Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 11




Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo

Xa xa trong thôn xóm lờ mờ xuất hiện ánh đuốc, trong quảng trường, lượng người đã giảm bớt, không có chật chội như lúc đầu.

Tình cảnh lúc này giống như Hương Thảo Thiên Không đã nói lúc trước, dù sao thì nhóm đầu tiên chỉ có 8 triệu người trong một khu vực, mặc dù số lượng này nhiều hơn những trò chơi khác nhiều, nhưng dưới mị lực của Dạ Tước, 8 triệu mũ trò chơi với một quốc gia có hơn 1 tỷ người thế này căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu.

Những người chơi không thể mua được mũ trò chơi chỉ có thể cắn răng chờ đợi nữ tháng sau, khi đợt bán mũ trò chơi thứ 2 bắt đầu mới có thể tham gia trò chơi.

Phía Tây thôn, bên ngoài cánh rừng giờ phút này có rất ít dấu chân.

"Uy hiếp từ Tà Thú Nhân" là nhiệm vụ khó khăn, tuyệt đối không thể xuất hiện tình cảnh người chơi đông đúc như nhiệm vụ bình thường được.

Đội ngũ có khả năng làm nhiệm vụ này đã làm xong rồi rời đi, người chơi không có năng lực hoàn thành, cũng bởi vì nhiệm vụ quá khó khăn nên từ sớm đã rời khỏi thôn đi tới Phong Ngữ Trấn, bắt đầu phấn đấu tìm kiếm trang bị tăng lên đẳng cấp.

Dù sao cũng chỉ là một lượng kinh nghiệm mà thôi! Đi đánh quái làm nhiệm vụ cũng có thể đạt được kinh nghiệm, cần gì phải đi làm nhiệm vụ khó khăn rất có thể sẽ không hoàn thành, như vậy là mất nhiều hơn được.

Nhưng mà hiện tại, bên ngoài khu rừng có 4 bóng ngưới đang đứng, giống như là đang chờ ai đó vậy.

Trong 4 người có một là Hảo Hữu duy nhất mà Sở thiên Biến có hiện nay - Hương Thảo Thiên Không, 3 người khác là một nam hai nữ, trong đó một người mặt Pháp Sư bào màu lam, một người là Mục Sư mặc áo bào trắng, người nam còn lại là một đạo tặc.

Chiến Sĩ, Pháp Sư, Mục Sư, Đạo Tặc, 4 người có thểm xem là đã có phối trí tốt nhất, hơn nữa ngoại trừ Hương Thảo Thiên Không, 3 người còn lại trên người đều có 1~2 trang bị màu xanh.

Bốn người lẳng lặng đứng một lúc lâu, cho tới khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, Mục Sư bắt đầu không kiên nhẫn nói, cô liếc mắt nhìn Hương Thảo Thiên Không một cái rồi oán giận nói:
-Người bạn kia sao còn chưa tới? Còn đem thông tin toàn bộ đóng cửa, đùa giỡn ài, nghĩ mình là cao thủ hay sao?

Đối mặt với sự oán giận của Mục Sư, Hương Thảo Thiên Không nhíu mày, vẻ mặt lộ ra vẽ bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

-Được rồi Nhạn nhi.

Nữ Pháp Sư trừng mắt nhìn bạn mình một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Hương Thảo Thiên Không, nói:
-Là tôi sai lầm, rõ ràng nói tập hợp lúc một giờ, nay lại tập hợp trước một tiếng, đã làm cho Hương Thảo huynh khó xữ rồi.

Nữ Pháp Sư là Nhân Tộc, khuôn mặt xinh đẹp của cô khác với Phi Vũ Thiên Mang, trên mặt cô có sự dịu dàng, khi nói chuyện tạo cho người khác cảm giác tin phục.

Nghe vậy, Hương Thảo Thiên Không mỉm cười, nói:
-Có gì đâu! Vận Mạt tiểu thư cũng biết chúng ta-những người chơi nhàn tãn có thói quen luyện cấp một mình, có ít người không thích nói chuyện với người khác. Có điều người bạn này luôn giữ lời, hắn nhất định sẽ đến đúng giờ.

