Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 1: - Tiền Căn




Nhìn một màn này, tất cả mọi người rất kỳ quái. Tại sao Tề Nhan Thần vừa nói muốn tới sòng bạc thì các cô nương này chẳng những không một ai phản đối, mà ngược lại đều hưng phấn như vậy? Đây không phải là rất không hợp với lẽ thường ư?

Thật ra, tất cả mọi người đều không biết, Tề Nhan Thần đến sòng bạc, không đánh thì thôi đã đánh tất thắng. Nhưng khi đã thắng rồi thì không giữ lại cho mình đồng nào mà nếu dẫn theo cô nương nào bên cạnh, hắn nhất định sẽ chia cho các cô nương. Nếu không có cô nương bên mình thì cũng sẽ ra ngoài phân phát cho những người nghèo khổ xin cơm, cho nên có cơ hội phát tài đến, làm gì có cô nương nào lại dại mà phản đối?

“Ôi, là công tử nhà ai vậy? Thật có diễm phúc!” Một người khách ở nơi khác tới tửu lâu ăn cơm thắc mắc hỏi vài người bàn bên cạnh.

“Ngươi không biết à? Ở Diêm thành của bọn ta, người vừa ra khỏi cửa thì phía sau liền có một đám nữ tử xinh đẹp theo đuôi ngoại trừ Lục công tử của Vĩnh Định Hầu phủ ra thì làm gì còn ai có mị lực lớn như vậy chứ?” Giải đáp thắc mắc cho hắn là một nam nhân vừa nói vừa liếc xéo một cái, có vẻ là một loại người không mấy tử tế gì.

Lúc này, ngồi cùng bàn có một người nhịn không được tỏ vẻ hâm mộ: “Xem cuộc sống hàng ngày của người ta kia, ăn cơm là sơn hào hải vị, mặc là lăng la tơ lụa. Ra khỏi cửa còn có mỹ nữ vờn quanh, sống như thế mới là hưởng thụ chứ!”

Nam tử ngồi bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Người ta chẳng những lớn lên tuấn mỹ, mà còn tinh thông cả cầm kì thi họa. Lại nổi danh là tài tử phong lưu, những người như chúng ta chỉ có thể hâm mộ mà thôi!”

Bà Ngô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Hầu gia từng nói, không cho Lục thiếu gia đến sóng bạc!”

Hạ Lan Tử Kỳ lạnh nhạt nói: “Hầu gia còn không quản được, chúng ta cũng đừng xen vào việc của người khác. Làm chính sự của chúng ta quan trọng hơn!”

“Tứ thiếu phu nhân nói rất đúng.”

Thanh toán xong, hai người họ ra khỏi tửu lâu, đi đến đường tới tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Đồ.

Hai người vừa mới đi qua góc đường, bà Ngô đột nhiên vươn tay giữ chặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, cô nhìn xem!”

Theo hướng ngón tay bà Ngô chỉ, là một nữ tử mặc váy màu hồng phấn đi vào một căn nhà tên là Bảo Dũ Đường y quán. Hạ Lan Tử Kỳ chỉ trông thấy bóng dáng, không nhìn được dung mạo của nàng kia, nhưng mà cảm thấy tấm lưng kia có chút quen thuộc.

“Đó là......” Hạ Lan Tử Kỳ hơi nhăn lông mày lại, vẻ mặt mờ mịt.

Bà Ngô nhẹ giọng nói: “Tứ thiếu phu nhân, cô không nhận ra sao? Đây không phải là Trầm thiếp ư!”

“Là nàng ta? Chẳng trách bóng dáng có chút quen thuộc.” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào cửa của y quán kia: “Nàng xuất phủ tại sao lại không tới xin phép ta?”

“Chuyện này cũng không khó giải thích, có thể là cô ấy sau khi thấy cô ra ngoài rồi nên đã nói với Tôn thiếp!” Bà Ngô có chút hồ nghi: “Có điều đang yên đang lành cô ấy tới y quán làm gì? Nếu thật sự có bệnh thì trong phủ không phải là có Triệu lang trung đấy sao? Hơn nữa cô ấy đến y quán cũng không đem theo nha hoàn bên cạnh, đây không phải là rất bất thường hay sao?”

