Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 11: - Người thừa kế mỹ thực (10)




Sáng sớm, Hạ Lan Tử Kỳ đã rời giường. Trang điểm cho mình thật xinh đẹp, chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Bữa sáng nàng phát hiện Tề Dật Phàm không có tới ăn cơm, sau đó hỏi người khác thì mới biết, Tề Dật Phàm sau khi rời giường đã ầm ỹ muốn tới cửa hàng của Vương lão gia ăn cháo hoa táo, vì thế sáng sớm đã dẫn Vương Tiểu Lỗi ra ngoài.

Hắn đi thì tốt rồi, đỡ phải nhìn thấy phát phiền! Hạ Lan Tử Kỳ cơm nước xong thì đem mọi chuyện trong viện giao cho Tôn thiếp, sau đó dẫn theo bà Ngô, Tử Đào, Liễu Tâm Vũ cùng hai tên gia đình nữa cùng ngồi xe ngựa ra ngoài.

Vừa ra khỏi Hầu phủ, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang. Nhìn đường cái tấp nập đang dần hiện ra, cả trái tim như đắm chìm trong ánh sáng, như đang bay lượn trên bầu trời xanh. Tóm lại, đã lâu chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

Xe ngựa đi về phía trước với tốc độ bình thường. Hạ Lan Tử Kỳ lại cảm thấy đi quá chậm, thúc giục gã gia đinh chạy nhanh hơn một chút.

Ước chừng giờ Tỵ sáu khắc, xe ngựa chạy đến cửa Vạn Phúc trà lâu, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên hỏi: “ bà Ngô, những thứ chúng ta phải mang lên núi lễ thần, bà chuẩn bị đủ chưa?”

Bà Ngô vội vàng đáp: “Trước khi xuất môn theo lời tứ thiếu phu nhân căn dặn, lão nô đã mang theo sáu loại hoa quả, mười tám cái bánh bao, còn có hoa thơm linh tinh, toàn bộ đều mang đủ.”

Hạ Lan Tử Kỳ thò người ra phía trước nhìn ngó: “Mang theo dầu vừng không?”

Ngô mụ vỗ ót: “Ai nha! Cô xem lão nô thật hồ đồ, dầu vừng...... Lão nô quên đem theo!”

Hạ Lan Tử Kỳ cao giọng nói: “Dừng xe!”

Gã sai vặt vội vàng đem xe dừng lại.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ trách cứ: “Bà Ngô, lần nay đi ta thứ nhất là lễ Phật tạ Thần, thứ hai là còn muốn ở trước Phật tổ thắp cho nương ta một ngọn đèn. Không có dầu vừng sao được?”

“Đều do lão nô lớn tuổi, đầu óc lẩm cẩm rồi.” Bà Ngô thoáng nhìn qua trà lâu bên cạnh, đề nghị: “Hay là, tứ thiếu phu nhân lên trên trà lâu ngồi một lát, để gia đinh đi mua dầu vừng về, chúng ta lại lên đường?”

“Xem ra cũng chỉ đành như thế.” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn cửa hàng bên đường hỏi bà Ngô: “Trong thành này, dầu vừng nhà nào là tốt nhất?”

Bà Ngô lập tức đáp: “Xưởng ép dầu ở Bắc thành, nghe nói nhà hắn mỗi lần khi ép dầu hương thơm bay đầy đường. Cả thành đều công nhận, đây là xưởng ép dầu tốt nhất.”

Hạ Lan Tử Kỳ nghe xong, hơi hơi nâng tay. Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ trong nháy mắt đã đem nàng đỡ xuống xe ngựa.

Lúc này. Nàng nói với gã gia đinh đánh xe: “Chúng ta ở trong Vạn Phúc trà lâu chờ ngươi, bây giờ ngươi đánh xe đến Bắc thành, mua cho ta mười cân dầu vừng.”