Tuy nói như vậy, Hương Thảo Thiên Không cũng đang âm thầm kêu khổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thiên Hồi lão đệ, nhất định phài đến đúng giờ đó! Bạn bè rất khó khăn mới đụng phải một cực phẩm, khó có thể có cơ hội biểu hiện, huynh đệ đừng làm mọi việc chuyển biến xấu đó!

Đang khi Hương Thảo Thiên Không lo lắng, Mục Sư thì đang bĩu môi, từ phía xa đột nhiên có một bóng người xuất hiện, ánh mắt 4 người cùng lúc xẹt qua, đồng thời dừng lại trên đôi giày có chút cũ nát và thanh pháp trượng ố vàng.

-Hai món trang bị xanh lá.

Tổ 3 người Pháp sư dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút, âm thầm gật đầu, ba người chờ đợi nữa giờ cũng không có uổng phí, người này xem ra còn mạnh hơn Hương Thảo Thiên Không một ít

Hương Thảo Thiên Không cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên hắn không ngờ người bạn vừa mới nhận thức kia không ngờ trong một ngày đã kiếm được 2 món trang bị Ưu tú. Có điều sự kinh ngạc chỉ xẹt qua trong mắt Hương Thảo Thiên Không rồi biến mất, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thân thiết, giống như Sở Thiên Biến có được những trang bị này là chuyện bình thường.

Khi 4 người đánh giá Sở Thiên Biến, ánh mắt hắn cũng xẹt qua 4 người, lúc này hắn đã ghi nhớ tư liệu của 4 người vào trong đầu.

-Vận Mạt, 6 cấp Pháp Sư, Pháp Bào, Pháp Trượng là trang bị xanh biết; Nhạn Tại Lâm Sao, 5 cấp Mục Sư, Pháp Bào là trang bị xanh biết; Di Nhiên Chi Nhận, 5 cấp Đạo Tặc, Dao Găm là vũ khí xanh biết.

Sở Thiên Biến nhìn lướt qua 3 người rồi đánh giá:
-Ba người này hẳn là quen biết từ đầu, kỳ quái, trang bị như vậy còn không đủ làm nhiệm vụ ‘Uy hiếp từ Tà Thú Nhân’ sao? Hay là những người này trợ giúp Hương Thảo? Thuận tiện kéo mình theo?

Trong lòng tuy rằng có nghi vấn, sắc mặt Sở Thiên Biến không có chút thay đổi, hắn đi tới 4 người rồi yên lặng gật đầu.

Nói nhiều sẽ lộ, hơn nữa chính mình còn là một con gà, Sở Thiên Biến tự nhiên không muốn người khác biết gốc gác của mình, chính mình biết mình là gà con là được, không nên để cho người khác mình vẫn là gà con. Khi thợ săn tiền thưởng làm nhiệm vụ, hơn nữa khi chiến đấu, một tay mới không khác gì vật hi sinh cả. Sở Thiên Biến tin tưởng tình huống trong trò chơi cũng là như vậy.

Vì an toàn của chính mình, trầm mặt là tốt nhất!

Nhưng đám người Vận Mạt lại không nghĩ vậy, diện mạo của Sở Thiên Biến vốn đả đẹp, nay lại chọn chủng tộc Ám Dạ Tinh Linh, tuy rằng điều chỉnh dung mạo xuống 15%, nhưng trong mắt 4 người nó vẫn còn quá mức xinh đẹp, nay hắn lại trầm mặt nên mọi người liền cảm thấy hắn rất lạnh lùng kiêu ngạo.

-Hừ! Giả vờ cái gì, hiện tại tên đàn ông nào cũng giống nhau, không giả vờ sẽ chết à!

Nhạn Tại Lân Sao liếc nhìn Sở Thiên Biến một cái rồi lại trừng mắt nhìn Di Nhiên Chi Nhận sau đó nói.

Di Nhiên Chi Nhận có chút xấu hổ, cười khổ nói:
-Nhạn Nhi đừng có lấy tôi ra trút giận chứ! Tôi đâu có chọc cô."