Đây cũng là điểm mà Hạ Lan Tử Kỳ thắc mắc, lập tức nghĩ đến chuyện nàng ta nôn mửa hôm ấy. Nhưng lại không để mình xem bệnh cho, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng dâng lên một câu hỏi lớn, vì thế lập tức quyết định làm rõ chuyện này. Nàng kéo bà Ngô trốn vào trong một hẻm nhỏ để quan sát động tĩnh trong y quán, qua một lúc lâu, Trầm thiếp mới từ trong y quán đi ra.

Trông thấy sắc mặt nàng không tốt, dáng vẻ lộ ra sự lo lắng. Ra khỏi y quán liền vội vã đi về phía hướng đông.

“Bà Ngô, bà mau đi theo dõi, xem nàng ta đi đến chỗ nào?”

“Tứ thiếu phu nhân, vậy cô......” Để Hạ Lan Tử Kỳ một mình ở đây, bà Ngô có chút không yên lòng.

Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nói: “Con vào y quán xem thử, bà quay về thì tới y quán tìm con.” Nói xong đi ra ngoài.

Bà Ngô đành phải tuân mệnh làm theo, theo hướng Trầm thiếp rời khỏi mà bám theo sau.

......

Ở bên trong y quán, lão lang trung đang xem bệnh cho một thiếu phụ. Có tiểu học đồ nghĩ nàng là người bệnh cần chữa trị nên chủ động đi tới chào đón, mời nàng ngồi ở bên cạnh chờ một chút.

Bên trong quán có ba người bệnh đã chẩn bệnh xong, đang bốc thuốc. Còn người đang xem bệnh chỉ có một người kia, nghĩ đến việc bà Ngô sẽ không quay về nhanh chóng. Hạ Lan Tử Kỳ cũng không quấy rầy bọn họ, đơn giản ngồi ở bên cạnh chờ bọn họ xem bệnh xong thì mới hỏi cũng không muộn.

Thiếu phụ kia chẳng qua là bởi vì bị trúng gió độc, toàn thân nổi mấy cái mụn nhọt. Lão lang trung sau khi kê toa thuốc cho nàng ấy xong thì ngẩng đầu ý bảo Hạ Lan Tử Kỳ ngồi xuống, sau đó hỏi: “Cô nương, cô không thoải mái ở đâu?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Thân thể của ta rất tốt, không cảm thấy chỗ nào bất ổn. Thật ra là ta muốn đến để hỏi thăm chuyện này, chuyện là trước tỷ tỷ vừa đi kia có một nữ tử mặc váy hồng phấn đến đây, cô ấy là tới xem bệnh sao?”

Lão lang trung gật gật đầu, Hạ Lan Tử Kỳ lại hỏi: “Nàng ấy bị bệnh gì?”

Lão lang trung liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Hạ Lan Tử Kỳ cũng biết, nguyên tắc cơ bản của người làm nghề lang trung là sẽ không dễ dàng tiết lộ bệnh tình của người bệnh, đành phải lấy cớ nói: “Kỳ thật nàng ấy là muội muội của ta, gần đây ta thấy nó cứ luôn lo lắng không yên, hành vi quái dị. Hỏi nó bị làm sao nó cũng chẳng nói, cả nhà không một ai yên lòng được. Thế mà, hôm nay trùng hợp bắt gặp muội ấy đến y quán, ta nghĩ có thể muội ấy đã bị bệnh gì rồi, nhưng không muốn nói cho người khác biết. Thế nên mới đặc biệt tới thỉnh giáo ông!”

Lão lang trung nghe xong, ngẩng đầu: “Cô ấy đã lập gia đình chưa?”

Không nghĩ tới lang trung sẽ hỏi kỳ lạ như thế vấn đề, nếu vừa rồi đã nói dối chuyện nàng ta là muội muội mình rồi, thì đương nhiên nàng ta chưa lập gia đình thì mới có thể ở chung một nhà với mình! Vì thế nói: “Còn chưa lấy chồng.”

