Đồ Ngốc, Đợi Anh Nhé!

Chương 15: Bị đánh một lần nữa




“ Nương nương, có câu này không biết nô tỳ có nên nói hay không ? “

Sau khoảnh khắc trầm ngâm, Thanh nhi như muốn nói lại thôi.

“ Cứ nói đi đừng ngại. “

“ Thanh nhi cảm thấy, tính tình của nương nương không thích hợp ở Hậu cung. “

Cắn cắn môi, Thanh nhi rũ mắt nói:

“ Dựa theo tính tình nương nương, nên tự do bay lượn trên bầu trời ngoài biển, mà không nên bị quản thúc ở bốn bức tường trong cung, kìm hãm sự bay lượn của người. “

Diệp Mộ Liễu đang bước đi bỗng nhiên ngừng lại. Rất lâu sau nàng mới quay đầu, cười tươi với Thanh nhi.

“ Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ ta không biết sao ? “

Ánh mắt cô đơn thay đổi, Thanh nhi từ trong đôi mắt của Diệp Mộ Liễu nhìn ra được rất nhiều thứ.

Trong lòng nàng biết rõ nhưng bởi vì tình yêu trong lòng mà nguyện ý nhượng bộ, cam tâm tình nguyện trả giá.

Đây là tình yêu nam nữ giữa trần thế sao ?

“ Thanh nhi không yêu nên Thanh nhi không biết tình cảm nam nữ như thế nào ? “

Nghiêng đầu suy nghĩ, Thanh nhi nửa mơ hồ nửa hiểu rõ.

“ Nhưng mà Hoàng thượng thực sự đối với nương nương rất tốt, Thanh nhi đều thấy được. Nói thật, Thanh nhi tiến cung nhiều năm như vậy đều như bao giờ thấy Hoàng thượng đối với phi tử nào như vậy. Hoàng thượng đối với nương nương không chỉ là sự sủng ái của Hoàng thượng với phi tử mà giống như người trượng phu yêu thương nương tử của mình ! “

Diệp Mộ Liễu sửng sốt, một lúc sau nhếch miệng cười.

Nếu không như vậy thì làm sao nàng chịu nhượng bộ vì lợi ích toàn cuộc ?

Lý Ngọc, nếu có một ngày trong lòng chàng có người khác, ta nhất định sẽ thành toàn cho chàng, rời khỏi thế giới của chàng…

“ Nương nương muốn nô tỳ ở cùng với người không ? “

Bất tri bất giác, hai người về tới Tử Vi cng.

Cung điện lớn như vậy, ở trong bóng đêm trống vắng, yên tĩnh có chút dọa người, thấy vậy Thanh nhi lo lắng hỏi.

“ Không cần, ta muốn ngồi một mình. “

Nếu đây là con đường nàng đã lựa chọn, dù chịu nhiều đau khổ và tổn thương, bọn họ cũng tự mình chịu đựng.

Có một số thứ cuối cùng phải tự mình học tập, không phải như vậy sao ?

Cho Thanh nhi ra ngoài, Diệp Mộ Liễu từ từ đi tới tẩm cung của mình.

Trong phòng ánh nến mờ nhạt, mùi nhang hương thơm ngào ngạt. Trong nháy mắt đẩy cửa, Diệp Mộ Liễu thẫn thờ.

Trong phòng xuất hiện hơi thở khác với ngày thường. Không phải là của nàng cũng không phải của Lý Ngọc, là ai đây ?

Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, ánh mắt quét khắp nơi một lượt nhưng không phát hiện ra dấu vết.

Chẳng lẽ là do nàng gặp ảo giác?

Hay là thích khách quá hoàn hảo, làm cho nàng không có cách nào phát hiện?

Hiện tại nên vào hay đi ra, đúng là vấn đề khó khăn của Diệp Mộ Liễu.

Không có nhiều thời gian cho nàng do dự, Diệp Mộ Liễu biết, chỉ cần nàng chần chờ, khách trong phòng không mời mà đến sẽ phát hiện bản thân bị bại lộ.

Ít nhất nàng không thể để cho hắn phát hiện, không thể để cho hắn có cơ hội ra tay trước, không phải sao?

