Đồ Tể Đón Dâu

Chương 111: Chương 38 (Hết)




Mời đi theo tiểu tiên đi bên này”

Tiểu tiên nga nói vậy, sau đó làm tư thế mới, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu theo sát phía sau, một lúc lâu mới dừng lại.

Còn chưa kịp bẻ cành đào thì trong vườn đào tiên đột nhiên nổi lên gió lớn.

Bách Hoa tiên tử vừa thấy vậy, ánh mắt rất hoảng hốt, còn chưa kịp tới đây Ngọc đế ra đã bị Ngọc để tóm lấy ném vào trong vườn đào tiên.

Không chỉ có thế, ngay cả Dao Quang và Lưu Quang cũng bị ông ta một tay ném vào giữa trận pháp.

Trong vườn đào tiên sương mù che mắt, giơ tay hoàn toàn không thấy được năm ngón.

Cây đào chuyển động nhanh như bay, chỉ một lát đã không nhìn rõ cây nào là cây nào nữa.

Trên mặt đất trống rỗng nứt ra năm cái hố, nhanh chóng dung hợp thành một cái hố lớn.

Trong hố, rắn độc bò cạp phá vỡ mặt đất mà bò lên, nháy mắt năm loại độc vật liền bò khắp nơi.

Mọi người trong trận pháp đứng bên cạnh hồ lớn hai mặt nhìn nhau, Bách Hoa tiên tử và hai đứa con gái của cô ta đã ôi một tiếng ngã thẳng vào trong hố.

Nhất thời, độc vật bò lên chôn vùi bọn họ, cả vườn đào tiên tràn ngập tiếng phụ nữ gào thét đau đớn.

Trong mắt Đậu Đậu lóe lên tia hoảng loạn, thấy tiểu tiên nga nhìn qua đây liền nhanh tay lẹ mắt tóm lấy một chạc cây của cây đào, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tại mà bẻ gãy một cành, “Là cành này!”

Tiểu tiên nga thở phào nhẹ nhõm, Hồng nhi nắm chặt cô không chịu buông tay hơi nhíu mi, còn chưa kịp đưa tay nhận lấy cành đào đã bị Ngọc đế vội vàng nhảy vào ôm chặt, “Hồng nhi, mau buông cô ta ra! Phụ thân đưa con đi!”

Hồng nhi cười lạnh một tiếng, vẫn bám lấy tiểu tiên nga không nhúc nhích.

Mà tiểu tiên nga nhanh tay lẹ mắt lấy đi cành đào trong tay Yêu Nghiệt và Đậu Đậu, nhanh chóng đưa cho Hồng nhi.

Ngọc đế bị hành động bất ngờ của tiểu tiện nga làm cho ngơ ngác, vừa ý thức được gì đó, nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ đã thấy Tây Vương Mẫu sốt ruột muốn chạy vào trong, ông ta lập tức kéo Hồng nhi và tiểu tiện nga kia cùng ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, Tây Vương Mẫu vẫn chạy vọt vào trong, “Hồng nhi!”

Ngọc đế sửng sốt, muốn nói không phải Hồng nhi đã ở đây rồi sao, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy con gái được chính tay mình cứu ra đang từng chút từng chút cởi ra trang sức đỏ, không phải Yêu Nghiệt thì còn là ai đây? Trái lại tiểu tiên nga được hắn nắm trong tay, đã sớm biến thành bộ dáng của Đậu Đậu.

Sắc mặt Ngọc đế rất khó coi, giống như sắp điên mất, môi run rẩy một lúc lâu, vẫn chưa nói ra được cái gì...

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không phải bọn họ biến thành Bách Hoa và Dao Quang Lưu Quang sao? Sao lại là Hồng nhi? Ngọc đế sắp điên mất, ông ta không thể tin là mình đã thua, không chỉ thua hoàn toàn, mà còn đến cả mạng vợ và con gái vào đó.

“Bây giờ ngươi đi cứu người, có lẽ còn kịp”

Yêu Nghiệt không mặn không nhạt nói một câu, sau đó lấy ra cái khăn tay lau đi lau lại cánh tay từng bị Ngọc đế chạm vào, nhướn mi, bộ dáng bất cận nhân tình, “Nếu ngươi không nghĩ lại chúng ta thì bây giờ đã không đến nông nỗi này.

Ngọc đế à...

ngươi sống lâu như vậy mà vẫn không rõ ràng sao?”

Ngọc đế không nói chuyện, Yêu Nghiệt cầm cái khăn tay đã lau xong nhẹ nhàng ném lên không trung tiêu hủy.

Sau đó bố thí cho Ngọc đế một ánh mắt, rất bình tĩnh trần thuật lại một chuyện, “Năng lực của ngươi không thể chống đỡ nổi dã tâm của ngươi.

Đối nhân xử thế, kiêng kị nhất chính là như thế, ngươi nói xem?”

Cả người Ngọc đế chấn động, trong đầu chỉ còn một câu như vậy.

Năng lực của ông ta, không chống đỡ nổi dã tâm của ông ta...

Ha ha ha, ha ha ha ha! Thì ra, thì ra ông ta thật sự không thắng được...

Trừ lớn tuổi hơn một chút, ông ta không còn gì có thể so sánh với Ly Cửu Ca.

Mặt Ngọc đế đỏ sậm, mắt như muốn nứt ra, bỗng nhiên bộc phát hét lên một tiếng, xoay người nhảy vào trong vườn đào tiên, “A Dao! Hồng nhi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.