Đồ Ngốc, Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 129: Sự tin tưởng không lí do




Triệu Phổ chú ý tới, kẻ theo dõi Phi Ảnh cùng Hàm Lăng này, là từ con đường phía trước đi đến, hơi chút rầu rĩ —— Nói cách khác, kẻ này từ trước căn bản chưa từng theo chân bọn họ.

Triệu Phổ và Công Tôn kiên trì chờ ở nơi đó, quả nhiên, một bóng đen rất nhanh đuổi theo Phi Ảnh các nàng, xoay người một cái rơi xuống phía trước hai người, dang tay cản lại, “Ai… hai vị tiểu thư, chậm đã.”

Phi Ảnh cùng Hàm Lăng đều sửng sốt, Triệu Phổ nghe có chút mờ mịt, nhìn Công Tôn, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang ngủ đến ngốc hồ hồ, lắc đầu —— Người này, hình như không phải theo dõi.

Phi Ảnh đem Hàm Lăng che chở phía sau, hỏi, “Ngươi là ai?”

“Hắc hắc hắc.” Người nọ mặc một thân hắc y, cầm trên tay một cây quạt, bộ dạng không tệ, chỉ là có vẻ lòe loẹt, không đứng đắn, cười nói, “Tại hạ Yến Phi, hai vị tiểu thư hạnh ngộ.”

.

Mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mai phục trên đỉnh liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Yến Phi? Ta nghe thấy quen tai a?”

Bạch Ngọc Đường cười gượng một tiếng, nói, “Bạch Liên Hoa Yến Phi, Bạch Cúc Hoa Yến Phong, hai tên hái hoa tặc Yến gia.”

“Nga…” Triển Chiêu thoáng cái nghĩ tới, hỏi, “Sao lại xuất hiện ở đây a?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Trùng hợp.”

“Có phải trùng tên không a?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhướng mi, “Rất giống Yến Phong, hẳn là thật.”

Triển Chiêu xoay mặt nhìn hắn, “Ngươi nhận được Yến Phong a?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tựa hồ không cao hứng lắm, Triển Chiêu trong lòng hiểu rõ, Yến gia hai huynh đệ là song bổng, cũng là song sinh, lớn lên cực giống, tính tình cũng giống, đều là kẻ háo sắc. Chỉ là, ca ca Yến Phi hảo nữ sắc, vì vậy có biệt hiệu là Bạch Liên Hoa, đệ đệ Yến Phong hảo nam sắc, vì vậy gọi Bạch Cúc Hoa… Chẳng lẽ từng đắc tội với Bạch Ngọc Đường?

Thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm giống một con miêu miêu hiếu kỳ, Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, trước đây hắn đúng là đã gặp qua Yến Phong một lần, tiểu tử nọ nói năng lỗ mãng, phạm vào kiêng kỵ của Bạch Ngọc Đường, bị hắn một đao chém đứt lỗ tai, hiện tại không biết đã cải tà qui chính hay chưa.

.

Phi Ảnh cũng nhìn ra bất thường, trên dưới quan sát Yến Phi, hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”

“Hắc hắc, đêm nay dài dằng dặc.” Yến Phi tới gần vài bước, quan sát Phi Ảnh cùng Hàm Lăng, nghĩ đằng trước là một đại mỹ nữ a, đằng sau tuổi còn hơi nhỏ, tuy rằng chưa đẹp, nhưng rất thanh tú! Hôm nay lời to!

Phi Ảnh nhìn ra tên này không đứng đắn, thế nhưng còn có chuyện quan trọng, cũng không tiện so đo với hắn, đã kéo Hàm Lăng đến bên kia, chuẩn bị đi vòng qua. Nhưng Yến Phi nọ lại tiến lên một bước, ngăn trở, trêu chọc vô lại nói, “Hai vị tiểu thư đơn độc đi trên con đường tối tăm như vậy thực sự rất nguy hiểm, không bằng để tại hạ hộ giá?”

Phi Ảnh tức đến nghiến răng.

