Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 13: - Người thừa kế mỹ thực (12)




Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chuông bạc trong tay. Lòng đầy hoài nghi. Rốt cuộc là như thế nào đây? Nếu không phải là bà Ngô tìm lại, thì cũng không thể nào là chuông bạc tự có chân chạy về được.

Nàng đang bí mật tìm kiếm chuông bạc thì nó lại xuất hiện trước mắt nàng, chuyện kì quái như thế chỉ có duy nhất một khả năng đó là có người khác chủ động trả về cho nàng.

Theo như suy luận này, Hạ Lan Tử Kỳ tiếp tục suy đoán. Biết nàng đang tìm kiếm chuông bạc chỉ có ba người, một người là bà Ngô, một người là Tề Dật Phàm, một người còn lại chính là Tề Nhan Thần.

Mà lúc nãy bà Ngô đã nói là chuông bạc không phải do bà ấy tìm lại, Tề Dật Phàm thì đêm qua mới biết là chuông bạc bị mất nên cũng không thể là hắn tìm về được, cho dù có là hắn tìm về đi nữa thì chuông bạc quan trọng như vậy hắn cũng không thể tùy tiện ném ở trên bàn được, dù thế nào cũng phải sẽ tự tay đưa cho mình. Cho nên, người duy nhất có thể đem chuông bạc trở về đây chỉ có Tề Nhan Thần.

Nhưng mà. Ngày hôm qua nàng đi tìm Tề Nhan Thần, hắn còn nói rõ là không tìm thấy! Hay là Tề Nhan Thần lừa gạt mình? Nhưng sao hắn lại lừa gạt mình? Ví dụ như hắn lừa mình thật thì sao bây giờ lại trả về đây?

Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm qua có người từ ngoài cửa sổ ném vào cục đá, vì thế không kiềm chế được liên tưởng nếu Tề Nhan Thần chính là người nem cục đá ở ngoài vào thì giải thích này hoàn toàn hợp lí.

Bởi vì hắn nghe được chuyện mình và Tề Dật Phàm nói, biết là không tìm thấy chuông bạc Tề Dật Phàm sẽ không dễ dàng tha cho mình. Lúc đó lương tâm mới trỗi dậy, trả lại chuông bạc về.

Thế nhưng tại sao khi tìm thấy chuông bạc hắn không đưa luôn cho mình, Hạ Lan Tử Kỳ không phải con giun trong bụng hắn, đương nhiên là không thể biết được rồi! Hi vọng đây chỉ là một trò đùa của hắn, tốt nhất là đừng có thêm ý đồ gì khác nữa.

Có điều, đây hết thảy đều là suy đoán của Hạ Lan Tử Kỳ, sự thật cuối cùng có phải là thế hay không nàng cũng không dám khẳng định. Tuy nói nàng có thể tự mình đến hỏi Tề Nhan Thần, để hắn tự mồm chứng thực nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ không muốn hỏi. Thứ nhất bởi vì người ta lặng lẽ đưa tới, chắc chắn không muốn đối mặt với nàng. Thứ hai, nàng cũng không muốn chứng minh suy đoán của mình là thật, bởi vì càng làm rõ mọi chuyện thì càng khiến cho người ta thêm xấu hổ.

Tóm lại, ai trả về đều không quan trọng, quan trọng là chuông bạc đã mất mà lấy lại được rồi, để xem về sau Dật Phàm làm sao có thể ra oai với mình nữa!

......

Hạ Lan Tử Kỳ biết Tề Dật Phàm là cái kiểu đại thiếu gia, từ đã quen được chăm sóc tỉ mỉ, sai bảo người khác. Có lẽ chẳng ai dám đối nghịch lại với hắn, mà tối hôm qua mình lại lừa hắn như vậy, phỏng chừng hắn nhất định là đã ghi thù rồi! Cho nên loại chuyện chờ cơ hội trả thù này, hắn nhất định có thể làm ra được.

