Đồ Ngốc, Đừng Lấy Dao Đâm Vào Tim Em Nữa. Có Được Không?

Chương 3: Thiên cổ tuyệt đối ?




Khổ cực này lại kéo dài hai năm, Lý Tịnh Á chẳng những đi theo Tề Tán Nhân bay đến Đại lục hoàn thành bộ điện ảnh thứ nhất của anh, cô còn đi theo anh chạy khắp Đài Loan quay phim thần tượng, hôm nay Tề Tán Nhân lại nhận tham gia một bộ điện ảnh lớn khác, từng bước từng bước đi lên con đường trở thành diễnviênthực sự, mà Âu Dương Hỉ Nhi đã sinh tiểu bảo bảo, Tần Tinh Tinh cũng tìm được người đàn ông để cho cô nguyện ý buông tha tự do độc thân.

Cô gái bình thường toàn tâm toàn ý muốn làm vợ hiền mẹ đảm, lại rơi vào kết quả kết hôn trễ nhất, chuyện này Lý Tịnh Á không kịp chuẩn bị, nhưng cô không hối hận với quyết định của mình, cô rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.

Chỉ là Tề Tán Nhân tuyệt không thích loại tình trạng này, trước mặt người khác phải giữ khoảng cách, anh nhìn thấy, lại không thể tùy ý chạm vào, chuyện này đã khiến người ta không thể nhịn được nữa, hai người còn phải làm bộ làm tịch ở tại nhà trọ của mình, đây không phải là cố ý bức anh điên sao?

Còn có tên Hà Minh chết tiệt kia, lấy danh "Che chở", luôn quấn Á nhi hi hi ha ha tán gẫu không ngừng, chuyện này đã đủ làm cho người ta không nhịn được cắn răng nghiến lợi, hai người bọn họ cố tình lại là hàng xóm đối diện nhà, loại cảm giác này khiến người ta đứng ngồi không yên. . . . . . Mặc dù anh ngày ngày gọi Hà Minh tới chỗ ở của mình, không để cho thằng nhóc kia có cơ hội đến gần Á nhi một bước, nhưng cái tên kia chính là càng nhìn càng chướng mắt.

Sự nhẫn nại của một con người là có hạn, nếu như anh không thay đổi tình hình này, anh sẽ nổi điên.

Hôm nay theo thông báo, Hà Minh giống như thường ngày trước lái xe chở anh trở về, thế nhưng bây giờ, anh đồng thời kéo Lý Tịnh Á bên cạnh xuống xe.

"Anh làm gì đấy?" Lý Tịnh Á bịcửđộng của Tề Tán Nhân dọa sợ hết hồn.

"Em quên ngày mai là sinh nhật của em sao?" Anh nắm lấy tay cô chặt hơn, phòng ngừa cô tránh thoát.

"Sinh nhật. . . . . . Em nhớ, thế nhưng có quan hệ gì với sinh nhật của em?" Người đàn ông này luôn để cho cô không tìm được đầu mối.

"Tối hôm nay anh muốn làm sinh nhật cho em."

"Sinh nhật của em là ngày mai, hôm nay ăn sinh nhật làm gì?" Cô thật sự là càng nghe càng hồ đồ.

"Em cũng biết hành trình ngày mai, làm sao chúng ta có thời gian đơn độc ăn sinh nhật? Hơn nữa anh hi vọng vào ngày sinh nhật của em, đầutiênmở mắt là nhìn thấy anh."

Mặc dù rất động lòng, nhưng gần đây Tề Tán Nhân bận bịu tuyên truyền phim thần tượng, truyền thông thỉnh thoảng lượn vòng xung quanh anh, ngộ nhỡ bị người ta chụp được hai người bọn họ cùng nhau ra vào chỗ ở của anh, hai năm bọn họ vất vả nỗ lực chẳng phải là uổng phí sao.

"Như vậy không ổn đâu." Lý Tịnh Á liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Minh chỗ ghế lái, hi vọng anh có thể ra mặt ngăn cản Tề Tán Nhân tùy hứng, nhưng không ngờ, Hà Minh vậy mà đứng về phía anh.