Triệu Phổ lắc đầu, đối Tử Ảnh đang ngồi một bên xem náo nhiệt, “Đến nói cho Phi Ảnh đừng nhịn, hôm nay phỏng chừng đợi không được người kia, ngày mai thôi.”

Tử Ảnh gật đầu, ra ngoài, vỗ hai cái ngoài khoảng không.

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, Tử Ảnh vỗ hai tiếng vang dội rõ ràng, Phi Ảnh phía trước nghe thấy được, đương nhiên, Yến Phi cũng nghe thấy.

Cái này gọi là có tật giật mình, vừa nhìn thấy có người đến, Yến Phi đã biết tình huống không ổn, muốn xoay người đào tẩu, nhưng lại nghe Phi Ảnh nói, “Ai, công tử, ngươi không phải nói muốn đưa chúng ta về nhà sao?”

Yến Phi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, nói, “Đúng vậy đúng vậy!”

Nói xong, vươn tay đến nắm tay Phi Ảnh, trên mặt Phi Ảnh lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, Yến Phi nhìn thấy liền sửng sốt, nhưng không đợi hắn kéo tay Phi Ảnh, Phi Ảnh đột nhiên phi một cước, hung hăng đá vào chổ hiểm của Yến Phi.

“Ngao ô…” Nửa đêm canh ba, toàn bộ Hà Gian phủ đại khái có phân nửa số người nghe được tiếng hét thảm thiết này.

.

Triệu Phổ bọn họ đều cau mày, ngực chỉ có một ý niệm —— phế đi phế đi, tuyệt đối không thể để lại.

“Ngô?” Tiếng hét thảm này của Yến Phi, khiến Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn bị đánh thức, Triệu Phổ thầm nhủ, đợi lát nữa lại thưởng ngươi hai cái bạt tai.

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt nghe đến phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn qua… Phi Ảnh vừa đá vừa đạp, giống như muốn giẫm chết một con cẩu, trong miệng còn lẩm bẩm, “Dám đùa giỡn lão nương, mù mắt cẩu của ngươi, hôm nay cô nãi nãi đạp chết ngươi!”

Đại Ảnh cũng xuống hỗ trợ, hai đại mỹ nhân hung tợn đạp Yến Phi ôm đầu lăn quay trên mặt đất, Hàm Lăng phía sau nhìn cũng choáng váng.

“Phụ thân, các tỷ tỷ đang làm cái gì?” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ cọ, mắt đều mở không lên, hàm hàm hồ hồ hỏi.

Công Tôn vỗ vỗ lưng bé, nói, “Ngủ đi, các tỷ tỷ đánh lưu manh thôi.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử an tâm tựa vào đầu vai Công Tôn lại cọ cọ, thì thầm như đang nói mê, “Phụ thân không thể đánh Cửu Cửu như vậy nga…”

Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ liền cảm giác được sau gáy toát ra khí lạnh, lại nhìn Công Tôn một chút, Công Tôn đột nhiên hào hứng, rướn cổ nhìn động tác của Phi Ảnh cùng Đại Ảnh các nàng, như là đang học tập.

Triệu Phổ kêu khổ không ngừng, câu nói của Tiểu Tứ Tử nhắc nhở Công Tôn rồi.

Yến Phi công phu cũng khá, cũng không phải là đồ bỏ, nhưng then chốt là Phi Ảnh Đại Ảnh các nàng quá bưu hãn, Yến Phi không hề phòng bị, bị đá trúng chỗ hiểm, đau ghê gớm, đã lăn quay trên mặt đất thì thôi, đã vậy còn bị hai nha đầu dốc sức đạp một trận. Biết chính mình ngày hôm nay đụng trúng gốc rạ, Yến Phi trốn đông trốn tây, mất hơn nửa ngày mới đứng lên được, vừa đứng vững, thì cảm giác phía sau có người vỗ vỗ hắn.