Nhận ra vấn đề này, vì muốn tránh né hắn mà Hạ Lan Tử Kỳ buổi tối sau khi cơm nước xong đã đóng tất cả các cửa từ rất sớm, dặn dò Tử Đào và Liễu Tâm Vũ, cấm bất luận kẻ nào vào quấy rầy. Cũng may đã hai ngày trôi qua, Tề Dật Phàm không hề đến tìm nàng gây rối.

Ngày hôm đó sau khi dùng cơm chiều xong, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn như mọi khi nhốt mình trong phòng. Nghĩ ngày mai sẽ được cùng Hoa Tranh gặp gỡ rồi, hưng phấn ngủ không nổi nên quyết định rời giường nghiên cứu xem ngày mai đi gặp người trong lòng thì nên mặc cái gì mới đẹp.

Nàng mở tủ quần áo ra. Một lúc lấy xuống năm sáu bộ quần áo, đặt ở trên bàn, đứng trước gương, lần lượt ướm từng cái lên người mình. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Tử Đào: “Tứ thiếu gia, đã muộn thế này rồi sao người còn tới đây?”

“Tử Kỳ, Tử Kỳ...... Mau ra đây chơi với ta!” Tề Dật Phàm chẳng thèm để ý tới Tử Đào, vừa dùng cái giọng ngọng ngịu gào thét, vừa đi tới cửa phòng Hạ Lan Tử Kỳ.

Liễu Tâm Vũ lúc này cũng từ trong nhà đi ra, vội vàng tiến đến ngăn cản: “Tứ thiếu gia, đừng gọi nữa! Tứ thiếu phu nhân thân thể không thoải mái nên đã đi nghỉ rồi.”

Tử Đào cũng nói: “Đúng vậy! Tứ thiếu gia, mời người quay về đi ạ!”

“Không thoải mái? Vậy thì ta đây lại càng phải vào thăm nàng!” Tề Dật Phàm vung tay một cái, đem hai người các nàng gạt sang một bên, lảo đảo, dáng vẻ đứng còn không vững, đến trước cửa Hạ Lan Tử Kỳ, đưa tay đẩy nhưng mà cửa đã cài không thể mở được.

“Tử Kỳ, mở cửa......” Tề Dật Phàm đập vào cửa “ầm ầm ầm”.

Hắn quả nhiên tới trả thù rồi! Hạ Lan Tử Kỳ gom hết quần áo trên bàn lại với nhau rồi vội vàng nhét vào trong tủ treo quần áo.

“Tứ thiếu gia, ngài đừng gõ nữa, nếu người không ngủ được muốn tìm người chơi thì nô tỳ đi gọi Liên Kiều đến chơi cùng thiếu gia!” Liễu Tâm Vũ đi đến, tiếp tục khuyên can.

“Ta không cần Liên Kiều, ta muốn cùng chơi với Tử Kỳ!” Hắn gõ vào cửa thật mạnh: “Tử Kỳ Tử Kỳ nàng ra đây!”

Nghe thấy tiếng đập cửa, nhìn hắn chủ động khiêu khích. Hạ Lan Tử Kỳ tâm tình trở nên buồn bực: “Đừng gõ nữa! Có việc gì ngày mai nói sau!”

Hai nha đầu thấy tình cảnh này, tiến lên phía trước kéo Tề Dật Phàm: “Tứ thiếu gia, đi thôi! Quay về đi!”

“Buông!” Tề Dật Phàm nhoáng một cái thu vai lại, gạt hai người ra, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một con dao nhỏ.

“Tứ thiếu gia, ngài muốn làm gì nữa?” Vừa thấy hắn lấy dao ra, hai người đều sợ hãi! Cũng không dám bước lên kéo hắn nữa.

“Tử Kỳ, ta tới rồi!” Tề Dật Phàm nói xong liền đem dao nhỏ vói vào khe cửa, bắt đầu nâng then cài lên.

Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong phòng nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng bối rối không thôi nhưng cũng chẳng còn cách nào.

“Két......” Cửa mở, Tề Dật Phàm chân như đạp gió lao thẳng vào. Trong lúc rối như tơ vò Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy rõ ánh mắt Tề Dật Phàm nhìn nàng có mang theo tia đắc ý. Cùng lúc đó, nàng cũng ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.

Không đợi nàng đang kinh ngạc kịp phản ứng lại, Tề Dật Phàm đã ngồi ở trên giường, nói to với Tử Đào và Liễu Tâm Vũ: “Bổn thiếu gia muốn rửa chân, đi, lấy cho bổn thiếu gia một chậu nước rửa chân!”

Hạ Lan Tử Kỳ không chút suy nghĩ, thốt lên: “Không được đi!”

Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ liếc nhau một cái, vẻ mặt do dự. Tuy nhiên cũng không hề nhúc nhích.

“Không đi? Ngày mai các ngươi đều cuốn gói hết đi cho ta!” Tề Dật Phàm lúc này tuy rằng mồm miệng không rõ, nhưng ý tứ lại thể hiện vô cùng rõ ràng.

Nghe mấy lời ấy, hai người thần sắc vô cùng lo lắng, càng thêm khó xử.

“Sao vậy? Lời bổn thiếu gia nói không dùng được phải không?” Tề Dật Phàm trừng mắt hai người: “Liễu Tâm Vũ, ngươi đi!”

Liễu Tâm Vũ thân mình cứng đờ, liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, vẫn không nhúc nhích.

Tề Dật Phàm tức giận nổi lên, lại chỉ vào Tử Đào: “Ngươi đi! Nếu không đi..., bây giờ ta đuổi ngươi!”

Tử Đào run lên một cái, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch. Kỳ thật, nhà nàng rất nghèo, hơn nữa phụ mẫu nàng chỉ có một đứa con gái là nàng, nàng còn phải kiếm chút tiền để về sau còn để cha mẹ dưỡng lão! Cho nên, nàng không thể đánh mất công việc này.

Tề Dật Phàm dù hồ nháo thế nào thì cũng là thiếu gia trong phủ, một câu quyết định là quyết định được nàng đi hay ở, đây đúng là rắc rối lớn. Tử Đào trong lòng hết sức rối rắm, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ. Dù sao tuổi còn nhỏ, không hiểu nhiều chuyện lại gặp phải bất ngờ không biết làm thế nào đành xoay người rời đi.

Tuy nói Tử Đào là bị ép bất đắc dĩ, nhưng khi so với Liễu Tâm Vũ đứng bên cạnh, Hạ Lan Tử Kỳ tim chợt lạnh. Nàng quay đầu hung hăng trừng mắt lườm Tề Dật Phàm, biết rõ người đang cố ý chọc ngoáy nên trong lòng càng thêm phẫn hận.

Đối mặt với ánh mắt chán ghét của Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm làm như không thấy, ngáp một cái, sườn tựa vào đầu giường, có vẻ muốn ngủ.

Gặp Hạ Lan Tử Kỳ sắc mặt cực kì khó coi, Liễu Tâm Vũ đã đoán ra hai người đây là đang giận dỗi, nhẹ giọng nói: “Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu gia uống nhiều quá! Người không cần phải chấp nhặt với thiếu gia, đừng nóng giận!”

Không tức giận đó là giả dối, tuy nói Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng bị đè nén, nhưng vẫn phải bình tĩnh nói: “Ta không sao, Liễu Tâm Vũ, ngươi lui xuống trước đi!”

Lúc này, Tử Đào rất Nhanh đã đem nước ấm trở về, nàng đem chậu nước đặt ở bên giường, đưa tay cởi giầy Tề Dật Phàm ra tính rửa chân cho hắn.