"Một lần mà thôi, không đến nỗi đúng lúc bị ký giả bắt được như vậy." Hà Minh rất đồng tình với Tề Tán Nhân, vị Đại Thiếu Gia này cuồng vọng bốc đồng thế nhưng có thể ngoan ngoãn lâu như vậy, thật sự là làm khó anh rồi.

Tề Tán Nhân ném cho Hà Minh một cái liếc mắt tán dương, thằng nhóc này cuối cùng cũng thức thời một chút rồi.

"Như vậy thật sự có thể không?"

"Coi như là quà sinh nhật của anh tặng cho em, em tốt nhất hưởng thụ thật tốt sự phục vụ của vị siêu sao của chúng ta đi." Hà Minh nghịch ngợm chớp chớp mắt.

"Chúng tôi cũng chúc cậu có một đêm vui vẻ." Tề Tán Nhân kéo Lý Tịnh Á xuống xe, thân thể khom xuống phất phất tay với ở Hà Minh chỗ ghế lái, anh đóng cửa xe, bước nhanh mang theo cô tiến vàoxãkhu anh ở.

Vừa tiến vào nhà trọ, cửa vừa đóng lại, anh lập tức đè cô trên bức tường bên cạnh cửa, xé rách quần áo của cô, môi lưỡi đồng thời cuồng dã theo môi đỏ mọng một đường thăm dò xuống phía dưới.

"Tán Nhân. . . . . . A. . . . . ." Cô bất lực bắt lấy bả vai anh, cơ thể bởi vì kích tình mà khẽ run.

"Em còn muốn hành hạ anh tới khi nào? Anh sắp điên mất rồi." Anh hận không được cắn nuốt cô, môi lưỡi càng ngày càng tham lam công cước (tấn công + cướp đoạt) trung tâm mềm mại nhất của cô.

"A. . . . . . Tán Nhân, em không được. . . . . . A. . . . . ." Cô cảm thấy mình sắp nổ tung, cơ thể và linh hồn cũng không còn thuộc về cô.

"Á nhi, nói cho anh biết, em là của anh."

"Em là của anh. . . . . . Tán Nhân, em là của anh. . . . . ." Cơ thể mềm mại cũng không tự chủ hướng về phía anh, cô khát vọng anh đoạt lấy thật sâu, chỉ có lúc này, thực tế lộn xộn hỗn loạn mới không dây dưa bọn họ nữa, bọn họ có thể tận tình yêu đối phương.

"Em là của anh, vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về anh." Cũng không kịp đợi nữa, anh nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, dương cương ngang tàng ngang nhiên đứng thẳng, ngón tay của cô kích động đâm vào da thịt của anh, để lại nhiều dấu vết, yêu kiều khóc khẽ đáp lại sự bá đạo cuồng dã của anh.

Trong nháy mắt chiếm lấy linh hồn của bọn họ hòa vào nhau, cô yếu đuối ngồi ở trên người anh, anh ôm cô trở về phòng, tiến vào giữa phòng tắm siêu cấp sang trọng, trước dùng vòi hoa sen rửa sạch cơ thể, hai tay lại xảo trá đổ đầy nước nóng vào bồn tắm lớn, anh lại một lần nữa triển khai tấn công cô, thế nhưng, anh chỉ dịu dàng kiều diễm trêu chọc cô, khiêu khích cô, khiến Ngũ Thải Tân Phân (*) lại một lần nữa chi phối cơ thể bọn họ. . . . . . Khi bọn họ nằm ở trên giường, Lý Tịnh Á không tới một phút đã tiếp nhận triệu hồi của Chu công, nhưng người đàn ông bên cạnh không chịu dễ dàng buông tha cô, giống như con bọ chó ở bên người cô chui tới chui lui.

(*) Năm sắc rực rỡ gồm vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

"Á nhi, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đi."

"Em rất muốn ngủ." Cô không hiểu, người đàn ông này lại không uống Man Ngưu (đồ uống chức năng), tại sao có thể có dùng không hết tinh lực?

