Đồ Nhi Vô Lại, Cưng Chiều Ngươi Đến Nghiện!

Chương 1: Khuyên Bích trì




Nước chảy (nhị)

Liên Y cắn môi, nhẹ giật áo Gia Luật Cảnh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói thế nào.

Gia Luật Cảnh vỗ vai nàng, cười nói: “Đừng lo, nhìn ta đi!”

Hắn xắn tay áo, ngồi lên ghế trên, bỏ xúc xắc ra quơ quơ: “Ngươi trước hay ta trước?”

Người kia làm tư thế xin mời, Gia Luật Cảnh cũng không khách khí, liền bỏ xúc xắc vào lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve một chút, chợt nghe người kia nói: “Dùng xúc xắc của mình, chắc chắn là giở trò.”

Hắn lập tức đặt xúc xắc lên bàn: “Vậy dùng xúc xắc của ngươi cũng được.”

Người kia quả nhiên đưa xúc xắc của mình cho hắn. Gia Luật Cảnh vừa cầm xúc xắc lên đã cảm thấy không đúng, bên trong có lẽ có cái gì khác. Hắn liếc mắt nhìn người kia một cái, thấy vẻ mặt đắc ý của người kia thì không nói một lời, nhẹ nhàng ném xúc xắc lên bàn, bốn viên xúc xắc vòng vo một hồi rồi dừng lại, bốn viên ba điểm, một bộ trường tam.

Gia Luật Cảnh bực mình, người này lại dùng xúc xắc đã giở trò để chơi bài bạc, nếu bình thường hắn đã phát tác rồi, nhưng thứ nhất, đây là đất Tống, thứ hai, hắn cũng tự tin vào thủ pháp lợi hại của mình mà không sợ mưu mẹo nham hiểm này. Nhưng nếu như hắn thua ván bài này, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, mà Liên Y như hoa như ngọc bị hắn mang đi, cái này mới là vấn đề lớn.

Thấy người kia định cầm lấy xúc xắc, hắn lập tức mở miệng nói: “Không phải ngươi cũng mang xúc xắc của riêng mình đi sao? Lần này hãy dùng xúc xắc của ta đi!”

Sau đó liền đưa xúc xắc của mình cho người kia.

Người kia biến sắc, lại sợ người khác nghi ngờ, đành miễn cưỡng tung xúc xắc, bốn viên lăn tròn một hồi rồi dừng lại, cũng là một đôi trường tam.

Gia Luật vỗ tay cười nói: “Tốt! Thế là hòa. Có thể là do dùng xúc xắc không thuận tay, phát huy không đầy đủ năng lực. Chúng ta đổi xúc xắc, dùng đồ của mình, lại cược một phen, một ván định thắng thua!”

Người kia lập tức cướp lấy xúc xắc của mình, kêu lên: “Lần này ta trước!”

Dứt lời, không chờ Gia Luật Cảnh trả lời, liền hạ bài, lần này quả nhiên làm rất tốt, bốn một chút tràn ngập không khí phấn khởi, một đôi mà bài. Hắn đắc ý vênh mặt, ha hả cười, nhìn Gia Luật Cảnh, sớm định liệu là mình thắng.

Gia Luật Cảnh không đợi hắn cười xong, tay nâng xúc xắc, xúc xắc lăn một vòng trên bàn, viên đầu tiên dừng lại, bốn điểm đỏ tươi, viên thứ hai theo sau, lại bốn điểm. Người kia cười càng vui vẻ. Viên thứ ba là hai điểm bài diện thành nhị tứ, viên cuối cùng xoay đã lâu vẫn chưa dừng, Gia Luật Cảnh cười tủm tỉm nói: “Ta cá nó là hai điểm.”

Tiếng nói vừa dứt, xúc xắc dừng lại, quả nhiên là hai điểm. Đinh tam xứng nhị tứ. Chí tôn bảo thông sát.

Người kia há to miệng, không thể tin được. Gia Luật cười ha ha, đứng dậy nói: “Sảng khoái! Cô nương về ta, bạc của ngươi đâu?”

