ơn Tứ thiếu phu nhân!” Trầm thiếp hơi cúi đầu, khiêm tốn cười. Thật sự cùng với tác phong khoa trương bình thường của nàng không hề hợp.

Tôn thiếp cùng Phùng thiếp đều nghĩ là nàng ta chỉ đang ra vẻ trước mặt trưởng bối, chỉ có Hạ Lan Tử Kỳ hiểu được nàng là bởi vì chột dạ mới có thể nhu thuận như thế.

Lúc này, tam thiếu gia Tề Thiên Vũ, vỗ vỗ bả vai Tề Dật Phàm: “Tứ đệ, được đấy! Đệ đã được làm cha rồi!”

Tề Dật Phàm đưa tay đập lại hắn một quyền: “Tam ca, huynh cũng phải cố lên!”

Thấy hắn đáp trả như vậy! Thần trí thanh tỉnh như vậy khiến mọi người đều ngạc nhiên! Nhị thiếu gia Tề Tường Thụy mở to mắt kêu lên: “Tứ đệ, đệ mới vừa nói cái gì?”

Tề Dật Phàm nói hết sức rõ ràng: “Tam ca cũng phải cố gắng sinh một đứa nhỏ nha!”

“Gia gia mau nhìn xem! Huynh của con khỏi rồi! Huynh của con đã thanh tỉnh!” Tề Siêu Nhiên bỗng nhiên nhảy ra khỏi đám người, vui mừng vô cùng.

Chuyện này khiến cho tất cả mọi ánh mặt trong phòng đều dồn lên người Tề Dật Phàm.

Chỉ có Cẩm Nguyệt, chẳng biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái. Đối mặt với tình huống như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ có chút thắc mắc, Tề Dật Phàm không phải nói là muốn một tháng sau mới khôi phục bình thường ư? Sao bây giờ đã “hiển sơn lộ thủy” rồi vậy? Chẳng lẽ thực hiện trước kế hoạch ư?

Lúc này, lão thái gia hơi nghiêng người tới phía trước, trong lòng đầy chờ mong nhìn hắn, “Tiểu Tứ, có phải con đã thanh tỉnh rồi không? Con có còn nhớ rõ vào lúc đại thọ sáu mươi của gia gia, con đã tặng lễ vật gì cho gia gia không?” Lão thái gia khi nói những lời này có chút kích động, muốn kiểm tra xem hắn có thật sự là đã tốt lên rồi không.

Lão thái gia lời vừa nói ra khỏi miệng, cả phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng, cùng nhau nhìn chằm chằm phản ứng của Tề Dật Phàm.

Lúc này, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Vẻ mặt mờ mịt liếc mắt quét qua mọi người một lượt, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Thứ con tặng cho gia gia là Đầu đen đại tướng quân!”

Nhận được câu trả lời ngây ngô của hắn, mọi người không khỏi thở dài! Lão thái gia khổ sở nhắm hai mắt lại, nhưng Hầu gia vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Cái gì mà Đầu đen đại tướng quân! Dật Phàm, con nhớ kĩ lại lần nữa xem!”

Tề Dật Phàm không kiên nhẫn khoát tay,ngu ngốc nói: “Con nhớ mà, gia gia thích đầu đen đại tướng quân của con từ lâu rồi, cho nên mừng thọ gia gia, con mới nén đau thương đem tặng cho gia gia, tuyệt đối không nhớ sai!”

Lão thái gia bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, mình đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn muốn con dế của nó làm cái gì! Xem ra, đứa cháu này vẫn chưa khỏe hắn, làm mình mừng hụt rồi.

Phu nhân nhìn thấy vẻ mặt lão thái gia và Hầu gia đau lòng như vậy, thu lại nụ cười, quay đầu hỏi: “Tử Kỳ à! Dật Phàm đây là có chuyện gì?”

Sao lại thế này? Nhân cơ hội này mà làm ra vẻ thần bí! Làm bước đệm cho việc hắn sẽ khỏi bệnh vào tháng sau.

Giờ khắc này, Hạ Lan Tử Kỳ lại cần phải phối hợp, cho mọi người một lời giải thích hoàn mỹ. Vì thế đi đến phía trước, mỉm cười: “Mẹ chồng, gần đây Tử Kỳ căn cứ vào bệnh trạng của Dật Phàm, phối lại phương thuốc lần nữa, với lại còn tăng thêm lượng thuốc. Vừa rồi mọi người đã thấy rồi đó, chàng sẽ ngẫu nhiên thanh tỉnh. Điều này chứng minh tác dụng của thuốc không tồi. Chỉ cần tiếp tục dùng thuốc, số lần chàng thanh tỉnh sẽ càng nhiều, mỗi lần thanh tỉnh thời gian cũng sẽ dài hơn, từ từ sẽ hoàn toàn có được chuyển biến tốt đẹp!”

Lão thái gia bỏ tay đang đỡ trán ra, hai mắt tỏa sáng: “Nói như vậy,bệnh của Dật Phàm có thể chữa khỏi?”

Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu xác nhận: “Vâng ạ! Vốn dĩ con còn không tin có thể chữa khỏi cho chàng! Cũng là vừa chữa trị vừa mày mò phương pháp, phương thuốc cũng thay đổi đến mấy lần! Cũng may lần này đổi phương thuốc lần cuối lại có hiệu quả, đây cũng là do tổ tông phù hộ! Gia gia yên tâm, Dật Phàm được cứu rồi! Sẽ nhanh chóng hoàn toàn hồi phục!”

Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, ánh mặt nhìn thẳng Cẩm Nguyệt, Cẩm Nguyệt chẳng nói chẳng rằng nhìn nàng cười cười. Bộ dạng cực kì vừa lòng.

Nghe nói bệnh của cháu trai sẽ nhanh chóng được trị khỏi, lão thái gia chuyển buồn thành vui, nếp nhăn trên mặt đều mừng đến nở hoa.

“Có thể chữa khỏi cho con ta, đây là một cái công lớn!” Người không thích nói chuyện nhiều như Hầu gia, khó khắn lắm mới mở miệng nói một câu: “Chờ đến khi con chữa khỏi bệnh cho Dật Phàm thì cha chồng đáp ứng con, các bảo bối trong Thông Thiên hiên, còn có thể tùy tiện chọn một món. Coi như là phần thưởng cho con!”

“Hư......” Những chị em dâu khác trong phòng hít vào một hơi khí lạnh!

Chỉ cần trị khỏi cho Tề Dật Phàm liền thưởng một món bảo bối, đây là cái gì vậy. Phải biết rằng, bảo bối trong Thông Thiên hiên đều là vô giá! Hầu gia bình thường đối với nhi tử của mình cũng không tùy tiện tặng bao bối trong Thông Thiên hiên chứ đừng nói là cho con dâu! Cho nên đám chị em dâu vừa mới nghe nói sẽ tặng bảo bối trong Thông Thiên hiên cho Hạ Lan Tử Kỳ, ai nấy đều lén nuốt nước miếng.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ cúi người: “Chữa khỏi cho phu quân là bổn phận của con dâu, con dâu không dám kể công!”

Phu nhân là người rất biết giữ mặt mũi, mở miệng nói: “Tử Kỳ! Hầu gia từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, nếu con có bản lĩnh chữa khỏi cho Dật Phàm thì đây là công của con, con đừng quá khiêm nhường.”

Đã nói đến nước này, nếu từ chối tiếp thì lại là làm kiêu. Hạ Lan Tử Kỳ đành phải đáp lời: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, con nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi cho Dật Phàm.”

Vì thế, trong đợt gia đình hội tụ này Trầm thiếp vốn đang nở mày nở mặt, trong lúc vô ý lại bị Hạ Lan Tử Kỳ cướp mất sự chú ý.

Trước khi rời đi, phu nhân dặn Hạ Lan Tử Kỳ: “Dật Phàm bây giờ vẫn còn chưa hiểu chuyện lắm mà Trầm thiếp lại đang mang thai. Chuyện trong ngoài Thủy Tiên các, con lại phải bỏ thêm nhiều tâm sức, chắc chắn sẽ có chút mệt mỏi. Nếu như có khó khan gì nhất định phải phái người nói cho mẹ chồng, nếu như trong phạm vi giải quyết của ta, ta nhất định sẽ giúp con.”

“Tử Kỳ đã hiểu. Đa tạ mẹ chồng ưu ái!”

Sau khi tiễn cả đại gia đình rời đi, Hạ Lan Tử Kỳ lại gọi thêm hai nha hoàn và hai bà mụ đến cho Trầm thiếp dùng. Sau khi dàn xếp hết thảy xong xuoi, lúc này mới kéo lê thân thể mệt mỏi về phòng ngủ.

Vào nhà xong quét mắt một lượt, không thấy bóng dáng Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ vui vẻ xoay người đóng cửa, lại chợt nghe phía sau có người cười nói: “Muốn nhốt ta ở ngoài sao? Sợ là hôm nay không được, có thể ngày mai cô mới có cơ hội đấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ kinh ngạc quay đầu, đã thấy hắn đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhất thời cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Ngươi là quỷ à! Sao lại tới không thấy hình, đi không thấy bóng thế hả?”

Tề Dật Phàm cười nhạt một tiếng: “Ta mới vừa từ cửa sổ nhảy vào, là bản thân cô không nhận ra đó thôi.”

Hôm nay lại phải cùng nằm chung với ôn thần này rồi! Hạ Lan Tử Kỳ vốn đã rất đau đầu rồi đi tới, vẫn làm bộ bình thường hỏi: “Lúc Trầm thiếp ăn cơm không phải nói dạ dày không tốt sao? Đến buổi tối thế nào lại thông báo là nàng có tin vui vậy?”

Tề Dật Phàm thần sắc đột nhiên thay đổi: “Là ta gọi Triệu lang trung tới, kiểm tra tha thể cho nàng.”

“Cũng đúng, tiểu thiếp của ngươi khó khăn lắm mới có thể mang bầu, ngươi cũng không thể qua loa được!” Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay từ trong bình thủy tinh rút ra một cành bách hợp, ở trong tay vừa thưởng thức, vừa suy nghĩ có nên đem chuyện đứa bé trong bụng Trầm thiếp có vấn đề nói cho hắn biết không.

Nhưng mà nàng không chú ý rằng sau khi nghe những lời nàng nói Tề Dật Phàm thần sắc bỗng nhiên biến thành khó coi hẳn lên, nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, gằn từng chữ: “Đứa nhỏ kia không phải của ta!”

“Ngươi, làm sao ngươi biết?” Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nhảy dựng, khó tin ngẩng lên nhìn.

Phản ứng của nàng cũng khiến Tề Dật Phàm giật mình: “Chẳng lẽ cô cũng biết chuyện này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.