Đồ Thần Chi Lộ

Chương 12: Trảo chu hương nang




Một tay Tiêu Dực không ngừng oanh ra Âm Thủy Hàn Băng ấn, một tay quơ kiếm xảo diệu đâm hướng yêu tinh, không giống với Huyền Thiên tâm pháp thông thường của Tu Chân giả, chân khí của hắn lại có hàn khí tà ác, một lạnh một nóng, yêu tinh nhất thời bị hắn làm cho luống cuống tay chân, trên người đã xuất hiện sáu lỗ máu, vết thương không ngừng bị hàn khí cùng hỏa khí ăn mòn, hắn chỉ có thể chật vật trốn tránh.

- Sát!

Yêu quái toàn thân bốc khói ngạnh kháng với chân khí kiếm quang của Tiêu Dực, nương theo lực đạo mà trốn vào trong yên vụ màu xanh, móng vuốt hướng lên trời, chỉ thấy lục yên(sương mù màu xanh) đầy trời liên tục tràn vào cơ thể hắn, lục quang đại thịnh, hắn cười dữ tợn, đột nhiên chém ra một lục nhận(mũi tên màu xanh) về phía Tiêu Dực, một kích này phát ra toàn bộ yêu lực cùng phẫn nộ của hắn, khí thế cuồn cuộn, yêu khí cuồn cuộn, không diệt Tiêu Dực không bỏ qua.

Đối mặt với chuyện này, Tiêu Dực lại tiêu sái nhún nhún vai, nghiêng người lướt đến Lâm Nhã Chỉ, chân khí tản ra, nhất thời tầng bảo hộ hai người biến mất, mắt thấy lười dao sắc bén kia đang lướt đến trong nháy mắt biến mất, tên kia tức giận đến phát điên, nhưng không dám làm Lâm Nhã Chỉ bị thương, chỉ có thể toàn lực thu hồi lười dao kia, Tiêu Dực thừa cơ xông tới, hỏa kiếm bổ xuống một phát, kiếm khí lướt qua cánh tay của yêu tinh, chỉ trong nháy mắt đã cắt nó như cắt một miếng đậu phụ vậy.

- Ngươi thật hèn hạ!

Yêu tinh gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, thảm rống một tiếng, Tiêu Dực được thế không tha, nhân cơ hội trượt mũi kiếm xuống, chém qua bụng của hắn, chỉ thấp hơn một chút là có thể chém hắn thành hai đoạn.

Yêu quái mắt thấy đang ở thế hạ phong, hắn lại lùi về khí vụ màu xanh đã mờ hơn một ít, Tiêu Dực cười ha ha.

- Tự chịu diệt vong!

Bỗng nhiên phát kiếm trong tay, kiếm khí như cầu vồng, như một con chim gào thét bay lên, đánh loạn về phía khí vụ màu xanh.

- A ---!

Không trung bắn ra một đoàn máu, yêu quái khóc thét một tiếng từ giữa không trung rơi xuống, thân thể bị Liệt Diễm hừng hực bao vây, tiếng kêu thảm thiết thê lương đâm thẳng vào lỗ tai hai người, Tiêu Dực nhanh chóng bấm linh quyết, đánh vào đỉnh đầu Lâm Nhã Chỉ, hỏa hồng quang mang đem lục khí đang ăn mòn trên người nàng đuổi đi.

Cuồng phong gào thét, tên "chồng" của Lâm Nhã Chỉ như bệnh nhân tâm thần đang gào thét, lục khí đầy trời điên cuồng tràn vào cơ thể hắn, mắt thấy vết thương hắn lại sắp khép, Tiêu Dực lại mỉm cười khinh thường, ngón tay biến ảo vô số Thủ Ấn pháp quyết, hỏa kiếm đang không ngừng đâm về phía yêu tinh bỗng nhiên nổ tung thành vô số tinh quang, hiện nguyên hình Ngọc Thạch, nó giống như nam châm mà dán lên người yêu quái, tên này vừa mới xua được chân hỏa chí dương chí cương, lại bị ngọc thạch dính trên vết thương, dồn toàn bộ yêu lực điên cuồng đánh vào ngọc thạch.

Lại thấy Tiêu Dực đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, hắn cảm thấy bị sỉ nhục quá lớn, điên cuồng hấp thụ khói màu xanh, cơ thể càng phồng lớn, đem yêu khí chữa trị vết thương, nhưng trong mắt hắn lại toát lên tia sợ hãi, cơ thể bành trướng không kiềm được, trên người hắn dần nứt ra, miệng vết thương kia được yêu khí chữa trị cũng không khép miệng lại, mà lại rách toạc ra, máu tươi phun trào.

"Oanh" một tiếng, hắn chưa kịp kêu một tiếng, thân thể đã hóa thành bột mịn, cuồng phong ngừng thổi, làn khí tanh hôi cũng tan biến, tất cả đều trở lại bình yên.

- Tiêu đại ca... Xong rồi sao?... Nó... Nó chết rồi sao?

Cho dù Lâm Nhã Chỉ đã trải qua nhiều sự tình quỷ quái với Tiêu Dực, nhưng lần này thật sự rất kinh khủng, nàng dĩ nhiên lại không ngất đi, mà bình tĩnh chứng kiến tất cả, run rẩy bám lấy Tiêu Dực hỏi.