Gã sai vặt có chút do dự: “Tứ thiếu phu nhân, lái xe đến thành Bắc cho dù nhanh nhất cũng phải mất hai canh giờ mới có thể trở về. Sau đó chúng ta còn phải lên núi bái Phật, thời gian có phải gấp gáp quá không?”

“Vẫn kịp thời gian, chúng ta trở về trước bữa cơm chiều là được.” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu, kêu một tiếng: “Bà Ngô”

Bà Ngô ngầm hiểu, từ trong lòng lấy ra một lượng bạc giao cho gã gia đinh. Nếu chủ tử còn không sợ muộn, gã gia đinh đương nhiên sẽ nghe lệnh làm theo. Giơ roi ngựa lên, đánh xe rời đi.

Bà Ngô lại nói: “Tứ thiếu phu nhân, bọn nha đầu muốn xuất phủ một chuyến cũng không dễ dàng. Nếu mua dầu vừng cần thời gian dài như vậy, không bằng để bọn họ ra ngoài một lúc, để bọn họ tùy tiện đi dạo trên đường, muốn vài thứ mình thích. Chỉ cần được về đúng giờ không làm hỏng việc là được rồi.” Bà Ngô lại kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ: “Lão nô lớn tuổi đi không nổi nữa, ở lại trong trà lâu cùng cô. Tứ thiếu phu nhân xem có được không?”

“Cũng tốt, nếu bà Ngô đã lên tiếng thay thì các cô cứ ra ngoài đi dạo phố một lát đi!” Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn các nàng: “Đến giờ nhớ phải trở về, đừng muộn là được.”

Bọn nha đầu cả ngày làm việc ở trong vương phủ, cũng thấy rất nhàm chán. Vốn khi tứ thiếu phu nhân rời phủ đồng ý mang theo các nàng, các nàng đã rất cao hứng rồi, lúc này lại nghe nói là được ra ngoài dạo phố thì càng thêm vui vẻ.

Tử Đào vui mừng nói: “Tứ thiếu phu nhân, hay là người cũng cùng chúng em đi dạo trên phố một lúc đi!”

Bà Ngô nhìn Tử Đào, mở miệng dạy bảo: “Nha đầu ngốc, tứ thiếu phu nhân là thân phận gì? Có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện trên phố sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ mang trên mặt nụ cười bình thản: “Các ngươi đi đi! Ta cùng bà Ngô ở trà lâu uống chút trà, ngắm nhìn cảnh phố cũng không tồi!”

Bốn nha đầu nghe xong, nhất tề cảm kích cúi người trước Hạ Lan Tử Kỳ: “Cám ơn tứ thiếu phu nhân, cám ơn bà Ngô!”

Rốt cục cũng đuổi được hết đám người đó đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ thở phào.

Bà Ngô lúc này nói: “Tứ thiếu phu nhân mau vào trà lâu đi! Lão nô đã sắp xếp hết thảy xong xuôi cả rồi.”

Sau bình phong trà lâu, Hạ Lan Tử Kỳ tháo tráng ức, thay quần áo bà Ngô đã sớm đưa đến trà lâu để đi gặp Hoa Tranh, bắt đầu bỏ ra các loại chai lọ để dịch dung.

Bà Ngô đứng ở bên cạnh, thấy nàng đem khuôn mặt vốn xinh đẹp qua một lúc tô tô vẽ vẽ bằng mấy thứ nước này mà hóa trang thành nữ tử có bộ dạng bình thường thì vô cùng thắc mắc: “Tứ thiếu phu nhân, cô vẫn luôn dùng bộ dạng này để gặp Hoa Tranh công tử sao?”

“Đúng thế!” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chung quanh một chút, cảm giác có nhiều chỗ còn muốn sửa lại, tiếp tục hóa trang: “Lúc trước, con cùng sư phụ xuống núi xem bệnh cho dân chúng nhiễm dịch bệnh. Đúng lúc đó thì con quen biết chàng, lúc ấy vì để tiện xem bệnh, con vẫn luôn dịch dung. Vốn định vào đêm động phòng hoa chúc khi bọn con thành thân sẽ cho hắn bất ngờ, nhưng mà bây giờ...... Haizz......”