Lặng lẽ nhổ cây trâm từ trên đầu xuống cầm trong tay, Diệp Mộ Liễu trấn định bước vào phòng.

Bởi vì có đề phòng, hiện tại Diệp Mộ Liễu rất nhanh phát hiện được nơi thích khách ẩn thân.

Thân thể vừa động, trong nháy mắt nàng phát động thế công sắc bén, bổ nhào về phía thích khách...

Trải qua giao chiến, Diệp Mộ Liễu rơi vào thế hạ phong.

Hiện tại nàng chỉ biết biết vậy đã chẳng làm.

Không nghĩ tên thích khách này lại lợi hại như vậy. Biết vậy nàng không nên tùy tiện hành động.

Cắn chặt răng, Diệp Mộ Liễu vừa đánh nhau, vừa rút lui, chuẩn bị có chuyện gì không thích hợp thì như bàn chân bôi mỡ - bỏ chạy.

Đúng lúc nàng lùi về phía cửa sổ chuẩn bị nhảy ra thì người áo đen che mặt bỗng nhiên ngừng tấn công, trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp mà quen thuộc.

(Bà con đoán ra ai chưa ???)

“ Diệp Mộ Liễu, ngươi là tên ngốc. “

Diệp Mộ Liễu ngẩn ra, vừa muốn chạy trốn lại ngừng lại.

Sau giây lát đờ đẫn, nàng mới vui vẻ, kinh ngạc hộ lên :

“ Lý Ly ? “

“ Không thế thì ngươi nghĩ là ai ? “

Chiếc khăn đen che mặt được kéo ra, lộ ra gương mặt quen thuộc. Con ngươi hẹp dài dưới mái tóc mai, chiếc mũi thẳng đứng mà gợi cảm, đôi môi nhỏ nhắn như cười như không. Cả đường cong khuôn mặt như được điêu khắc, tuần mỹ làm cho người ta không dám nhìn gần.

Gương mặt này đối với Diệp Mộ Liễu hết sức quen thuộc.

Chỉ có con ngươi đen bóng chứa đầy ánh sáng sâu không lường được, trầm như bóng đêm, sáng như những vì sao, làm cho Diệp Mộ Liễu không có cách nào nhìn thấu được.

“Lý Ly, sao ngươi lại tới đây?”

Sau khi kinh ngạc, trong lòng Diệp Mộ Liễu hiện lên vẻ nghi hoặc.

Người này làm sao có thể xâm nhập vào cung? Chẳng lẽ hắn là...

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mộ Liễu không cảm thấy một chút sợ hãi nào.

Không biết vì sao, nàng chắc chắn nam tử trước mặt nàng, nhất định sẽ không tổn thương nàng.

Nghe vậy, Lý Ly biến sắc, con ngươi đen bóng đầy quang mang từ từ ảm đạm.

Vòng cung nơi khóe môi cũng từ từ biến mất không thấy.

Thâm sâu nhìn nàng một cái, hắn xoay người rời đi.

“Xem ra ta là người không được chào đón...”

Hắn biết hôm nay là đại điển Lý Ngọc phong phi. Không biết vì sao hắn cảm thấy ngày như vậy nàng một mình trong thâm cung nhất định sẽ thương tâm, khổ sở.

Từ lúc đại điển phong Hậu của nàng bắt đâu, hắn biết nàng đã lựa chọn tha thứ cho sự lừa gạt của Lý Ngọc, cũng biết nàng thương hắn sâu đậm.

Cho dù như vậy nhưng dựa vào tính tình của nàng thì làm sao có thể đối mặt được chuyện bản thân phải chia sẽ phu quân của mình cho người khác, làm sao có thể thờ ơ ?

Vừa nghĩ đến đây, tâm của hắn vừa luống cuống, vừa rối loạn.

Dù biết là không nên, nhưng hắn vẫn không thể ngừng chần mà chạy đến thâm cung.

Nhưng xem ta, nàng hình như không chào đón hắn.

Nghĩ tới đây, Lý Ly thở dài một hơi, bước chân nhanh hơn.