Sắc mặt người kia xám trắng, đột nhiên lạnh lùng nói; “Ngươi gian lận! Xúc xắc của ngươi đã bị giở trò!”

Gia Luật Cảnh nhướng mày, chợt nghe một người phía sau nói: “Bổ ra nhìn xem là biết ngay ai làm bậy!” Mọi người đồng loạt quay đầu lại, gặp ngay một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú đang cầm đao đứng nơi đó, trên người là xiêm y da thú, đầu đội mũ lông chồn, là trang phục Khiết Đan, phía sau hắn còn có một bạch y công tử, khuôn mặt như tạc từ băng tuyết.

Tiểu Man nhìn thấy Căn Cổ thì mừng rỡ, gặp lại Thiên Quyền lại nhất thời nhăn mặt. Căn Cổ không đợi mọi người phản ứng đã tiến lên, giơ đao chặt xuống, nhìn đại đao cao tới nửa người nhưng hắn dùng lại thập phần thuận tay nhẹ nhàng, chỉ nghe “cạch” một tiếng, xúc xắc của Gia Luật Cảnh đã bị hắn chém thành hai nửa, nằm gọn gàng trên mặt đất, bên trong không hề có tạp vật gì, đúng là xúc xắc thượng đẳng làm từ ngà voi.

Gia Luật Cảnh nhíu mày nói: “Xúc xắc này cực đắt tiền, ngươi lại cắt nát một viên, còn ba viên thì về sau làm sao mà chơi?”

Căn Cổ lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc, ta đang giúp ngươi đó!”

Lời còn chưa dứt, Căn Cổ liền túm lấy cổ người kia vốn đang định chạy trốn, sờ trong ngực hắn một cái, lấy ra bốn viên xúc xắc, đặt lên bàn, dùng thân đao vỗ một cái, tiếng “răng rắc” vang lên, bốn viên xúc xắc đồng loạt vỡ ra, Căn Cổ nhặt một viên trong đó, cười lạnh nói: “Một nửa là gỗ, một nửa là ngọc thạch, trên đời lại còn có loại xúc xắc này sao? Rốt cục là ai làm bậy?”

Ngọc thạch vốn nặng hơn gỗ, người này dùng xúc xắc này, lúc ném có thể muốn sao được vậy.

Sắc mặt người kia thoắt xanh thoắt trắng, hung tợn trừng mắt nhìn Căn Cổ, thấy hắn mặc trang phục Khiết Đan, trong lòng đột nhiên cả kinh, giọng the thé hét lên: “Là tiểu quỷ Khiết Đan! Người Khiết Đan! Bọn họ là người Khiết Đan!”

Sòng bạc phút chốc ồn ào lên, người Khiết Đan vô cùng hung tàn, người Tống hận họ thấu xương, vừa nghe thấy trong sòng bạc có chó Khiết Đan lập tức muốn xông lên giáo huấn bọn họ. Căn Cổ chấn động, quay đầu định chạy nhưng xung quanh chật cứng những người là người, ngay cả xoay người cũng vô cùng khó khăn, hắn liền bỏ mũ, cong người định chui ra khỏi đám người, chỉ nghe thầy Gia Luật Cảnh kêu lên: “Thối lắm! Trong sòng bạc còn phân cái gì Khiết Đan với Tống! Thua chính là thua!”

Ngu ngốc! Trong bụng hắn một câu, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa, tự nhận mình là người Khiết Đan sao?

Đột nhiên nghe thấy Liên Y nói gì đó, hắn vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh của nàng, thấy nàng lẫn trong đám người đang quần ẩu Gia Luật Cảnh, hắn vội vàng kêu lên: “Tỷ tỷ!”

Liên Y vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Căn Cổ, lập tức vẫy tay với hắn. Căn Cổ kêu lên: “Mau vứt cục nợ đó đi! Mau lên!”

Liên Y dùng sức lắc đầu, cố gắng hướng lại kia, nắm lấy cánh tay Gia Luật Cảnh, thả người nhảy lên, lướt qua đầu mọi người, trong nháy mắt đã ra khỏi cửa sòng bạc.