“Ồ, chẳng trách cô ấy không muốn nói cho người nhà!” Lão lang trung vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, ghé sát vào, nhỏ giọng đến mức chỉ có hai người có thể nghe được: “Muội muội của cô có tin vui!”

“Hả? Đã bao lâu rồi?” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình!

“Có tầm một tháng.”

Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ lại tới hôm ấy Trầm thiếp nôn ọe. Tôn thiếp hay đùa nói hay là có thai rồi, đề nghị nàng ta để mình bắt mạch nhưng lại bị nàng từ chối, trong lòng lại thêm chút nghi ngờ. Lẽ ra có thai là chuyện tốt, sao nàng ta lại phải giấu giếm rồi lặng lẽ xuất phủ để bắt mạch? Chẳng lẽ đề phòng mình, sợ mình lại chính thê sẽ hãm hại con nàng, hay là còn có ẩn tình gì khác?

Ở... triều đại này, cô gái nhỏ chưa kết hôn mà đã có con chẳng những khiến người ta sợ hãi mà còn có thể sẽ bị dìm chết. Nếu đã nói nàng là muội muội của mình, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải tiếp tục diễn tuồng thôi, từ trong tay áo lấy ra một lượng bạc, nhân lúc không ai kịp chuẩn bị lập tức nhét vào trong tay lang trung: “Muội muội của ta đã có hôn ước rồi, tháng sau sẽ gả đi. Cho nên việc này, kính xin ngài giúp giữ bí mật cho, đừng nói với người ngoài kẻo hỏng thanh danh của nó.”

Lão lang trung là một người trung hậu thật thà. Một tay trả lại bạc về: “Có nhà chồng đương nhiên là tốt rồi, bằng không việc này thật sự rất phiền phức! Bạc này ta không nhận, cô yên tâm. Ta sẽ không nói. Cô trở về khuyên nhủ muội muội mình thật tốt, để cô ấy nghĩ thoáng một chút.”

Hạ Lan Tử Kỳ cố ý để lại, nhưng lão lang trung nhất quyết không nhận đành phải thôi.

Ra khỏi y quán, đợi thêm một lúc nữa mới thấy bà Ngô vội vội vàng càng chạy về.

“Sao rồi? Nàng ấy tới nơi nào?” Hạ Lan Tử Kỳ nghênh đón hỏi.

Bà Ngô đỡ lấy trước ngực, bình ổn nhịp tim đang đập nhanh một chút rồi mới trả lời: “Nàng tới Vân Lai thêu trang, nha đầu của nàng ta đứng ở cửa tiệm đồ thêu chờ nàng. Sau đó nghe hai người bọn họ nói muốn quay về phủ. Lão nô không tiếp tục đi theo nữa.” Bà Ngô ngẩng đầu: “Đúng rồi, Trầm thiếp sao lại muốn tới y quán? Có bệnh gì sao”

Hạ Lan Tử Kỳ tiến bước đi thẳng về phía trước: “Nàng không có bệnh gì, nàng là có tin vui!”

“Có tin vui?” Bà Ngô vẫn theo sát phía sau: “Có thai là chuyện tốt! Nhưng sao khi đi ra thần sắc nàng ấy lại có vẻ lo lắng như vậy? Chẳng lẽ không muốn đứa nhỏ này?”

“Đúng thế! Con cũng có chút khó hiểu!” Hạ Lan Tử Kỳ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó, nhưng mà không bằng không chứ nên không thể nói ra, chỉ có thể đặt ở trong lòng.

......

Hai người đi tới tiệm trang sức Hưng Thịnh Bảo Đồ thì đã giờ Thân rồi, thời gian quý giá, Hạ Lan Tử Kỳ hỏi luôn tiểu nhị trong quán: “Xin hỏi chưởng quầy có ở đây không?”