"Người phụ nữ không có lương tâm, anh đã ép khô tinh lực còn không cho anh đồ ăn."

Đây là cười truyện hay nhất cô từng nghe qua, nhưng trợn trắng cả mắt, cô vẫn ngoan ngoãn rời giường cùng anh ra ngoài.

Mặc dù đội mũ lưỡi trai vào khoảng thời gian này, ngược lại dễ dàng dẫn đến ánh mắt tò mò, nhưng không hơi che giấu, lại có vẻ quá mức lộ liễu.

Chợ đêm tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng cùng người xa lạ gặp thoáng qua, Lý Tịnh Á kiên trì không nắm tay Tề Tán Nhân, nhưng độ phối hợp của anh thật sự là quá kém, năm lần bảy lượt đánh lén thức ăn trên tay cô, ngẫm lại xem, bạn bè bình thường có thể cùng ăn chung một que kem? Từ những động tác nhỏ này, quan hệ của bọn họ không cần nói cũng biết.

"Anh đừng náo loạn nữa." Những lời này Lý Tịnh Á nói N lần, nhưng Tề Tán Nhân càng náo càng hung, anh dường như cố ý muốn cho người ta nhìn ra quan hệ tình nhân của bọn họ.

"Lý Tịnh Á, sinh nhật vui vẻ." Tề Tán Nhân đột nhiên đánh lén đôi môi mềm mại của cô.

Bởi vìcửđộng bất ngờ của anh, cô hoang mang sợ hãi trợn to hai mắt, anh vì hiệu quả mình tạo ra hả hê cười.

Lúc này, bọn họ nghe được có người kinh hô nghị luận, hình như có người nhận ra VIR¬GIL, bọn họ không thể làm gì khác hơn là vội vàng hấp tấp thoát khỏi chợ đêm, nhưng trở lại chỗ ở, lại cảm thấy phản ứng của mình quá buồn cười, bọn họ làm bộ có tật giật mình làm gì?

"Anh không thể an phận một chút, luôn thích gây ra hỗn loạn." Cô ảo não liếc anh một cái.

Anh nồng tình mật ý ôm cô ngã ngồi ở trên ghế sofa, "Á nhi, anh yêu em."

Cô khẽ run lên, hờn dỗi trừng mắt. "Làm sao anh đột nhiên nói lên lời ngon tiếng ngọt?" Mặc dù trong hai năm qua, cho dù bọn họ đang ở chỗ nào, cô cũng có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình quyến luyến của anh, nhưng anh chưa từng nói "Anh yêu em", đại khái là do cá tính của anh.

"Anh chỉ muốn cho em biết, anh thật sự vô cùng yêu em, mặc dù công việc của anh luôn cùng người khác phái dây dưa không rõ, nhưng mà thực tế anh lại chia công việc rất rõ ràng, hiện thực là vĩnh viễn, công việc chỉ là nhất thời, anh thật sự muốn nắm tay của em đến chết."

"Chúng ta không cần thảo luận đề tài này có được hay không?" Trong hai năm qua, thỉnh thoảng anh sẽ nhắc tới chuyện kết hôn, dĩ nhiên, mỗi một lần bọn họ đều khiến cho không khí không được tốt lắm, lập trường hai người lại không thay đổi như cũ, vấn đề vẫn đảo đi đảo lại ở chỗ cũ.

"Anh cho rằng phụ nữ rất thích được nghe đàn ông nói anh yêu em."

"Em không có nói em không thích, chỉ là đừng kéo tới kết hôn."

"Anh có nhắc tới kết hôn sao?"

Chậc. . . . . . Ý tứ của anh không phải là kết hôn sao? Chẳng lẽ là cô chuyện bé xé to rồi sao?

Cũng đúng, trong hai năm qua, cô bị anh làm cho có chút tâm phiền ý loạn, không hiểu tại sao mình kiên trì như vậy, trong nháy mắt đã tiến tới gần mốc 30, nếu như không thừa dịp lúc bây giờ anh muốn kết hôn bắt anh lại, khi cô cảm thấy không thể lại kéo dài tiếp nữa, anh không muốn kết hôn thì làm sao bây giờ?