Đi đi đi, hắn chỉ nhất thời nói mà thôi, nhưng hiện tại hắn nên làm là rời khỏi nơi này, rời khỏi nàng, càng xa…

“ Lý Ly, ngươi biết rõ ta không có ý này. “

Đưa tay nắm chặt ống tay áo của hắn, Diệp Mộ Liễu không chút nghĩ ngợi thốt lên.

“Ồ...? Vậy ngươi có ý gì?”

Vẫn như cũ không quay đầu, tấm lưng Lý Ly thẳng tắp, nhưng bước chân không hề bước thêm bước nào.

“ Ta, ta… “

Diệp Mộ Liễu mở miệng, muốn nói lại thôi. Cũng không thể để cho nàng nói với hắn, nàng cho rằng hắn là thích khách chứ ?

“ Ngươi nghĩ ta là thích khách ngươi sao ? “

Lý Ly xoay người, gương mặt tuấn mỹ từ từ quét xuống nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt.

Diệp Mộ Liễu cắn môi, gật đầu lại lắc đầu, một lúc sau mới ngượng ngùng cười nói:

“ Tóm lại, Lý Ly, thật vui vì ngươi có thể đến gặp ta. “

Thật vui vì người có thế nhớ người bằng hữu là ta đây.

Nhất là trong buổi tối không nhịn được mà cảm thấy cô đơn này…

“ Ngươi có khỏe không ? “

Im lặng nhìn nàng lúc lâu, Lý Ly mới khó khăn mở miệng hỏi, ánh mắt thâm sâu…

“Ngươi thấy đấy, không tốt lắm.”

Nhún vai, Diệp Mộ Liễu cười vô tội.

“ Ngươi, hối hận sao ? “

Sau giây lát trầm ngâm, Lý Ly tiếp tục hỏi.

Diệp Mộ Liễu hơi ngẩn ra, theo bản năng nâng mắt nhìn Lý Ly, thấy hắn không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu tình nào của nàng.

“Không hối hận!”

Đón nhận ánh mắt của nàng, gương mặt nàng trầm tĩnh, ánh mắt kiên định.

“Ít nhất cho đến bây giờ còn chưa hối hận.”

“Vậy là tốt rồi!”

Rũ mắt che dấu ánh sáng lóe lên trong mắt, Lý Ly thản nhiên cười nói:

“Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không bao giờ hối hận.”

Ý nghĩ là nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tổn thương, không bao giờ thương tâm...

“Đến đây, đã lâu không gặp. Cùng ta uống ly trà, thế nào?”

Nhìn nụ cười trên gương mặt nàng đông lại, Lý Lý nhếch môi cười cười, dời đề tài:

“Được.”

Chỉ trong chốc lát, nàng đã khôi phục lại nụ cười xinh đẹp như xưa, gật đầu không chút do dự đồng ý.

“Rượu gặp tri kier ngàn chén cũng không đủ, ngươi không biết đâu Lý Ly, ta lâu rồi vẫn không uống rượu.”

“Vậy đêm nay chúng ta không say không ngừng có được không?”

Say, thì sẽ không cần thương tâm, không cần khổ sở, không cần trong đêm dài cô đơn với ngọn đèn dâu lăn lộn khó ngủ!

Diệp Mộ Liễu, ta có thể giúp ngươi cũng chỉ dừng ở đây thôi...

“Một lời đã định, không say không về...”

Lấy bầu rượu từ trong tay Lý Lu, Diệp Mộ Liễu không cầm chén mà trực tiếp ngửa đầu uống từng ngụm lớn.

“Ừm, đây là rượu gì, thơm quá!”

Mùi rượu ngon tinh thiết thơm nồng xông vào mũi, vừa vào cổ hó thành một cỗ nhiệt chui vào trong người Diệp Mộ Liễu.

Không biết vì sao, hậm hực trong lòng nàng từ từ hóa thành hư không.

Quả thật rượu có thể giải được ngàn sầu sao? Hay vào lúc này, bên cạnh nàng có Lý Ly làm bạn, không phải một người, một mình cô đơn thừa nhận sự dày vò khó chịu này.

“Ngươi đoán xem?”

Lý Ly nhếch môi cười không trả lời nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.