Yến Phi quay đầu lại, thì thấy một thanh niên mặc một bộ lam sắc trường sam, thanh tú nho nhã đứng phía sau hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Yến Phi xoa cái mặt bị đạp đau điếng, thầm nhủ người này nếu để đệ đệ thấy thì tốt rồi, đáng tiếc không hợp khẩu vị của mình, liền hỏi, “Muốn gì?” Vừa không quên quay đầu lại, hung hăng chỉ vào hai nha đầu nói, “Hai nha đầu chết tiệt các ngươi chờ, hô…” Vừa xoa xoa chỗ hiểm, không biết có bị đá hỏng hay không.

“Triển đại nhân!” Phi Ảnh nói, “Dẫn hắn về Khai Phong, bảo Bao đại nhân chém đầu hắn!”

Yến Phi nghe xong hút một ngụm khí lạnh —— Triển đại nhân? Khai Phong phủ?

“Tỷ tỷ, quá tiện cho hắn rồi!” Đại Ảnh nói, móc ra chủy thủ, nói, “Ta thiến hắn, sau đó đưa đến Vương phủ làm thái giám thấp hèn nhất nhất!”

Một bên xem náo nhiệt Tử Ảnh hỏi Giả Ảnh, “Vừa nãy Đại Ảnh là học Tiểu Tứ Tử nói sao?”

Giả Ảnh có chút vô lực.

Yến Phi nghe đến mấy cái này, thiếu chút nữa ngất xỉu, Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, nói, “Yến Phi, ngươi cũng coi như làm nhiều việc ác, hôm nay vừa lúc gặp gỡ ta, vậy xem ra ngươi không may, mời đến Khai Phong, thử xem cẩu đầu trảm, cũng coi như vì những nữ tử bị ngươi khi dễ, đòi lại công đạo!”

Yến Phi vừa thấy tình thế không ổn bèn xoay người bỏ chạy, bị Triển Chiêu bắt được vứt trên mặt đất… Yến Phi làm sao có thể làm đối thủ của Triển Chiêu a, bị quẳng một cái muốn sặc, vẻ mặt cầu xin hô, “Triển đại nhân tha mạng a, ta lấy công chuộc tội được chưa a?”

.

Lúc này, Công Tôn Triệu Phổ bọn họ đều tiến đến, Phi Ảnh cùng Đại Ảnh đánh người xong cảm thấy trong ngực rất thống khoái, Phi Ảnh tiến đến hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, cho ta bế Tiểu Tứ Tử một chút đi?”

Công Tôn tay vừa lúc cũng có chút tê, đã đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh, Phi Ảnh sung sướng ôm vào lòng, Tiểu Tứ Tử mơ hồ cọ cọ… Mềm quá nga… Thoải mái!

“Lấy công chuộc tội?” Tử Ảnh hỏi hắn, “Ý của ngươi là, ngươi trước đây khi dễ nhiều nữ tử như vậy, cho nên lần này để chúng ta đem ngươi bán cho áp quán, cho ngươi cũng nếm thử tư vị bị người khi dễ?”

“Đúng!” Đại Ảnh vỗ tay, “Chủ ý này hảo!”

“Không được a!” Yến Phi vội vàng giãy dụa cầu xin, nói, “Không phải a, ta là nói, ta biết có người đang theo dõi hai vị cô nương này!”

Bọn họ trong lòng khẽ động, hỏi, “Ai?”

Yến Phi nọ giương mắt, vươn tay chỉ Công Tôn và Triệu Phổ…

“Ngươi đùa với ta a!” Tử Ảnh nhấc chân hung hăng đạp Yến Phi một cước.

“Ai nha không phải a…” Yến Phi vội vã xua tay, nói, “Ta nhìn thấy hai người khác… Bọn họ nguyên bản đi theo, bất quá sau đó nhìn thấy hai người các ngươi, sau đó liền đi vào một khách điếm, ta vốn cũng không muốn theo chân, sau lại vòng qua con đường này, nhưng thấy hai cô nương quẹo vào, sau đó ta liền…”

Đại Ảnh lại đạp hắn một cước.

“Khách điếm?” Triệu Phổ hỏi, “Khách điếm nào?”

“Ách… khách điếm Thanh Nguyên.”

Triển Chiêu ngồi xổm xuống, chọt chọt hắn, hỏi, “Bộ dạng ra sao?”