Tiểu Man bị đám bạo loạn tự phát này làm cho thất điên bát đảo, quay đầu sốt ruột tìm Trạch Tú, nhưng thấp bé như nàng, dù cho nhìn thế nào cũng chỉ thấy toàn đầu người, có thể miễn cưỡng đứng vững đã là quá sức rồi. Nàng mở miệng định kêu, chợt thấy cổ tay bị một bàn tay lạnh như băng cầm chặt, sau đó một thanh âm nữ nử trầm thấp vang lên bên tai: “Tiểu chủ, nhận ra ta không?”

Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, thấy một khuôn mặt đã bị khăn sa tím che gần hết, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giật tay ra định chạy trốn, nàng kia lại nắm tóc nàng, kéo giật nàng lại, Tiểu Man đau đớn hét lên một tiếng, chợt thấy vai bị người nắm lấy, đoạn tóc bị nắm kia cũng bị cắt đứt, sau đó được một người ôm vào ngực, thả người nhảy lên lầu hai, vọt qua cửa sổ xuống đất.

“Là nàng! Là nàng! Bất Quy sơn đã tìm đến đây!” Tiểu Man sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, gắt gao túm cổ áo người kia, kêu lên như heo chọc tiết.

Người kia cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tiểu chủ bình tĩnh một chút, đừng kích động!”

Hả? Âm thanh này, không phải Trạch Tú! Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy đôi bông tay lòe lòe tỏa sáng của người kia, hàng mi dài của hắn buông xuống, bình tĩnh nhìn nàng.

Tiểu Man thở hốc vì kinh ngạc, rốt cục không nói được một lời.

Là Thiên Quyền.

Tiểu Man cơ hồ là bản năng, liền đưa tay về phía mặt hắn mà loạn đánh, Thiên Quyền nhất thời không đề phòng, suýt nữa bị nàng cào vào mắt, không tự chủ buông nàng ra, Tiểu Man ngã ra đất, bất chấp đau đớn, đứng lên bỏ chạy. Ngực lại bị người ôm lấy, nàng sợ tới mức thét chói tai, tay đấm chân đá liên tục.

Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng nói tức giận: “Nàng làm cái trò quỷ gì vậy!”

Tiểu Man kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trạch Tú, trên mặt hắn đã bị nàng cào thành rất nhiều vệt máu, gân xanh nổi lên, đang hung tợn trừng mắt nhìn nàng. Một tay Trạch Tú nắm lấy tay nàng, một tay ra một hư chiêu với Thiên Quyền, sau đó liền bỏ chạy như điên, trong nháy mắt đã bỏ rơi Thiên Quyền.

Tiểu Man vội ôm chặt thắt lưng hắn, la lên: “Là Bất Quy sơn! Thổ lão bản! Nàng tới tìm ta tính sổ!” Trạch Tú không nói chuyện, thả người bay lên, nhảy lên cành cây, nhìn lại, thân ảnh màu tím kia vẫn đang đuổi theo phía xa xa, phía sau còn có Thiên Quyền. Nhìn khí thế rào rạt đó, chỉ sợ là không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể tạm thời trốn đi. Hắn nhảy xuống, lắc mình tiến vào một ngõ nhỏ bên cạnh, sau đó chạy tới bến đò, đúng lúc có một người vừa tháo dây thừng định xuất bến.

Hắn nhảy lên thuyền, thấp giọng nói: “Mau xuất bến! Không được hỏi gì hết!” Nói xong liền ném một thỏi bạc cho hắn.

Người kia thấy thỏi bạc mười lượng thì nhất thời mừng rỡ, mặt mày hớn hở, vội vàng chống gậy trúc, chiếc thuyền nhẹ nhàng rời bến, xuôi theo dòng nước.

Tiểu Man thở dài nhẹ nhõm, ngồi phịch trên boong thuyền không động đậy, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, thật đúng là thiếu chút nữa dọa nàng rơi tim. Trên đầu vẫn hơi đau, Thổ lão bản dùng sức như vậy túm nàng, có thể thấy được nàng ta hận nàng đến thế nào, nếu như nàng rơi vào tay nàng ta, chắc chắn nàng sẽ chết.