Bởi vì lòng cô đang dao động, cô lại càng sợ anh nhắc tới đề tài kết hôn, rất khó xác định mình còn có biện pháp ngăn cản được thế công của anh hay không, tự nhiên thần kinh cũng trở nên chậm chạp.

"Chuyện kết hôn, anh không vội, dù sao em cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh."

Anh không vội, cô lại có một cảm giác mất mác không nói ra được, thời gian quả nhiên sẽ làm tiêu tan ý chí chiến đấu của một người. . . . . . Hiện tại cô mới biết, thật ra thì cô đang đợi anh có thể bất chấp tất cả kéo cô vào lễ đường kết hôn.

"Á nhi, em chỉ cần nhớ một chuyện, anh yêu em, rất thích em, rất thích em."

"Tại sao hôm nay anh liên tục treo anh yêu em trên khóe miệng?"

"Anh cuối cùng cũng cảm thấy anh yêu em không phải là một khẩu hiệu, quan trọng nhất là tấm lòng, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, nói lên ngàn lần vạn lần, không thương cũng sẽ không biến thành yêu, nhưng mà hôm nay, chính là đột nhiên rất muốn nói cho em biết anh yêu em, nói một lần, dường như đã nói nghiện rồi."

"Cũng không phải là đứa bé ăn kẹo, chuyện như vậy cũng sẽ nghiện." Nhưng mà, cô lại không có biện pháp giấu tâm tình ngọt ngào của mình ở đáy lòng, cô cũng giống tất cả phụ nữ, khát vọng người yêu của mình nói lời ngon tiếng ngọt.

"Em thật sự rất không có lương tâm, nghe thấy anh nói yêu em, em nên là cực kỳ vui vẻ, mà còn muốn làm nũng đòi anh lặp lại lần nữa, như vậy mới đúng chứ." Anh ảo não nhéo nhéo cái mũi của cô.

"Em đương nhiên rất vui vẻ, nhưng giống như anh nói, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương, nếu như em mở miệng yêu cầu anh, vậy thì biến thành một khẩu hiệu rồi, em không hy vọng tình yêu của chúng ta biến thành khẩu hiệu."

"Được rồi, coi như em có lý."

"Em thật sự rất mệt mỏi, có thể đánh răng rửa mặt ngủ sao?" Cô không nhịn được ngáp một cái.

"Dĩ nhiên có thể, anh phục vụ em." Anh đứng dậy bế cô lên, đi vào phòng tắm.

Đứng ở cửa phòng tắm, Tề Tán Nhân lẳng lặng nhìn Lý Tịnh Á đánh răng rửa mặt, đồng thời ở trong lòng dâng lên áy náy, thật sự xin lỗi, anh không phải cố ý thiết kế hãm hại cô, nhưng nếu như không khẩn trương đội cho cô danh hiệu "Thiếu phu nhân nhỏ nhà họ Tề", anh thật sự rất không có cảm giác an toàn, giới diễnviênnghệ sĩ loạn như vậy, một lời đồn đãi có thể phá hủy một đôi người yêu, hai người có hôn nhân duy trì, quan hệ của bọn họ sẽ vững chắc hơn.

Đây là một ngày hỗn loạn, Lý Tịnh Á nhìn Tề Tán Nhân hi hi ha ha, đại não còn không có biện pháp tiêu hóa được quyết định của cô một giờ trước ở nhà —— cô và Tề Tán Nhân muốn kết hôn.

Ổn định tâm trạng xuống, cô cẩn thận sắp xếp suy nghĩ một chút, chuyện bắt đầu từ lúc nào?

Hẳn là buổi sáng đi, sau khi cô rời giường rửa mặt, lúc ấy đầu óc còn vô tri vô giác (mơ màng), trong lúc như đi vào cõi thầntiênở giữa thực tế và cảnh trong mơ, chuông cửa nâng cao tinh thần đột nhiên vang lên, leng keng leng keng leng keng. . . . . . Cô tin tưởng người này nhất định có thù oán với chuông cửa, có cần thiết phải vội vã như vậy không?