“Ách… Ta không biết a.” Yến Phi trả lời.

Tử Ảnh cũng ngồi xổm xuống, đấm hắn một quyền, “Không biết?”

“Ách… Ta suy nghĩ đã…” Yến Phi kêu khổ không ngừng, xoa cắm nói, “Ách… Mặc hắc y, thoạt nhìn, như là có tham gia quân ngũ, sống lưng ngay thẳng, tiếp đó… Người trông khá lão luyện.”

“Trụ ở phòng nào” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Ách, không…” Yến Phi chưa kịp nói ra chữ ‘biết’, thấy Tử Ảnh lại trừng mắt liếc hắn, vội vàng câm miệng, suy nghĩ một chút, nói, “Ách… Ta không biết nhưng tiểu nhị khẳng định biết!”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ lời này còn rất có đạo lý.

“Các gia gia, thả ta đi?” Yến Phi nói, “Ta tuy đùa giỡn dân nữ, nhưng thông thường cũng không cường thưởng dân nữ, chỉ muốn cá nước thân mật ngươi tình ta nguyện mà thôi, các ngươi tha ta đi.”

Triển Chiêu cười nói, “Ân… Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát a.”

“Là ý gì a?” Yến Phi hỏi.

“Phía trước không xa a, có một nha môn của Hà Gian phủ, ngươi tự mình đến, nói với bọn nha dịch bên trong, để bọn họ đánh ngươi năm mươi đại bản.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, nói, “Lại ngồi trong nhà lao một năm.”

“Năm mươi…” Yến Phi vả mặt cầu xin, “Không thể không đánh cho tàn phế a.”

Triển Chiêu cười nói, “Ngươi ngay lập tức phải đi, sau khi hết một năm lao ngục, cải tà quy chính một lần nữa làm người, nếu dám có nửa điểm giả dối…”

Triển Chiêu nói đến đây, dừng lại một chút, Yến Phi đột nhiên thấy bên cạnh có tay áo bạch sắc lay động, tựa hồ lại có một người nữa tới, giương mắt nhìn một chút, liền ít sâu một hơi… Hắn thấy một thanh ngân đao bạch sắc, sợ đến co rụt cổ lại, nhớ đến cái lỗ tai của đệ đệ hắn không mọc ra được, lại còn bị một căn bệnh, vừa nhìn đến bạch sắc thì choáng váng muốn hôn mê.

“Ngươi biết sao?” Triển Chiêu đứng lên, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Nếu có nửa phần giả dối, những ngày sau này của ngươi sẽ sống không dễ thở nha.”

“Biết… Biết!” Yến Phi lảo đảo đứng lên, sau đó ù té chạy đến nha môn Hà Gian phủ.

Mọi người lưu lại liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đầu mối không sai, cùng nhau chạy tới khách điếm Thanh Nguyên.

.

Triển Chiêu móc ra yêu bài hỏi chưởng quỹ cùng tiểu nhị, tiểu nhị trả lời, “Đích thật là có hai vị khách quan như vậy, còn hỏi các ngươi là ai.”

Công Tôn nghe xong sửng sốt, hỏi hắn, “Vậy các ngươi nói như thế nào?”

“Nga, chúng ta liền nói các ngươi là đại nhân vật, thần tiên đoán mệnh, cao thủ võ lâm, đại hiệp vì Hà Gian phủ mà trừ hại.” Tiểu nhị cười nói.

Tất cả mọi người trong lòng lạnh tanh, tiểu nhị này… tại sao cái gì cũng nói a.

“Người nọ đâu?” Triệu Phổ hỏi.

“Đi.” Tiểu nhị chỉ về hướng bắc, nói, “Đi hướng đó, hình như là ra Bắc thành.”

Triệu Phổ bọn họ có chút ủ rũ, bây giờ rốt cuộc đả thảo kinh xà.

“Vương gia, chúng ta đuổi theo nhìn xem?” Ra khỏi khách điếm, Giả Ảnh hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ gật đầu, Tử Ảnh bọn họ đi, nhưng mọi người sau khi cân nhắc đều có thể đoán rằng , những kẻ này xử sự cẩn thận, thoạt nhìn không phải hạng người qua loa, hẳn là đuổi không kịp, mà khiến mọi người lưu ý là… Vừa nãy tiểu nhị cùng Yến Phi đều nói, hai người này, đều là tham gia quân ngũ.