Nói đến đây thì Hạ Lan Tử Kỳ có chút thương cảm: “Hiện tại con vừa muốn nhìn thấy hắn, lại sợ nhìn thấy hắn......” Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên nắm lấy tay bà Ngô: “Bà Ngô, tự nhiên con thấy lo quá. Bà nói xem, nếu hắn biết con đã lập gia đình rồi thì liệu có ghét bỏ con không?”

Bà Ngô tuy rằng trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng vẫn vuốt tóc nàng, vẻ mặt hiền từ động viên nàng: “Hoa Tranh công tử vào lúc cô dịch dung thành người có dung mạo bình thường vẫn còn có thể thích cô, có thể thấy được, hắn rất thật lòng với cô, sẽ không ghét bỏ cô đâu.” Bà Ngô vẫn có chút lo lắng nói: “Tứ thiếu phu nhân, nếu Hoa Tranh công tử không chê cô thì cô tính định thế nào? Cùng Hoa Tranh công tử bỏ trốn sao? Nhưng mà cô và tứ thiếu gia vẫn còn có hôn thư. Cho dù cô có đi tới đâu cũng vẫn là nương tử của Tứ thiếu gia đó!”

Hạ Lan Tử Kỳ không đem chuyện hiệp ước của mình và Tề Dật Phàm nói cho bà Ngô, kỳ thật cũng không phải không tin tưởng bà Ngô, mà là sợ bà Ngô biết quá nhiều. Một ngày kia sẽ liên lụy đến đến bà ấy, cho nên chưa nói.

Hạ Lan Tử Kỳ sau khi dịch dung xong, vừa dặm phấn vừa nói: “Bây giờ con cũng không có ý định bỏ trốn cùng hắn. Chỉ cần hắn không chê con, con sẽ nghĩ cách để đương quang minh chính đại ở cùng một chỗ với hắn.”

Chỉ trong chốc lát, Hạ Lan Tử Kỳ đã bôi phấn xong rồi. Nhưng mà sau khi trát phấn xong da mặt không còn trắng sáng nữa, mà là hơi có vẻ vàng vọt.

“Bà Ngô, bà thấy thế nào?” Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu cười nhìn bà Ngô.

Bà Ngô tỏ vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói: “Đây, đây thật sự đúng là hai người mà!” Bà kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ nhìn trái nhìn phải. Còn không tin nổi bèn lấy tay chạm vào mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, nếu không phải lão nô tận mắt nhìn thấy mà cô cứ thế này đứng trước mặt lão nô, thì nhất định lão nô nhận không ra!”

“Vậy được rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ ngồi xuống, đem nước thuốc cất vào trong hộp nhỏ: “Đây chính là thứ do sư phụ lao tâm nghiên cứu mới chế ra được, bởi vì không cần dán mặt nạ nên sau khi dịch dung xong sẽ nhận không ra.”

Ngô mụ tò mò không thôi, có chút hưng phấn: “Tứ thiếu phu nhân, có thể dùng thuốc này biến lão nô thành cô gái trẻ mười tám được không?”

“Xì!” Hạ Lan Tử Kỳ bị bà Ngô nói làm cho tức cười: “Nước thuốc dịch dung này tuy rằng khi hóa trang sẽ rất khó phát hiện, nhưng cũng có hạn chế. Nó không giống như cái mặt na dạ, có thể khiến nam tử dịch dung thành nữ nhân, loại này lại không thể. Nó chỉ có thể thay đổi khuôn mặt, trẻ hơn mấy tuổi hoặc lớn hơn một chút, nhưng sẽ không chênh lệch tuổi quá lớn.”

“Ồ!” bà Ngô có chút ngượng ngùng, cười: “Làm hại lão nô cao hứng hụt một hồi.”