Từ mắt mèo trên cửa, Lý Tịnh Á thấy người ngoài cửa là Hà Minh, trong nháy mắt lo lắng không khỏi bao phủ trong lòng.

Cửa vừa mở ra, cô còn chưa kịp hỏi han, Hà Minh vội vàng đưa một quyển tạp chí lên.

"Đại sự không ổn, cô và VIR¬GIL lên tạp chí rồi."

Nhìn trang bìa, Lý Tịnh Á sắp té xỉu, tiếp đó Hà Minh lại ném ra một quả lựu đạn.

"Cô tốt nhất không nên ra ngoài, bên ngoài đã đông nghẹt ký giả."

Cô cũng không phải là người của giới diễnviênnghệ sĩ, ký giả tới tìm cô làm gì?

"Tôi trước đi đến công ty, cô gọi VIR¬GIL sau đó gặp nhau."

Đúng rồi, cô nhớ tối hôm qua mình bị Tề Tán Nhân kéo xuống xe, có một cũng không khó có hai, mặc dù Hà Minh cố gắng ngăn cản, nhưng mà sự tùy hứng của Tề Tán Nhân là người thường sao có thể ứng phó, cuối cùng thỏa hiệp đương nhiên là bọn họ, khó trách hiện tại bên ngoài đông nghẹt ký giả, bởi vì nơi này là chỗ ở của Tề Tán Nhân.

Tề Tán Nhân?

Ba giây đồng hồ qua đi, đầu óc của cô cuối cùng cũng tỉnh táo, anh vẫn còn ngủ ở trên giường, người đàn ông này có thói xấu ngủ nướng, rõ ràng hai người tỉnh lại cùng nhau, anh luôn luôn đợi cô vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng, rồi anh mới lười biếng từ trong chăn bò dậy đánh răng rửa mặt.

Đóng cửa lại, cô vội vã chạy vào phòng, còn chưa kịp ném tạp chí cho người đàn ông trên giường, điện thoại di động của cô liền vang lên, điện báo hiển thị là điện thoại nhà.

Bắt máy điện thoại di động, cô chỉ "Dạ" một tiếng, âm thanh mẹ già liền kinh thiên động địa vang lên.

"Bây giờ con lập tức trở về giải thích rõ ràng, con tới cùng giở trò quỷ gì ở bên ngoài?"

"Mẹ, con. . . . . ."Đầukia điện thoại di động không còn thanh âm, mẹ già cô đã cắt đứt liên lạc.

"Anh cùng em về nhà." Tề Tán Nhân đã rời giường, hơn nữa còn nhặt tạp chí cô làm rơi dưới đất lên lật xem.

"Không được, hiện tại anh phải lập tức chạy tới công ty."

"Vậy em ở nhà đợi anh... anh đi một chút sẽ trở lại."

Kế tiếp là chờ đợi khá dài, cô hoàn toàn không nhớ khoảng thời gian này trôi qua như thế nào, chỉ biết là mẹ già không ngừng gọi điện thoại thúc giục cô về nhà, mà cô luôn nói đợi lát nữa sẽ trở về, khi Tề Tán Nhân cuối cùng cũng từ công ty lúc trở lại, cô vẫn như kẻ đầu gỗ ngồi trên ghế sofa.

"Bụng của anh thật đói, em có chuẩn bị bữa trưa không?" Tề Tán Nhân cười khanh khách giống như chuyện gì cũng không có xảy ra.

Cô không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt, làm sao anh còn có tâm tình ăn cơm?

"Nhìn dáng vẻ của em, em hẳn là không có chuẩn bị, chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

"Em không muốn ăn cơm, chuyện cuối cùng là như thế nào?"

"Còn có thể như thế nào, tạp chí cũng viết rất rõ ràng như vậy, nếu như mà anh kiên trì nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, vậy cũng quá không có tiền đồ, anh đương nhiên là sảng khoái công khai quan hệ của chúng ta ra bên ngoài."

"Cái gì?"

"Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong, anh lại cùng em về nhà." Anh mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.