Tiểu nhị khom người nói: “Thật không may, trưởng quầy nhà chúng tôi đi ra ngoài thu nợ rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa có về. Cô nương tìm chưởng quầy nhà chúng tôi là muốn làm trang sức hay là có chuyện gì khác?”

Nghe nói chưởng quầy không ở đây, Hạ Lan Tử Kỳ có chút buồn bực, nhưng mà còn có tiểu nhị, vẫn có thể thử hỏi một câu. Vì thế lấy chuông bạc đưa cho tiểu nhị kia: “Phiền vị tiểu ca này nhìn giúp ta một chút xem, cái chuông bạc này có phải là của các người làm ra không?”

Tiểu nhị nhận lấy, cũng không vội trả lời Hạ Lan Tử Kỳ chỉ đem chuông bạc lật quay lật lại, nhìn thấy dấu hiệu bên trong vội vàng đáp lời: “Không sai, đây là của nhà chúng tôi làm ra!”

Rốt cuộc cũng tìm được xuất xứ, Hạ Lan Tử Kỳ và bà Ngô vui mừng liếc mắt nhìn nhau.

Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng hỏi thêm: “Tiểu ca, cậu xem chuông bạc này là vốn được gắn trên vật gì?”

Tiểu nhị không chút do dự: “Đây vốn là cái chuông nhỏ bị rơi từ cái lắc tay.”

Lắc tay là một thứ mà những phù thủy thường dùng trong lúc làm phép, vừa nhảy múa vừa rung lên. Còn ít nhất thì cũng là có tác dụng dỗ trẻ nhỏ.

Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Tiểu ca, nếu có vị khách đặt hàng ở chỗ các ngươi thì các ngươi có ghi chép lại không?”

“Đương nhiên là có ghi chép.”

Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt sáng ngời: “Vậy có thể giúp ta điều tra một chút, có những ai đã từng đặt tiệm các ngươi làm ra lắc tay có cái chuông này không?”

“Ôi! Chuyện này có chút khó khăn.” Tiểu nhị gãi gãi đầu: “Mọi ghi chép của khachs hàng đều được cất trong phòng kho có khóa, tiểu nhân không có chìa khóa nên cũng không làm chủ được! Hay là hai người ở lại đây ở chỗ một chút. Đợi chưởng quầy về rồi nói chuyện với ông ấy?”

Bà Ngô kéo ống tay áo Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, giờ đã không còn sớm, chúng ta đã ra ngoài một ngày rồi. Phải trở về.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã treo lên ngọn cây phía tây, mà chẳng ai biết được chưởng quầy bao giờ mới trở về. Dù sao đi nữa, xuất xứ của chuông bạc đã tìm ra rồi, cho nên cũng không cần thiết phải phí hoài thời gian thêm nữa, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải lấy lại chuông bạc từ trong tay tiểu nhị, khách khí nói: “Hôm nay đa tạ vị tiểu ca đây đã chỉ điểm. Có điều hôm nay ta còn có việc, không thể đợi được. Để lần khác có thời gian ta sẽ đến bái phỏng chưởng quầy nhà các vị”

......

Trở lại trong phủ, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn nhớ cứ nghĩ mãi đến chuyện của Trầm thiếp. Lúc ăn cơm chiều nàng cố ý dặn nhà bếp cho nhiều mỡ hơn một chút vào đồ ăn. Quả nhiên, Trầm thiếp chưa ăn được hai miếng đã muốn nôn.

Hạ Lan Tử Kỳ cố ý hỏi nàng: “Trầm thiếp, muội làm sao vậy? Gần đây muội luôn có biểu hiện nôn ói, hay là có tin vui rồi?”

Lời vừa nói ra, Tề Dật Phàm đang vùi đầu ăn cơm bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trầm thiếp.

Trầm thiếp thần sắc cứng đờ, trong mắt chợt lóe lên vẻ bối rối: “Thưa Tứ thiếu phu nhân, thiếp thân dạ dày không được tốt lắm nên không ăn được thức ăn nhiều dầu mỡ. Thiêp thân không phải muốn nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.