Đồ Tể Đón Dâu

Chương 92: Chương 22 - Phần 2




Yêu Nghiệt nói tới đây liền dùng một chút, sau đó nhướn mi rất yêu nghiệt, “Nếu bà ta tiếp tục ở Long cung, ta nghĩ Nguyệt Lão sẽ rất vui vẻ nối cái dây tơ hồng cho bà ta”

Nói xong lại mỉm cười, ôm thắt lưng Đậu Đậu, nghênh ngang bước đi.

Chỉ để lại Long vương tức giận đến mức râu cũng nhếch lên, chỉ muốn đập đầu xuống đất cho xong.

Nghe đi! Nghe xem hắn nói cái gì đi kìa! Sa Tử Yến ở trong cung, hắn sẽ bảo Nguyệt Lão nối dây tơ hồng cho Sa Tử Yến? Nếu ông ta đuổi Sa Tử Yến đi, Sa Tử Yên chết ngoài kia rồi vào lục đạo luân hồi, sau đó Nguyệt Lão sẽ không nối dây tơ hồng cho bà ta hay sao? Đứa con trai của ông ta đều có cho ông ta lựa chọn! Cho dù ông ta có chọn thế nào thì cuối cùng Sa Tử Yên vẫn sẽ nối dây tơ hồng với người khác! Long vương đi đi lại lại thở dài, đang than thở thì cửa tẩm cung của Long hậu đột nhiên mở ra, Tiểu Thập đi xuyên qua kết giới tới chỗ ông ta, quát, “Phụ vương, người đi tới đi lui than than thở thở cái gì thế? Mẫu hậu không nghe được nhưng mà con nghe được! Người không có chuyện gì thì nhanh đi hẹn hò kín đáo với Sa Tử Yên đi! Nếu không liền chịu thiên kiếp đi, đá nhân duyên sẽ được giải trừ, nếu người muốn song tác song phi với gốc tảo biển kia, con nghĩ Cửu ca nhất định sẽ đồng ý”

Mặt già của Long vương tối sầm lại, “Những lời này là ai dạy cho con thế hả? Còn nhỏ tuổi mà quan tâm nhiều chuyện như thể làm gì?”

“Chẳng ai dạy con cả, con chỉ cảm thấy là phụ vương có lỗi với mẫu hậu trước, nếu phải chịu thiên kiếp thì cũng không thể để mẫu hậu chịu được, phụ vương người thấy thế nào?”

Long vương còn có thể thấy thế nào? Tất nhiên là Long vương không muốn chịu rồi.

Nếu ông ta thật sự thích gốc tảo biển kia như vậy, lúc trước đã không vì huyết thống của Long hậu mà cưới Long hậu.

Cho nên căn bản ông ta không cần lo lắng phải chọn thế nào, vung tay áo rời đi, đi đến cung điện của Sa Tử Yên.

Còn đi làm gì thì...

Ha ha, đập tay giải tán, hai người không ai nhớ ai.

Nói tóm lại, ông ta sẽ không bao giờ vì một gốc tảo biển mà đi chịu cái gì mà thiên kiếp.

Sau đó Yêu Nghiệt nói chuyện này cho Đậu Đậu, Đậu Đậu còn không tin, trong lòng nghĩ rõ ràng Long vương thích Sa Tử Yên, sao có thể đuổi người đi một cách đơn giản như thế được? Chẳng lẽ không phải ông ta thật sự thích Sa Tử Yên? Yêu Nghiệt vừa nghe vậy liền cười, “Ông ta yêu Sa Tử Yên? Không, ông ta chỉ yêu bản thân mình thôi.

Nếu thực sự yểu Sa Tử Yên, sẽ không vì huyết thống mà cưới mẫu hậu anh, cũng sẽ không vì muốn có đứa con xuất sắc mà kiến nhẫn lừa mẫu hậu hơn vạn năm”

Đậu Đậu tỏ vẻ mình không hiểu lắm, Yêu Nghiệt lại ôm lấy cô, “Ông ta đồng ý gạt mẫu hậu anh cả đời cũng tốt.

Cũng giống như giả bộ làm người tốt cả đời thì sẽ giống một người tốt vậy.

Ai có thể nói ông ta lừa dối mẫu hậu nhưng không có chút tình cảm nào chứ? Anh nghĩ mẫu hậu anh vẫn còn đồng ý ở với ông ta, cũng vì nể tình ông ta đã lừa mẫu hậu hơn vạn năm.

Nếu không lấy tính cách của bà, thì thiên kiếp đã là gì?”

Đậu Đậu nghe xong mà chua xót trong lòng, “Mẫu hậu anh, cũng quá khổ”

“Giày đi có vừa chân không cũng chỉ có tự mình biết, bà đồng ý, anh cũng không thể ép bà ly hôn được”

Đậu Đậu, “...

Cũng đúng”

Sau đó trước khi đi ngủ Đậu Đậu lại nghĩ, có lẽ đây là tình yêu của thế hệ trước.

Chấp nhận thì chấp nhận đi, ai cũng sẽ không rời bỏ ai.

Hơi sai sai, trong mắt người trẻ tuổi thì không thể tha thứ, nhưng trong mắt những người ở thế hệ trước, đi cùng nhau mới là tình cảm dài nhất, một hai lỗi lầm, không tha thứ thì có thể làm gì được? Rời khỏi người này, có thể tìm được người khác tốt hơn không? Bọn họ đã quen với đối phương, cũng không có nhiều tinh lực để đi tìm cái gọi là tình yêu đích thực...

Cho nên, không phải tất cả mọi người đều may mắn giống cổ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể giống Yêu Nghiệt nhà Cổ, tự nguyện nghe theo cô, còn trải qua sự chờ đợi dài đến ngàn năm.

Cuộc sống của con người thật sự quá ngắn ngủi, chờ là không thể chờ được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.