Đồ Tể Đón Dâu

Chương 97: Chương 26




Chuyện này làm Tứ Bất Tượng rất vui vẻ, cầm bát tào phớ chuồn mất, trốn sang bên Đậu Đậu uống hai ba ngụm đã hết sạch.

Biển Biển tức giận giật giật môi, cắn răng nhìn chằm chằm Tứ Bất Tượng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Không sao hết, đây chỉ có thể chứng minh, em rể mà bé chọn là người lương thiện có tình thương yêu.

Mọi người vẫn nói hồ ly lương thiện thì vận khí sẽ không quá kém, ít nhất sau khi nó trưởng thành sẽ không bao lực gia đình với em gái bé đúng không? Khụ, từ từ, nói đi cũng phải nói lại, cho dù tiểu hồ ly có tâm bạo lực gia đình, chẳng lẽ nó có thể đánh thắng được Viên Viên? Hình như...

khả năng không lớn lắm.

Không chỉ không có khả năng, có khi lại bị em gái nhà bé đánh cho rằng rơi đầy đất ấy chứ.

Dù sao thì bình thường những đứa bé trai lương thiện đều không ra tay đánh con gái.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Biển Biển lại đồng tình với tiểu hồ ly, vỗ vỗ cái trán của nó, cảm thấy con đường làm em rể của tiểu hồ ly có chút trở ngại quá lớn...

Cha mẹ hóng hớt vây xem toàn bộ quá trình rất bất đắc dĩ, không hẹn mà cùng lắc đầu, Yêu Nghiệt mở miệng, kết thúc bữa ăn sáng, “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì về nhà”

“Chưa! Con còn chưa ăn no!”

Viên Viên từ nãy vẫn chưa mở miệng nói chuyện một tay cầm bánh bao thịt, nhìn cha bé đầy tội nghiệp, xong còn không quên cúi đầu cắn bánh bao.

Đậu Đậu, “..

Mang về rồi ăn, em cũng chưa ăn no, phải thêm hai lồng bánh bao nhỏ nữa”

Yêu Nghiệt, “..

Ông chủ cho thêm bốn lồng bánh bao nhỏ”

Hắn cảm thấy vợ hắn nói thêm hai lồng, rõ ràng là chưa tính phần của con gái.

Đỡ cho hai mẹ con này đánh nhau vì mấy cái bánh bao, hắn vẫn nên lấy nhiều hơn thôi.

Nhưng mà Đậu Đậu khi bảo muốn thêm hai lồng thì đã tính cả phần của con gái vào rồi được chứ, có điểu Lão Cửu nhà cô gọi thêm hai lồng nữa cô cũng thấy chẳng sao cả, còn nghĩ, nhất định là mang về cho Long hậu.

Nếu đã vậy...

“Đi sang bên cạnh mua ít pudding đi? Ăn vào tốt cho da lắm, hơn nữa hình như Long hậu rất thích ăn đồ ngọt”

Đậu Đậu nói vậy làm Yêu Nghiệt chấn động mãnh liệt, rõ ràng chưa từng thấy cô quan tâm tới trưởng bối nào như thế.

Vô nghĩa, cố quan tâm trưởng bối thế nào? Cô có thể có mấy trưởng bối chứ? Mẹ ruột đã xuống mồ cha ruột thì chẳng phải thứ gì tốt, chỉ có lão già mất nết là thứ tốt lại còn chưa xuống mổ, nhưng cũng bị cô oán giận thành quen, nên không có trái tim hiếu thuận quy củ như vậy.

Hình thức ở chung của cô và lão già mất nết là cãi nhau giận nhau, đột nhiên trở nên hiếu thuận, ông không nói thì bản thân cô cũng cảm thấy nổi da gà, ngay cả lão già mất nết cũng sẽ hoài nghi có phải có bị phần tử không hợp pháp nào đó trộm thay đổi nguyên thần mất rồi không? Huống chi, Long hậu lại là mẹ ruột của Lão Cửu nhà cô, cô hiếu thuận với bà, chẳng lẽ không phải lẽ thường sao? Yêu Nghiệt rất thích ý tưởng này của Đậu Đậu, không chỉ thích, còn có chút được yêu mà sợ.

Hơn một ngàn năm qua hắn đều lo lắng, cảm thấy năm đó cô táng mệnh ở Đông Hải, dù thế nào cũng sẽ ghi hận với Long vương, Long hậu.

Dù sao ngay cả hắn, bây giờ vẫn không thể tha thứ cho Long vương.

Trong lòng vợ hắn có khó chịu hay kính trọng nhưng không gần gũi thì cũng đúng.

Tuy rằng nghiêm khắc mà nói thì năm đó không hề có quan hệ trực tiếp đến Long hậu, nhưng mà ghét ai thì ghét cả tông ti họ hàng, dựa theo tính cách của cô, sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.

Không ngờ rằng cô lại phân biệt rõ ràng, Long vương là Long vương, Long hậu là Long hậu, thậm chí cô cũng chỉ cãi võ mồm chiếm uy phong với Long vương, cũng không có ý định muốn trả thù trong đầu...

“Anh nhìn em thể làm gì? Bánh bao gói xong hết rồi kìa, mau tính tiền rồi chạy thôi.”

Đậu Đậu nói xong bèn đẩy Yêu Nghiệt một cái, sau đó đưa cho Viên Viên một gói để bé vừa đi vừa ăn, còn lại, nhân lúc phục vụ không chú ý, cô nhét hết vào trong vòng tay.

Yêu Nghiệt hoàn hồn, đứng lên, mang cả nhà đi mua pudding.

Trên đường đi đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, yên lặng hỏi Tứ Bất Tượng về tình huống ở Đông Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.