“Xem ra là có chút kỳ quặc.” Triệu Phổ nói, “Trở lại tính tiếp, bàn bạc kỹ hơn.”

Tất cả mọi người gật đầu, trở về.

Công Tôn vừa đi vừa hỏi Triệu Phổ, “Không điều tra rõ đã quay về sao?”

Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Đầu mối đều đứt đoạn, làm sao tra a? Hơn nữa, điều tra vụ án này, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, ngươi xem chúng ta lần này theo dõi, chủ ý thì rất tốt, nhưng lại bị hai ta làm bể, nếu như chỉ có Triển Chiêu bọn họ âm thầm theo, cũng sẽ không đả thảo kinh xà.”

Công Tôn mấp máy miệng, nói cũng đúng…

Triệu Phổ khó có dịp được nhìn Công Tôn có dáng vẻ chịu thua thế này, ngực có chút ngứa, tiến đến hỏi, “Ai, thư ngốc, trở lại trụ trong Vương phủ của ta a? Đừng trở về Khai Phong phủ nữa?”

Công Tôn nhìn hắn một chút, hỏi, “Vì sao?”

“Kia… Chữa bệnh cho nương của ta a!” Triệu Phổ tùy tiện mượn cớ.

“Bệnh của Hoàng Thái Phi đã sắp hết, hơn nữa, ân… ta còn phải trị nhiều người khác, bọn họ muốn đi Khai Phong chẩn bệnh.” Công Tôn nói, “Hơn nữa… Khai Phong phủ tương đối thú vị.”

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, vươn tay, kéo tóc Công Tôn, “Thư ngốc!”

“A!” Công Tôn đau đến nhảy dựng, xoay mặt giận trừng Triệu Phổ, Triệu Phổ đối y chun chun cái mũi làm mặt quỷ rồi nhanh chân bỏ chạy.

“Đừng chạy!”Công Tôn nhấc chân đuổi theo, không nắm về không được, lưu manh chết tiệt, dám chiếm tiện nghi của y!

.

Ngày hôm sau, mọi người bởi vì hôm qua hành sự khá muộn, cho nên đều ngủ không đủ giấc, Công Tôn mơ mơ màng màng mở mắt, thì cảm thấy một bàn tay nho nhỏ đang nhéo mặt mình, liền vươn tay, không ngoài dự liệu mò được cái mông tròn trịa của Tiểu Tứ Tử, nhéo một cái, Công Tôn cười nói, “Tiểu Tứ Tử, tỉnh?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Buổi sáng muốn ăn cái gì?” Công Tôn hỏi.

“Tiểu lung bao~ (bánh bao hấp)” Tiểu Tứ Tử kéo dài thanh âm nằm lên gối của Công Tôn vừa nói.

“Hảo, ăn tiểu lung bao…” Công Tôn cười tủm tỉm, chợt nghe bên cạnh có một thanh âm hỏi, “Vậy còn ngươi, ngươi ăn cái gì? Ta bảo người đi mua luôn một lần.”

Công Tôn giật bắn lên, Triệu Phổ đang tựa vào bên cạnh y, kinh hãi tuôn một thân mồ hôi, hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”

Triệu Phổ chớp chớp mắt, nói, “Ách… Xem ngươi tỉnh chưa.”

Công Tôn nhìn đại môn, vẫn còn đóng, cửa sổ cũng đóng chặt, có chút không rõ, Triệu Phổ đang cười với Tiểu Tứ Tử, Công Tôn quay phắt đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử cũng cười tủm tỉm, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi cho hắn vào?”

Tiểu Tứ Tử híp mắt gật đầu, Công Tôn vươn tay đè Tiểu Tứ Tử lại, nhéo bụng nó, “Tiểu hư hỏng, ngày phòng đêm phòng cướp nhà khó phòng!”