Xem ra vô luận bao nhiêu tuổi thì nữ nhân nào cũng khát vọng tuổi trẻ xinh đẹp nha! Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nàng nói: “ Bà Ngô, thật ra bà cùng với những người cùng lứa tuổi thì cũng không tính là già lắm! Đúng rồi, con có một phương thuốc có thể chống lão hóa. Chờ khi hồi phủ con lấy cho bà, chỉ cần uống theo phương thuốc này thì có thể trì hoãn tuổi già!”

Nghe được những lời ấy, bà Ngô vẻ mặt vui sướng: “Vậy thì lão nô sẽ không khách khí với Tứ thiếu phu nhân!” Bà ngẩng đầu, nhìn đồng hồ nước trên bàn, lập tức thúc giục: “Tứ thiếu phu nhân, thời gian không còn sớm nữa đừng để cho Hoa Tranh công tử chờ sốt ruột! Cô mau đi đi! Ở đây có lão nô thay cô xử lý.”

......

Hạ Lan Tử Kỳ từ trà lâu đi ra, một đường đi thẳng đến chỗ hẹn.

Trong rừng cây phong xanh biếc ở Nam thành, từ xa, Hạ Lan Tử Kỳ đã thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

Nàng chợt dừng bước, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn dáng người cao lớn như tùng như bách kia; khí chất trong trẻo lạnh lùng xuất trần; khuôn mặt lạnh lùng kia đeo chiếc mặt nạ màu bạc càng thêm tuấn dật......

Hết thảy mọi thứ, từ lúc mất liên lạc với hắn đều luôn hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ vô số lần......

Lúc ấy nàng từng nghĩ, nàng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa. Ngày hôm nay, hi vọng được biến thành sự thật. Nàng lại vừa kích động vừa lo lắng, hai tay vặn vào nhau, rất nhớ… nhưng tiếng gọi “Hoa Tranh”, lại không hiểu sao không thốt ra nổi. Vì thế, nàng cứ đứng ở đó, nhìn hắn từ xa, chân tay luống cuống.

Có lẽ là tâm linh tương thông đi! Khi nàng đang hết sức tiến thoái lưỡng nan, Hoa Tranh bỗng nhiên quay đầu lại, liếc nhìn nàng, nhất thời kinh hỉ hô lên: “Tử Kỳ......”

Một tiếng gọi cũng khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ kích động không thôi, cười đáp lại: “Hoa Tranh......”

Ở trong mắt Hoa Tranh, cho dù hiện tại ánh nắng có rực rỡ cỡ nào, cũng không bằng một nụ cười tươi rói của Hạ Lan Tử Kỳ.

Nhìn bóng dáng tuấn mỹ của Hoa Tranh nhanh chóng đi tới, Hạ Lan Tử Kỳ cảm xúc trào dâng, rốt cuộc không kiềm chế nổi cảm xúc, vội vàng chạy qua.

Nắng vàng chói chang, giữa bóng cây xanh mát, hai người yêu thương nhau cửu biệt tương pùng, rốt cuộc cũng ôm chầm lấy nhau. Vòng ôm của Hoa Tranh thâm tình như vậy, mạnh mẽ vững chắc như vậy, vô hình trung khiến cho con tim đầy bất an của nàng trở nên ấm áp.

Hoa Tranh ôm nàng, nhẹ vỗ về mái tóc dài mềm mại như thác nước, ở nàng bên tai phát ra tiếng nói từ nội tâm: “Tử Kỳ, ta rất nhớ nàng!”

Hạ Lan Tử Kỳ mũi cay cay, ghé vào đầu vai hắn: “Thiếp cũng vậy!”

Hoa Tranh đem nàng ôm càng chặt: “Lần trước ta hẹn nàng, sao nàng lại không tới?”

Hạ Lan Tử Kỳ không ngừng lo lắng nhưng đây cũng là vấn đề không thể lảng tránh, do dự một chút rồi nói: “Việc này nói ra thì dài dòng, không bằng chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống rồi nói tường tận.”

“Cũng được.” Hoa Tranh buông nàng ra, đưa ngón tay vào trong miệng, tiếng huýt vang dội nhất thời vang vọng sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.