Dưới tình huống này, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, làm sao công ty có thể đồng ý cho anh công khai quan hệ của bọn họ? Còn nữa, anh muốn theo cô về nhà, ngộ nhỡ cha mẹ già khiến anh khó chịu thì làm sao bây giờ?

Nhưng bây giờ cô không có dũng khí nói cho anh biết, cha mẹ già của cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận anh.

Một đường thấp thỏm không yên, khi bọn họ cơm nước xong đến nhà cô, cô đã ôm suy nghĩ cha mẹ già sẽ có khả năng đoạn tuyệt quan hệ cùng cô, nhưng kết quả thế nào? Cha mẹ già lại yêu cầu hai người bọn họ nhanh chóng kết hôn.

Đây là đang nằm mơ sao? Không phải, vậy thì vì cái gì?

Bởi vì, Tề Tán Nhân lại là công tử nhỏ của tập đoàn Tề Hoàng, nói cách khác, đối tượng cô lui tới là một đại nhân vật, mà cô từ đầu tới đuôi đều không biết chuyện.

"Mệt mỏi cả một ngày, chúng ta vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút thôi." Tề Tán Nhân duỗi cái lưng mệt mỏi, tiếp đó kéo tay Lý Tịnh Á đang chuẩn bị trở về phòng, tuy nhiên lại bị cô hất ra.

Hôm nay quả thật mệt muốn chết rồi, nhưng mà bây giờ cô không buồn ngủ, bởi vì cô bị chọc tức, làm sao anh còn có thể có một bộ dạng như không có gì? "Chẳng lẽ anh không có lời gì cần phải nói sao?"

"Em muốn anh nói cái gì?" Nhìn anh thật sự là vô tội, mắt nháy rồi nháy mắt, dường như thật sự không hiểu cô tức giận cái gì.

"Tại sao anh chưa bao giờ nói cho em biết, cha mẹ của anh là ai?"

"Chuyện như vậy không quan trọng, em yêu là anh, cũng không phải là gia đình của anh."

Sau một lúc lâu há hốc miệng, khí thế của cô yếu đi một nửa, nhưng vẫn không phục, "Nói như thế thì không sai, nhưng ít nhất anh cũng phải nói một chút, giống như em... em nhắc tới không ít chuyện nhà em với anh, anh ngay cả tên tuổi đôi song sinh nhà em cũng biết, nói tóm lại, anh khiến cho em cảm thấy dường như mình rất ngu ngốc."

"Em vốn thuộc về cấp bậc ngu ngốc đó." Tề Tán Nhân trêu chọc mà nói.

"Tề Tán Nhân. . . . . ."

"Em đừng tức giận." Anh nũng nịu ôm cô vào trong ngực, "Nói bằng chính lương tâm của em, anh có giấu giếm em sao? Từ khi vừa mới bắt đầu, anh giới thiệu với em chính là ‘Tề Tán Nhân’, em nên biết, em thật sự là người đầutiênđược hưởng loại đối xử đặc biệt này, ngay từ lúc ở nước ngoài, anh chưa từng sử dụng tên này, tất cả bạn bè đều gọi anh là VIR¬GIL."

Không sai, nghiêm túc mà nói, từ khi vừa mới bắt đầu anh đã thẳng thắn nói thân phận của mình với cô, nếu không phải cô đối với tin tức buôn bán tài chính và kinh tế không hề có hứng thú, nói không chừng cô sớm kéo anh cùng tập đoàn Tề Hoàng cùng nhau rồi.

"Từ nhỏ anh đã không có thói quen nói chuyện về người nhà, bởi vì không thích cái cảm giác bị người ta nói là khoe khoang, cũng không thích người ta biết được gia thế bối cảnh sau anh rồi biểu hiện thái độ, anh chính là anh, không cần dựa vào người khác tới tôn lên giá trị con người, em hiểu chưa?"

Tức giận trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cô hiểu suy nghĩ của anh, anh là một người rất kiêu ngạo, rất tự ngã, xuất thân Hào Môn đối với anh mà nói có lẽ không phải chuyện vui, mà là gánh nặng không bỏ xuống được, nhưng. . . . . . "Em cảm thấy anh giống như đột nhiên biến thành một người em không quen biết."

