Đồ Tể Đón Dâu

Chương 109: Chương 36




Mấy tiền nữ đứng bên cạnh đang thấp giọng kể lại chuyện bị mất hai quả đào trong vườn đào tiên.

Đậu Đậu và Yêu Nghiệt dắt tay nhau xuất hiện lại thấy cảnh tượng như vậy, Tây Vương Mẫu đột nhiên thấy hai người xuất hiện trong núi tiền Côn Luân, tay cũng run lên, thức ăn cho cá rơi hết xuống đất.

“Đế Tôn, Đế Hậu”

Tây Vương Mẫu cung kính hành lễ, sau đó mới mở miệng hỏi, “Hai vị đến núi Côn Luân này của ta muốn...”

“Muốn mượn hai cành đào, Tây Vương Mẫu có cho được không?”

Đậu Đậu nói như vậy, tất nhiên Tây Vương Mẫu sẽ không nói không được, nhưng mà, “Không biết hai vị muốn cành đào của ta làm gì?”

Yêu Nghiệt quét mắt nhìn nhóm tiên nữ đang dựng thẳng tai đứng bên cạnh, Tây Vương Mẫu lập tức hiểu ý, “Mấy người các ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng”

Mấy tiên nữ và tiện nga lui ra ngoài, Yêu Nghiệt lời ít ý nhiều mà nói rõ mọi chuyện một lần.

Tây Vương Mẫu nhíu mày một lúc lâu, “Vườn đào tiên không có trận pháp gì đâu.

Cho dù có, cũng không đủ để tạo thương tích gì cho Đế Tôn”

Yêu Nghiệt không nói chuyện chỉ nhìn Tử Bất Tượng, Tứ Bất Tượng mở miệng nói, “Ở thời thượng cổ, trong vườn đào tiên có một Ngũ độc trận, nhưng mà đã bỏ hoang từ rất lâu, dần dần bị chư thần quên mất”

Tây Vương Mẫu có biết đến Ngũ độc trận kia, nghe nói ở thời thượng cổ, có một thời gian có rất nhiều mãnh thú.

Chư thần thượng cổ không muốn mãnh thú phá hoại làm tổn thương sinh linh, vì thế mới bày một Ngũ độc trận ở một ngọn núi nhiều mãnh thú ra vào nhất, độc được lấy từ rắn xanh, rết, bọ cạp, thằn lằn và cóc, trận này hung hãn vô cùng, mãnh thú nào đi vào cũng bị Ngũ độc ngấm vào mà chết.

Ngay cả Long tộc rơi vào đó cũng mất đi nửa cái mạng.

Chư thần bày ra trận này rồi thi pháp đưa mãnh thú tới ứng phó với độc, sau đó mãnh thú chết thảm khắp nơi, Ngũ độc trận cũng biến mất từ đó.

Mà nắm loài độc vật kia cũng vì vậy mà lập công, được chư thần thượng cổ phong cấp thành tiền, sau đó đi đâu không ai biết.

Bây giờ nghe cách nói của Tứ Bất Tượng, có lẽ Ngũ độc trận năm đó là bày ra ở núi tiền Côn Luân? Tây Vương Mẫu nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, “Các ngươi hoài nghi Bách Nhẫn lại bày Ngũ độc trận một lần nữa?”

“Đúng”

Tứ Bất Tượng đáp lời, sau đó Tây Vương Mẫu thở dài, “Bây giờ các ngươi chuẩn bị làm gì? Cần ta làm gì?”

“Chúng ta cần người đi đến Thiên cùng một chuyến, đưa Bách Hoa tiên tử và hai đứa con của cô ta đến đây”

Yêu Nghiệt vừa nói xong câu này, Đậu Đậu liền hiểu ý của hắn.

Hắn chuẩn bị để Bách Hoa tiên tử và hai đứa con của cô ta thay bọn họ xông pha chiến đấu.

Đúng rồi, không sai, nếu hỏi trong lòng Ngọc đế ai quan trọng nhất, vậy thì Bách Hoa tiên tử nhận thứ hai, cũng chỉ có hai đứa con gái của cô ta dám nhận thứ nhất thôi.

Để cho bọn họ đến đây chiến đấu, hợp không thể hợp hơn.

Nếu Ngọc để không có tâm địa đen tối muốn bày Ngũ độc trận để đối phó với cô và Yêu Nghiệt, như vậy tất nhiên Bách Hoa tiên tử và hai đứa con gái của cô ta sẽ không sao hết, nếu Ngọc để bày trận, vậy thì đừng trách bọn họ lòng dạ độc ác.

Vấn đề bây giờ là, “Nhưng mà Ngọc đế muốn đối phó với chúng ta, thấy Bách Hoa tiên tử và con gái của ông ta đến thì nhất định sẽ không khởi động trận pháp”

“Nhưng nếu để Bách Hoa tiên tử và con gái cô ta mang bộ mặt của chúng ta thì sao?”

“Ngọc để không ngốc đến vậy chứ? Cho dù mặt có giống thì hơi thở và công lực cũng không giống mà”

“A...

sơn nhận tất có diệu kế”

Yêu Nghiệt nói vậy rồi đưa tay lên xoa đầu Đậu Đậu, sau đó hắn nhìn Tây Vương Mẫu, nói, “Đi đi, gọi bọn họ đến đây, phải nhanh!”

Tây Vương Mẫu hít sâu một hơi, “Tạ ơn Tôn Thượng”

Nói xong liền quỳ xuống hành lễ, sau đó mới biến mất khỏi núi tiền Côn Luân.

Đậu Đậu, “...

Sao bà ấy lại cảm ơn anh?”

“Vốn dĩ anh muốn để bà ấy và con gái lớn của bà ấy làm mấy chuyện này.

Dù sao thì công lực của bà ấy thâm hậu hơn Bách Hoa tiên từ nhiều...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.