Tiêu Dực nhẹ nhàng xoay người lại, vuốt ve khuôn mặt đã bị dọa cho sợ hãi của Lâm Nhã Chỉ, người thông mình đều sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lý, vừa rồi mình cũng quá cẩn thận rồi.

Nhưng mà vẻ tươi cười của hắn lại đình trệ, mặt đất chấn động, lông mày nhíu lại, thầm kêu một tiếng không tốt.

Mặt đất bỗng nhiên rạn nứt, từng tiếng bước chân thình thịch hỗn loạn làm tâm hồn người ta cảm thấy bất an. Hồng Liên trong đan điền Tiêu Dực không ngừng truyền chân khí để kháng cự tiếng yêu hoặc này. Nhưng sắc mặt hắn vẫn xanh mét.

Mặt đất run rẩy, từng cột đất chồi lên, bắn ra vô số đất đá, giống như núi lửa phun trào. Chỉ trong khoảng khắc, yêu khí tràn nhập trăm dặm. Tâm tình Tiêu Dực trở nên trầm trọng, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, trong ngực sống như có một quả núi ngàn cân đè xuống vậy.

Mắt thấy yêu khí tràn ngập, một cỗ sát khí cùng huyết tinh từ trong người Tiêu Dực trào ra, hai mắt hắn dần đỏ lên, thu hồi ngọc thạch đang rung động trong tay. Cố gắng thu liễm ma tính trong người, nhưng hai mắt hắn vẫn còn lóe lên những tia sáng yêu dị, hung tợn nhìn mặt đất đang nứt thành một cái khe lớn. Bàn tay mò vào trong ngực tìm kiếm Luyện Yêu Hồ đang rục rịch.

Thời điểm mấu chốt, thứ này rất có thể sẽ cứu mình một mạng.

Tiêu Dực chậm rãi thôi động chân khí, tận lực bình ổn sát khí đang rít gào trong lòng, không nghĩ tới tu vi của yêu quái kia lại vượt xa dự tính của mình.

Ngay cả lão đầu tử cũng không có khí thế không lồ như thế này, đúng là lấy trứng chọi đá. Xem ra mình đã đánh giá thấp về độ hấp dẫn của Yêu Cơ linh thể đối với yêu quái này rồi. Cộng thêm với thương thế chưa khỏi hẳn, tu vi chỉ bằng một nửa trước kia, giờ phút này đối đầu với yêu ma, hậu quả thật khó mà đoán nổi.

"Oanh... Oanh... Oanh!"

Gió lốc nổi lên, trong không trung, từng đạo lục quang chói mắt hội tụ lại với nhau, hóa thành vô số con trùng màu xanh đang lao về phía hai người.

- Lục Huyết Yêu Bướm! Con mẹ nó! Sao mà nhiều vậy trời!

Hai mắt Tiêu Dực suýt lồi ra, điên cuồng hét một tiếng, hai tay hướng lên trời, huy động toàn bộ chân khí trong cơ thể tràn vào hai Kiếm Hình Ngọc trong tay, đan chéo song kiếm, hồng quang nổi lên, bao phủ phạm vi hai mươi mét quanh hai người, nói thì chậm, nhưng làm thì chỉ trong nháy mắt mà thôi. Mà lũ Yêu Bướm thì như mưa nặng hạt va vào tầng hồng quang.

Từng đợt, rồi từng đợt, giống như bọn chúng không sợ chết, tầng hồng quang kịch liệt run rẩy. Một con Yêu Bướm không đáng kể, nhưng ngàn vạn con thì chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Giờ phút này, Tiêu Dực chỉ có thể dùng từ phát điên để hình dung hắn. Lũ súc sanh này chính là do Ma Đan trong cơ thể Yêu Quái nuôi dưỡng ra, lấy việc thôn phệ linh khí để sinh tồn, tuy rằng lực công kích cực yếu,, nhưng mà số lượng đông đúc, một khi đã thấy mục tiêu, bọn chúng sẽ điên cuồng công kích. Cách duy nhất để đối phó là tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước), trong thời gian ngắn đánh tan tác chúng ra. Nhưng loại con trùng này rất có linh trí, một khi thấy Tu Chân giả, chúng sẽ tụ tập mà không ngừng công kích, đến khi đối thủ tiêu tán chân khí, rồi hút sạch linh lực của đối thủ.

Nếu mình sớm lôi Luyện Yêu Hồ ra, thì bọn côn trùng này sẽ lập tức bay đi, nhưng bây giờ không còn kịp rồi, mình chỉ cần hơi buông lỏng ra, như vậy lũ súc sinh này sẽ tranh nhau xé xác mình mất.

Liều mạng thôi phát chân khí để chống cự, Tiêu Dực mặt không có chút máu, mà lũ Yêu Bướm vẫn điên cuồng công kích tầng hồng quang, mắt thấy hồng quang dần mờ đi, tay Tiêu Dực cũng bắt đầu run run, chân khí trong cơ thể tán loạn, nhiều lần Hồng Liên bên trong đan điền thiếu chút nữa tan biến.

- Mẹ nó!

Tiêu Dực thấy không thể ngăn nổi, nghiến răng nghiến lợi gầm lên một câu:

- Nhã Chỉ! Mau cởi quần áo ra! Cởi toàn bộ ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.