"Nếu như hôm nay cha mẹ anh là nhặt đồng nát sắt vụn, em cũng sẽ cho rằng anh biến thành một người khác sao?"

"Dĩ nhiên sẽ không."

"Ngay từ lần đầutiênnhìn thấy anh, em thấy chính là con người của anh, em thậm chí không biết anh là người mẫu Tề Diệu nổi danh lừng lẫy, cũng như vậy, lần đầutiênanh nhìn thấy em, anh cũng thấy là con người của em, anh chưa từng nghĩ tới người nhà của em là ai, bởi vì bọn họ cũng không phải động cơ anh đến gần của em."

Miệng cong lên, cô hờn dỗi nói: "Tài ăn nói của anh tốt hơn em, em nói không lại anh."

"Anh nói là đạo lý, em đương nhiên nói không lại anh." Anh đắc ý hất cằm lên.

Lý Tịnh Á không khỏi buông tiếng thở dài, "Cha mẹ em muốn chúng ta kết hôn, làm sao anh vẫn thoải mái được?"

"Kết hôn rất tốt." Đây chính là kết quả anh trông chờ khi tỉ mỉ bày ra mọi chuyện, nếu không phải lo lắng lộ chân tướng, anh sẽ hưng phấn nhảy dựng lên hoan hô.

"Công ty đại diện của anh sẽ điên."

"Trái tim anh Duy đã bị anh huấn luyện đến vô cùng khoẻ mạnh, hơn nữa anh đồng ý với công ty đại diện trước khi đứa bé ra đời không công bố tin vui của chúng ta, chúng ta đi đến nước Mĩ kết hôn, thuận đường hưởng tuần trăng mật ở đó, về phần cha mẹ em anh sẽ khai thông, anh nghĩ bọn họ cũng sẽ không phản đối."

Biết được anh là công tử nhỏ của tập đoàn Tề Hoàng, cha mẹ già cô cái gì cũng đồng ý vô điều kiện, trừ phi người ta không cho con gái bọn họ một danh phận. . . . . . Chờ một chút, cô dường như đã bỏ sót chuyện gì đó rất quan trọng.

"Em nhíu mày làm gì? Bởi vì anh không thể cho em một hôn lễ long trọng sao?"

"Kết hôn chỉ là một nghi thức, quan trọng nhất là hai người có quyết tâm cùng nắm tay nhau trong nửa đời sau hay không." Cô có vẻ đăm chiêu mím môi một cái, "Anh hãy thành thật nói cho em biết, tuần san bát quái báo viết có phải là kiệt tác của anh hay không?"

Tề Tán Nhân dừng một chút, cười ha ha, "Em nghĩ anh quá thần kì rồi." Anh quả thật không có thần kì như vậy, chỉ có thể nói là rất may mắn, bởi vì khi anh quay phim thần tượng, rất tự nhiên chó săn sẽ để mắt tới anh, anh chỉ là lợi dụng chó săn chú ý đến anh, thúc đẩy thực hiện từng mưu kế của anh, cuối cùng thuận lợi đạt được mục đích.

"Làm sao em cảm giác dường như có liên quan với anh?"

"Thì ra trong cảm nhận của em anh thậm tệ như vậy sao? Anh rất hài lòng, nhưng sợ rằng em sẽ phải thất vọng."

Chẳng lẽ cô đã nghĩ quá nhiều sao? Chuyện này quả thực rất không có khả năng. . . . . . Thôi, không sao, hiện tại cô nên lo lắng chính là con đường biểu diễn nghệ thuật trong tương lai của anh. "Anh không lo lắng sự nghiệp xuống dốc sao?"

"Anh chỉ là nhận quan hệ người yêu của chúng ta, cũng không có nói chúng ta bàn đến hôn nhân, giống như mỗi lần ồn ào scandal, tình huống không có nghiêm trọng như vậy." Bởi vì anh hiểu rõ, cô rất quan tâm mình trở thành chướng ngại vật trong sự nghiệp của anh, vì giảm bớt áp lực trong lòng cô, anh mới không thể không nhượng bộ với công ty đại diện.

