Đồ Thần Chi Lộ

Chương 38: Siêu cấp hào đổ




Bàn ăn trong nhà là một cái bàn hình chữ nhật rất lớn, trên đó bày rất nhiều đồ ăn, Tiêu Dực còn thấy cả mấy chai rượu đỏ của Pháp cùng với Champagne, mà nhóm Hoa Yêu xinh đẹp đều đứng dàn hàng bên cạnh bàn, ánh mắt xinh đẹp lóe lên từng đạo mị hoặc nhìn hắn, Nguyệt Liên ở bên cạnh véo nhẹ hắn một cái, nói nhỏ:

- Các chị em hôm nay rất bận rộn, làm một bàn đầy mỹ thực để cảm tạ anh, tiểu tử anh đừng có mượn gió bẻ măng, tìm cơ hội dụ dỗ các nàng đấy.

Tiêu Dực dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng vậy, Nguyệt Liên thấy vậy tâm hoảng ý loạn, quệt miệng một cái, hung tợn trợn mắt với hắn, dùng sức bóp chặt cánh tay Tiêu Dực, trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ quái, bại hoại này hôm nay làm sao vậy, cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, hừ, giả bộ, cứ giả bộ đi. Lão nương sao có thể để ngươi dọa cho sợ hãi.

Tiêu Dực la lên vài tiếng, lúc này nữ nhân bạo lực mới buông ra, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Nguyệt Liên nói :

- Tiểu Nguyệt, về sau ai làm chồng của em, khẳng định sẽ không có kết cục tốt.

- Chuyện của lão nương cần anh lo sao? Hừ! Chồng tương lại của em nhất định là một nam nhân tuyệt thế, vô cùng tốt. Hắn sẽ cưỡi "mây ngũ sắc" tới đón em.

Nguyệt Liên đối với những lời này của Tiêu Dực đã miễn dịch rồi, tùy tiện nói khoác vài câu, rồi ngoan độc bấm một cái lên eo Tiêu Dực, sau đó mới đắc ý gọi mọi người ăn cơm.

- Tiểu Dực!

Mẫu Đan giơ ly rượu đỏ đứng lên, cảm kích nói:

- Tôi đại biểu cho toàn thể chị em cảm ơn cậu, ly rượu này sẽ tượng trưng cho sau này chúng ta là người một nhà, hi vọng về sau sẽ chung sống hòa thuận, gắn bó thân mật!

- Cám ơn tình cảm của mọi người, Tiêu mỗ nhất định sẽ cùng mọi người chung sống hòa thuận, cũng sẽ vô cùng thân mật, ở chỗ này không có phân biệt yêu tinh hay đạo sĩ, chỉ có chị em sinh hoạt dưới một mái nhà.

Tiêu Dực đứng lên, chạm cốc cùng các Hoa Yêu, lời nói còn có thâm ý khác nữa, nhìn các nàng một lượt, Mẫu Đan vô cùng quyến rũ nhìn lại, ánh mắt hai người khẽ đụng, nở nụ cười mập mờ vô cùng.

Tiêu Dực rốt cục thì đã biết cái gì gọi là sắc thái thanh tú, đối mặt với những tuyệt mỹ yêu tinh hoa nhường nguyệt thẹn thế này, trên người các nàng đều tản ra mùi hoa tự nhiên, lại nhìn những tiếng cười nói vô tư của các mỹ nhân. Mời rượu, mời rau(*), hôm nay các Hoa Yêu vô cùng nhiệt tình, phong tình vạn chủng đem hết vốn liếng thi triển mị lực của mình, làm cho Tiêu Dực cảm giác mình đang ở trong muôn hoa vậy.

- Tiểu Dực! Chi mời cậu một ly. Cậu nhất định phải cho tỷ tỷ này chút mặt mũi nha!

Thụy Liên say khướt, đi đến trước mặt Tiêu Dực, một ly rượu lên, yêu kiều tựa đầu lên đầu vai nam nhân, dáng vẻ yêu mị này, làm cho người ta phải nóng máu lên.

- Ai nha!

Thụy Liên chân mềm nhũn, dựa vào người Tiêu Dực, run rẩy giơ chén rượu lên, không may đổ lên người hắn, nàng tựa hồ rất xấu hổ, liên tục giải thích, kéo Tiêu Dực đi thay quần áo, nói là phải giặt sạch cho hắn để bồi tội, biểu tình thành khẩn như vậu làm cho Tiêu Dực cảm thấy nếu mình không đưa quần áo cho nàng giặt, nàng sẽ nhảy lầu mất. Từ chối vài câu, bất đắc dĩ đành để Thụy Liên kéo đi.

- Thực xin lỗi, Tiểu Dực, chị không cố ý đâu.

Vừa vào phòng, Thụy Liên lấy khăn tay trên người ra, luống cuống giúp Tiêu Dực lau khô áo, còn giúp hắn cởi áo nửa, Tiêu Dực ngượng ngùng liên tục nói không cần, đột nhiên cảm giác lồng ngực nóng hầm hập, cúi đầu nhìn xuống, đối mắt với ánh mắt câu hồn của Thụy Liên.