"Hừ!"

Nhạn Tại Lâm Sao hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Vận Mạt mỉm cười, nhìn Sở Thiên Biến nói:
-Cám ơn Thiên Hồi huynh tới hỗ trợ, đợi một hồi sau khi đánh chết Boss, khi ra trang bị sẽ ưu tiên cho anh và Hương Thảo huynh chọn trước.

Sở Thiên Biến không khỏi sửng sốt, ánh mắt dừng trên người Hương Thảo Thiên Không:
-Chúng ta không phải đi làm nhiệm vụ ‘Uy hiếp từ Tà Thú Nhân’?

Những lời này vừa thốt ra, Hương Thảo Thiên Không liền hiện vẻ xấu hổ, Sở Thiên Biến nhất thời giật mình, quả nhiên lần này tổ đội không đơn giản chì vì làm nhiệm vụ.

Đám người Vận Mạt nghe thế cũng sững sốt, bọn họ không ngờ Hương Thảo Thiên Không lại không nói chuyện này cho Sở Thiên Biến, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Hương Thảo Thiên Không cũng trở nên thân mật hơn nhiều, hiển nhiên bọn họ cho rằng tên này làm người cũng không tệ lắm, trước khi 3 người đồng ý, hăn không có lộ ra bất cứ tin tức nào.

Vẻ mặt của 4 người thay đổi không thể nào thoát khỏi đôi mắt của Sở Thiên Biến, lúc này hắn đại khái đã hiểu tình hình, đơn giản là Vận Mạt có nhiệm vụ khó hoàn thành nên tìm tới Hương Thảo Thiên Không hỗ trợ, rồi sau tên này kéo mình vào, nghĩ đến bọn họ làm nhiệm vụ ở phía Tây khu rừng, vì vậy thuận tiện làm luôn nhiệm vụ ‘Uy hiếp từ Tà Thú Nhân’

Về phần Hương Thảo Thiên Không vì cái gì ân cần như vậy, Sở Thiên Biến nhìn về phía khuôn mặt dịu dàng cùa Vận Mạt, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được tên này vì gái mới làm như thế.

Vận Mạt là một người phụ nữ thông minh, thấy Hương Thảo Thiên Không xấu hổ, lập tức liền mỉm cười giài thích cho Sở Thiên Biến, lúc này hắn cũng đã hiểu vì sao cô ta lại cần người trọ giúp.

Vận Mạt vô tình gặp được một NPC, gây ra một cái nhiệm vụ Hi Hữu, nhiệm vụ mục tiêu chính là đánh chết thủ lĩnh Tà Thú Nhân, một cái 10 cấp tinh anh quái.

-Thì ra là thế, tốt.

Sở Thiên Biến gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trợ giúp Vận Mạt giết quái khẳng định là phải một đường giết vào, vừa lúc hoàn thành nhiệm vụ ‘Uy hiếp từ Tà Thú Nhân’, đánh chết BOSS còn có trang bị, dù sao cũng là một công đôi việc, ngu gì không làm?

Đột nhiên, trong đầu Sở Thiên Biến hiện ra một câu nói trong sổ tay sinh tồn gà con: ... Về phần lôi kéo làm quen NPC, hi vọng có thể gây ra che giấu nhiệm vụ, theo đánh giá của tôi thì phải cần dùng nước tiểu soi mặt, loại việc này chỉ lien quan tới lĩnh vực cường giả, những thứ liên quan bên trong không phải là một gà con có thể hiểu được...

-Nhiệm vụ của Vận Mạt tiểu thư là vô tình gây ra?

Sở Thiên Biến liếc nhìn Vận Mạt một cái, ánh mắt thói quen bắt đầu sắc bén, ánh mắt hắn nhìn chăm chú đôi mắt xinh đẹp của Vận Mạt.

-Đúng vậy! Thật sự là may mắn.

Vận Mạt cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp kia lúc này nhìn vô cùng động lòng người.

Sở Thiên Biến gật gật đầu, khôi phục trầm mặc, nhưng ánh mắt của Vận mạt khi nhìn hắn lại mang theo mấy phần thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.