Nhưng Tề Dật Phàm lại đột nhiên tỉnh lại, đem chân rút về đặt sang bên cạnh, ngồi dậy: “Không cần ngươi rửa, ngươi lui xuống đi”

Tử Đào rời đi. Phòng trong chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nhịn không được nữa, thái độ hung dữ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Lúc này, Tề Dật Phàm híp nửa hai mắt, liếc nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Ta muốn thế nào? Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán được sao? Đêm đó chính mồm cô đã đáp ứng nếu thua sẽ rừa chân cho ta. Cô cho là cô trốn được mùng một thì sẽ trốn được tới mười lăm sao? Hôm nay ta muốn cô thực hiện lời hứa!”

“Ngươi......” Mặc dù đối với mục đích của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng biết rõ. Bắt nàng phải rửa chân cho tên trứng thối này, vậy thì so với giết nàng còn khó chịu hơn!

“Ngươi cái gì? Còn không mau lại đây?” Tề Dật Phàm đem hai chân duỗi thẳng, vẻ mặt tà ác!

Nhìn bộ dáng này của hắn, thấy không có vẻ sẽ tha cho! Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng, xoay người đi. Nhưng mà, chưa kịp tới cửa, sau áo đã bị người túm lấy.

“Trứng thối, ngươi mau thả ta ra!” Hạ Lan Tử Kỳ dùng sức giãy dụa, lại đột thấy thấy bên hông đau nhói, cả người cứng lại không nhúc nhích được.

Tề Dật Phàm chuyển đến trước mặt nàng, cười lạnh nói: “Cô muốn chạy đi đâu? Chẳng lẽ tính quịt nợ sao?”

Tiếp xúc gần gũi thế này, Hạ Lan Tử Kỳ mới phát hiện, ánh mắt Tề Dật Phàm trong trẻo, tinh thần sảng khoái, làm gì có vẻ say rượu đâu? Hơn nữa đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ mẫn cảm phát hiện, trên ống tay áo của hắn có nước đọng vẫn chưa khô. Vừa nãy khi hắn vung tay lên, sẽ thấy toàn mùi rượu. Nhưng trên thực tế hắn không hề uống rượu, là hắn cố ý dùng rươu đổ lên quần áo, giả say để xông vào phòng ngủ của mình.

Hạ Lan Tử Kỳ từ nhỏ đến lớn, chưa từng rửa chân cho người khác, lần này sao có thể để hắn chiếm tiện nghi? Vì thế nói: “Ngươi đừng khinh người quá đáng, nghĩ ta sẽ rửa chân cho ngươi, không có cửa đâu!”

Tề Dật Phàm nhướng mày, hôm này hắn bằng bất cứ giá nào cũng nhất định phải làm cho Hạ Lan Tử Kỳ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

Hắn cong khóe miệng, môi nhêch lên nụ cười. Nụ cười kia tuy nhạt nhẽo nhưng lại mang vài phần lạnh lùng, khiến Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được rùng mình một cái.

Tề Dật Phàm ghé sát vào, trong ánh mắt lộ ra ánh nhìn nguy hiểm: “Ta hỏi lại cô một lần nữa, cô rửa, hay là không rửa?”

Đây là vấn đề mặt mũi, đã phạm vào giới hạn của Hạ Lan Tử Kỳ, cắn răng nói: “Không rửa!”

“Được rồi, vậy cô đừng có hối hận!” Tề Dật Phàm hôm nay là dùng thái độ không đạt được mục đích quyết không từ bỏ đến tìm nàng! Cho nên, các loại tình huống hắn đã nghĩ ra rồi, cũng biết Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời vì thế hắn sử dụng chiêu cuối, đưa tay kéo vạt áo bên hông Hạ Lan Tử Kỳ, chỉ mới kéo nhẹ một cái, quần áo màu thủy lam ngay lập tức rơi xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Hạ Lan Tử Kỳ sợ mất hồn mất vía! Lo lắng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.