"Ngộ nhỡ?"

"Anh cũng chỉ có thể thừa nhận, chỉ là em yên tâm, chỗ này của anh ——" Anh gõ đầu một cái, "Thông minh hơn em gấp 100 lần."

Đây là sự thật, nhưng nghe thật sự đúng là khiến người ta buồn bực.

Anh cao ngạo hất cằm lên với cô, ý bảo cô không nên không phục, "Em nên biết, anh chính là cầm hai học vị Học sĩ (*) —— kinh tế tài chính và tin tức. Quan niệm phân tán nguy hiểm anh đã sớm có, vì vậy trước khi trở lại Đài Loan ở nước Mĩ đã cùng bạn bè đầu tư buôn bán trò chơi trên mạng, cho dù không làm thần tượng, vẫn có bản lãnh nuôi em, nếu không nữa thì anh liền đầu nhập vào tổng giám đốc tập đoàn Tề Hoàng, ông nhất định sẽ chứa chấp anh... cuộc sống của chúng ta vẫn có thể rất thoải mái, chỉ là mỗi ngày đều phải noi theo tinh thần trâu ngựa mà thôi."

(*) Học vị thấp nhất, do trường đại học phong khi tốt nghiệp đại học.

Nghe vậy, cô không khỏi cười khổ, xem ra, chuyện cô không biết thật đúng là nhiều, hiện tại cuối cùng cũng biết tại sao anh tự tin kiêu ngạo như thế, anh quả thật có năng lực như vậy.

"Em đang nghĩ cái gì?" Anh nhéo nhéo gương mặt của cô.

Lý Tịnh Á lắc đầu một cái, tò mò hỏi: "Cái gì tinh thần trâu bò?"

"Cha anh là một người cuồng công việc, làm việc ở dưới tay ông giống như làm trâu làm ngựa, phải nhẫn nhục chịu khó."

"Cha anh thật sự nghiêm nghị như vậy sao?"

"Đây là nhận thức của anh về cha, về phần trong mắt em ông là dạng người gì, chuyện này giao cho em tự mình đánh giá thôi."

Mặc dù dư luận xôn xao ồn ào, nhưng cảm giác rất không chân thật. "Chúng ta thật sự muốn kết hôn sao?"

"Chủ nhật này cha mẹ anh muốn mời con dâu nhỏ của bọn họ đến nhà ăn cơm, đến lúc đó bọn họ sẽ đưa cho em một chiếc nhẫn, điều này đại biểu nhà họ Tề của anh đã chấp nhận em."

"Bọn họ có thể không thích em hay không?"

"Người phụ nữ anh yêu, làm sao bọn họ có thể không thích?"

"Anh là anh, bọn họ là bọn họ, anh thích, bọn họ không hẳn là thích."

Người phụ nữ này thật sự khiến người ta hao tâm tổn trí, căn cứ vào tình hình này, đến khi trời sáng có thể cô vẫn chưa kết thúc hay không?

Nếu như muốn ngăn chặn miệng của cô, phương pháp duy nhất của anh chính là hung hăng nhào tới, yêu cô trời đất mù mịt, tất cả vấn đề tự nhiên sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Quả nhiên, không đến mười phút sau, Lý Tịnh Á đã rơi vào trong mưa to gió lớn do Tề Tán Nhân dấy lên.

Cuộc sống cần gì suy nghĩ nhiều như vậy? Câu cửa miệng thường nói, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng (*), chỉ cần luôn lạc quan, không nản chí, không tuyệt vọng, cho dù đường này không thông, vẫn sẽ có một con đường khác, cuộc sống khắp nơi là trạm kiểm soát, đụng phải vấn đề, giải quyết vấn đề, ngay sau đó nghiêm túc sống, tích cực đối mặt với cuộc sống, nhìn thấy vĩnh viễn là hi vọng.

(*) Chuyện gì cũng thế, cái gì đến thì nó sẽ đến, gấp cũng không được, mà kệ cũng không xong.

--- ------oOo---- -----

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.