“Ai nha…” Tiểu Tứ Tử cười khanh khách bị Công Tôn nhéo cái bụng một hồi, Triệu Phổ ở một bên Công Tôn mặc một bộ lý ý (áo lót) bạch sắc, vạt áo rộng mở, cái cổ trắng trắng toàn bộ lộ ở bên ngoài, vô thức nuốt một miệng nước bọt —— hắn cũng muốn nhéo cái bụng của Công Tôn một cái, không biết có phải rất mềm hay không, bất quá khẳng định là rất nhỏ.

Triệu Phổ nắm chặt tay, không cho chính mình xung động, thầm nghĩ —— Lãnh tĩnh a Triệu Phổ, ngươi còn dáng điệu gì chưa thấy qua, đừng bị một con mọt sách thuần hóa chứ!

.

Mặc y phục đi ra, trong viện, các hài tử đều cùng nhau ngồi một bàn ăn sáng, đại gia ngồi xuống ăn, thương lượng một chút, dùng điểm tâm xong, lập tức khởi hành, Tử Ảnh bọn họ đi thuê hai chiếc xe ngựa.

Tiểu Tứ Tử cùng ba tiểu hài đã quen thuộc, liền cùng bọn chúng ngồi cùng một chỗ, Công Tôn thì không muốn ngồi ở xe ngựa còn lại, y cũng cưỡi ngựa, Triệu Phổ vốn bảo y cùng cưỡi Hắc Kiêu, nhưng Công Tôn không chịu, Triệu Phổ khuyến khích Hắc Kiêu, cắn đứt đuôi con ngựa mà Công Tôn cưỡi.

Hôm đó, mọi người nghỉ ngơi tại một bở sông nhỏ, cho ngựa uống nước và ăn chút lương khô.

Ba con ngựa này, Hắc Kiêu của Triệu Phổ cùng Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường đều là công mã (ngựa đực), duy độc Tảo Đa Đa là mẫu mã (ngựa cái), Bạch Vân Phàm mỗi khi bước đi đều vô thức theo sát rồi dựa vào Tảo Đa Đa, cũng giống như hiện tại khi đang uống nước, còn có thể cọ cọ nó, hai con ngựa tựa hồ cảm tình rất tốt.

Mà Hắc Kiêu thì một bộ ngốc nghếch chán chường, cả ngày điên điên khùng khùng, Triệu Phổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ nó, “Ngươi sẽ không thể an an tâm tâm tìm một mẫu mã sinh con?!”

Hắc Kiêu vẫy vẫy đầu, há mồm cắn tay áo Công Tôn.

“A?” Công Tôn vừa xuống ngựa, cả kinh, Hắc Kiêu cắn tay áo y vung một cái, Công Tôn bị quẳng một cái, trực tiếp ngã sang một bên, chính xác, ngã vào trong lòng Triệu Phổ, Triệu Phổ tiếp được cảm thấy trong lòng dạt dào xúc cảm, mặt mày rạng rỡ.

.

Xa xa, Giả Ảnh gặm một quả lê hỏi Tử Ảnh đang ăn đường vừa rang hạt dẻ, “Biết Hắc Kiêu vừa nói cái gì sao?”

“Từ khi nào ngươi bắt đầu nghe hiểu được ngựa nói vậy?” Tử Ảnh khó hiểu nhìn hắn.

Giả Ảnh cười cười, nói, “Nguyên soái hận Hắc Kiêu không hăng hái tranh giành, kỳ thực Hắc Kiêu cũng hận Nguyên soái không hăng hái tranh giành.”

“Thật không?” Tử Ảnh bóc vỏ dẻ, đem những hạt còn nguyên lưu lại, bị vỡ thì ăn ngay, Giả Ảnh khó hiểu, hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy?”

Tử Ảnh cười tủm tỉm, “Toàn bộ lưu cho các oa oa.”

Giả Ảnh ngẩn người, lập tức vươn tay, giúp đỡ Tử Ảnh cùng nhau bóc vỏ hạt dẻ.

.