Ánh mắt như nước long lanh, vẻ mặt Thụy Liên si tình thẹn thùng nhìn mình, ngượng ngùng nhắm hai mắt lại, khăn lụa trên tay vẫn lau nhè nhẹ trên bụng mình, thấy mình nhìn lại nàng, Thụy Liên cắn nhẹ môi mỏng, mũi phát ra từng tiếng rên rỉ làm cho người ta tê dại, lớn mật hôn lên trên bụng hắn.

Tiêu Dực giật mình một cái, tay Thụy Liên thừa cơ cởi áo hắn ra, hai tay ôm lấy eo của nam nhân, khuôn mặt phấn nộn chà xát lên da thịt hắn, từng hương thơm lạ xông vào mũi, kích thích vô cùng.

- Thụy... Liên tỷ, chị làm sao vậy?

Dù Tiêu Dực bị tiểu ny tử này chọc áu huyết sôi trào, Tiêu Dực không ngờ được Thụy Liên lại bất thình lình ôm hắn, tuy rằng hắn hơi "râm" một chút, nhưng đối mặt với cạm bẫy dụ hoặc này, Tiêu Dực sao lại mắc mưu được chứ?

- Tiểu Dực... Cậu thấy tỷ tỷ không xinh đẹp sao?

Thụy Liên ôm Tiêu Dực, cơ thể nóng bỏng đầy đặn cọ sát lên người hắn, u oán rên rỉ một tiếng.

- Không... Không phải như vậy, chị là nữ nhân "ngon" nhất em từng gặp.

Mặt Tiêu Dực hơi giật giật, bất quá muốn nói Thụy Liên trong đám Hoa Yêu không phải xinh đẹp nhất, nhưng hàng họ thì ngon nhất, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ kiều mỵ, rất dụ người, nhìn một lần là hồn bị cắp đi luôn.

- Ư... Tiểu Dực, cậu có biết không, từ lúc cậu cứu tỷ tỷ từ trong tay yêu thú ra, cả đêm hôm đó chị không ngủ nổi, trong đầu đều có bóng dáng oai hùng của cậu, chị biết, hiện tại cậu có thể cảm thấy chị là một nữ nhân vô sỉ phóng đãng, cảm thấy như chị đang câu dẫn cậu, nhưng Tiểu Dực, Thụy Liên thật sự thích cậu, không tin cậu sờ tim người ta này.

Thụy Liên bắt lấy tay Tiêu Dực ấn vào ngực mình, con mắt Tiêu Dực mở lớn, thoải mái hít một hơi, cặp vếu to tròn co dãn mười phần, do bàn tay nhỏ bé của Thụy Liên ép lên, vếu trong tay hắn cũng bị biến dạng, cảm giác kích thích làm cho hắn sắp điên lên, mẹ ơi, vếu này thật mịn thật trơn, dàn hồi kinh người, chỉ sờ một chút đã sướng cả tay rồi.

- Ư... Tiểu Dực, cậu cảm thấy nhịp đập của tim chị chưa?

Thụy Liên hờn dỗi một tiếng, cả người rúc vào trong lòng Tiêu Dực, cơ thể thơm tho đầy đặn như một ngọn lửa tan vào trong lòng nam nhân, khiêu khích trắng tr7n như thế, làm cho ham muốn tà ác trong người Tiêu Dực bị khơi dậy.

- Tiểu Dực, anh đang làm gì thế? Còn không mau đi ra. Canh nấm ma cô của lão nương làm xong rồi này.

Nguyệt Liên cơ hồ rống lên với Tiêu Dực, đôi nam nữ đang trong dục vọng như bị điện giật, nhanh chóng tách ra sửa sang quần áo, hai tay Thụy Liên xoa xoa trước ngực, chỉnh lại áo ngực bị Tiêu Dực bóp cho lệch hướng, quyến rũ liếc mặt Tiêu Dực một cái, đột nhiên nhảy đến bên cạnh hắn hôn xuống môi hắn.

- Đêm nay chờ chị.

Nói xong Thụy Liên không đợi Tiêu Dực mở miệng, nhảy ra khỏi phòng, lưu lại một tên máu nóng, hai chân cố kẹp chặt, chết tiệt, yêu tinh này... tối nay lão tử xử ngươi...

"Tối? Tối nay?"

Tiêu Dực đột nhiên sửng sốt, mồ hôi lạnh thay nhau chảy ra, trong đầu hiện lên hình ảnh Mẫu Đan trên người mặt bộ áo lót khêu gợi màu đen trong suốt, trời ạ, Tiêu Dực vỗ đầu, lẽ nào nhân phẩm tốt như vậy, có thể nhất long song yêu tinh, con mẹ nó, mặc kệ, phải thu hết, các người còn không sợ, lão tử sợ gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.