Trạch Tú ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, giọng mỉa mai: “Quả đắng tự mình mang tới hả!”

Tiểu Man ngẩng đầu nhìn hắn, rất muốn khóc: “Đừng có nói mát lúc này được không?”

Trạch Tú thấy tóc nàng hỗn loạn, trên mặt không mồ hôi thì là bùn, nhìn thực đáng thương, không khỏi đưa tay lau đi bụi trên mặt nàng, cười nói: “Thành tượng đất rồi!”

Tiểu Man thở phào một cái: “Xin ông trời phù hộ, các thần tiên phù hộ, đừng để nàng ta đuổi kịp!”

Trạch Tú ngạc nhiên nói: “Không phải là cầu xin thần long giúp đỡ hay sao?”

Tiểu Man ngẩn ngơ, vội vàng sửa lại: “Oái, đúng thế… Ta quýnh lên quên mất, xin thần long phù hộ ta!”

Trạch Tú gõ trán nàng, đang định nói chuyện, chợt cảm giác bất an, nhìn lại đã thấy một thân ảnh màu tím đang tiến đến như chớp, chạy dọc theo bờ sông, đã sắp đuổi kịp chiếc thuyền. Tiểu Man sợ ngây người, quả nhiên là thần long không phù hộ nàng!

Trạch Tú vội vàn quay đầu lại nói: “Nhà đò, mau đi xa bở chút! Đến giữa sông đi!”

Nhà đò thở dài; “Công tử, thuyền không phải là xe ngựa, làm sao muốn thế nào có thế ấy được. Dòng nước chảy như vậy thì thuyền xuôi theo như vậy, nếu không bị lật thuyền thì làm sao?”

Trạch Tú đứng dậy, đoạt lấy cây sào, cố gắng chống thuyền hướng ra giữa sông. Mới vừa chống được hai cái thì đạo thân ảnh màu tím kia đã nhảy lên, động tác mau lẹ, tư thế vi diệu, nhưng vẫn kém một chút, mắt thấy nàng sẽ rơi vào trong nước, ai ngờ nàng đột nhiên tung ra một cái hộp gỗ, nhẹ nhàng thả vào trong nước, gỗ nhẹ nổi trên mặt nước, mũi chân nàng nhẹ điểm lên đó, làn váy tím giống như muốn hủy diệt mọi ước mộng, dương dương tự đắc dừng trước mắt Tiểu Man.

Chuyện tới trước mắt, Tiểu Man ngược lại không thấy sợ hãi như lúc đầu.

Nàng chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn gương mặt quyến rũ mà lạnh như băng dưới lớp tử sa, ánh mắt Thổ lão bản như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Trên mặt sông lại xuất hiện một thân ảnh màu trắng, chính là Thiên Quyền, hắn vững vàng dừng phía sau Trạch Tú, không đợi hắn kịp phản ứng, lập tức rút ra một thanh đao nhỏ kề sát cổ hắn. Trạch Tú quả nhiên không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc, bình tĩnh nhìn Thổ lão bản.

Thổ lão bản đứng ở đầu thuyền, khăn che mặt bị gió thổi bay phất phơ, nhà đò thấy tình hình không ổn, đã sớm lui vào trong khoang thuyền không hề nhúc nhích. Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Man, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Tiểu nha đầu, biết vì sao ta tới tìm ngươi chứ hả!”

Tiểu Man hít một hơi, không nói gì.

Thổ lão bản lại nói; “Ngươi mời Liêu binh vây khốn Bất Quy sơn, lá gan quả không nhỏ. Hiện giờ Bất Quy sơn bị vây như nêm cối, ra không được vào không xong, có phải ngươi thực sự nghĩ sẽ không có ai có thể ra vào tự nhiên?”

Tiểu Man vẫn không nói chuyện.

Bởi vì nàng không biết nói gì nữa cả, trong nháy mắt vừa rồi, nàng giống như đã nghe được tiếng của sứ giả địa ngục đang gọi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.