Mà trên một chiếc xe ngựa, Tiểu Tứ Tử đang ngồi xếp bằng trước cửa, nhìn Công Tôn và Triệu Phổ ngoài bờ sông, Triệu Phổ chọt Công Tôn một chút, Công Tôn liếc mắt trừng hắn, hai người một khắc cũng không ngừng ‘trêu ghẹo’ nhau.

Ba oa oa phía sau đều đang đánh cờ, tiểu đồng tử hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, làm sao vậy? Không cùng nhau ngoạn sao?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, dáng vẻ sầu mi khổ kiểm.

“Tiểu Tứ Tử, ngươi làm sao vậy?” Tiểu nha đầu tiến đếnhỏi.

“Có phải khó chịu ở đâu a?” Tiểu kim đồng hỏi.

“Ân… Phụ thân hình như không thích Cửu Cửu.” Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu hình như thích phụ thân, thế nhưng lại hình như không thích phụ thân.”

Ba tiểu hài hai mặt nhìn nhau, tiểu kim đồng nói, “Ai, chuyện tình tình ái ái của người lớn, chúng ta không thể hiểu rõ nha.”

Tiểu đồng tử hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, có phải ngươi sợ Cửu Cửu sẽ giành phụ thân với ngươi a?”

“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử cũng thích Cửu Cửu, nếu như phụ thân có thể thú Cửu Cửu làm mẫu thân Tiểu Tứ Tử thì tốt rồi!”

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, nói, “Có, Tiểu Tứ Tử, ngươi thay phụ thân ngươi cầu hôn Cửu Cửu không phải là được rồi sao?”

“Cầu hôn?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi, “Làm sao cầu hôn a?”

Tiểu cô nương nói, “Có bà mối!”

“Bà mối?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt.

“Đúng vậy, muốn cưới vợ, đều phải nhờ bà mối làm mối.” Tiểu đồng tử cũng gật đầu.

“Ân…” Tiểu Tứ Tử nghiêng cái đầu tròn suy nghĩ một chút, nói, “Nhưng, cần ai đi tìm bà mối?”

“Cho phụ thân của phụ thân ngươi hoặc là mẫu thân đi tìm.” Tiểu cô nương nói.

“Bọn họ đều đã qua đời nha!” Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ.

“Kia… có các trưởng bối khác hay không a?” Tiểu đồng tử hỏi.

“Trưởng bối sao…” Tiểu Tứ Tử vừa nghĩ, vỗ bàn tay nho nhỏ, “Có, có thể nhờ Tiểu Bao tử cùng nãi nãi tìm! Đúng rồi, còn có Tiểu Bàn tử cùng Tiểu Bát tử!”

“Người nhiều như vậy nha?” Tiêu cô nương xòe tay đếm đếm, “Tổng cộng bốn người, cũng là có thể tìm bốn bà mối rồi! Oa, lần này nhất định thành công!”

“Ân.” Các tiểu hài nhi đều bởi vì ý kiến của chính mình nghĩ ra mà vui vẻ, Tiểu Tứ Tử âm thầm hạ chủ ý, ân, bé muốn thay phụ thân cầu hôn Cửu Cửu! Đem Cửu Cửu thú về, nếu không Cửu Cửu tốt như vậy, sẽ bị người đoạt đi!”

.

Bờ sông, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường từ phía sau xe ngựa đi tới, nguyên bản trên khuôn mặt không có biểu tình gì, tựa hồ có nét cười nhàn nhạt, nhưng lại tận lực nhịn cười.

“Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu cười hỏi, “Có chuyện gì hảo ngoạn?”

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn một chút, nói, “Ân… hẳn là vô cùng hảo ngoạn.”

.

“Khụ khụ…” Triệu Phổ đang uống rượu đột nhiên ho khan.

“Ngươi sao vậy?” Công Tôn ở một bên nhìn hắn, “Uống rượu cũng bị sặc?”

“Tê… xong xong!” Triệu Phổ lắc lắc đầu, “Khó lường!”

“Làm sao vậy?” Công Tôn khó hiểu hỏi hắn.

Triệu Phổ nhíu mày, vẻ mặt đưa đám nói, “Mắt phải nháy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.