Đồ Ngốc! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 48: Tu hành trong sơn cốc




(Lần đầu tiên không hiểu nổi, cái cap của mụ Tiếu trong chương này có ý gì vợi??? =o=)

Nếu không nấu được cơm ngon thì sẽ bị đổi người, Tây Nam Vương cảm thấy áp lực quá nhiều.

Sở Uyên ngồi trên băng ghế nhỏ, thấy hắn đứng bất động trước bếp lò nửa ngày trời, vì vậy hỏi: ” Ngươi định sẽ làm phép nấu cơm sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: ” Thật sự muốn ăn cá chiên sao? Không ăn trứng chiên hả?”

Sở Uyên lắc đầu: ” Không ăn.”

Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là lấy trên xà nhà xuống một con cá.

Sở Uyên nhắc nhở: ” Phải làm thành hình lẵng hoa.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn một lúc, thỏa hiệp: ” Được rồi, chín thôi cũng được.”

May mắn là cá đã được xử lý sạch sẽ từ trước, Đoạn Bạch Nguyệt đổ dầu mỡ vào nồi, sau đó dè dè dặt dặt thả cá vào.

Sở Uyên toàn tâm toàn ý chờ cơm ăn.

Một lát sau, tiếng xì xì xoẹt xoẹt póc póc tùm tùm vang lên, thậm chí còn có mùi thơm thơm tản ra trong không khí, Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ cũng thấy có cảm giác thành tựu lắm. Cháy dính đáy nồi tất nhiên là sẽ cháy dính rồi, nhưng thành công là ở chỗ ít nhất cá cũng chín. Sau khi đem được con cá ra khỏi nồi, nhìn lại thì…nát bẹp đến nhìn không ra hình dạng của cá nữa. Đoạn Bạch Nguyệt lại cho thêm ít muối và nước tương.

Sở Uyên hỏi: ” Xong chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn cái đống đen thùi lùi trong mâm, tỉnh táo nói: ” Vẫn chưa!”

Sở Uyên nói: ” Nha~!”

Đoạn Bạch Nguyệt lại lấy một ít hành lá thái nhỏ rồi rắc lên.

……

Thực sự là thê thảm đến độ không nỡ nhìn.

Sở Uyên đứng dậy bước tới.

Đoạn Bạch Nguyệt quả quyết lấy lồng đậy thức ăn úp lên cái mâm, sau đó ôm Sở Uyên bước ra khỏi phòng bếp.

Sở Uyên thở dài: ” Tương lai chắc sẽ phải chết đói rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhấn mạnh: ” Ít nhất ta cũng biết vo gạo.”

Sở Uyên hỏi: ” Mỗi bữa đều chỉ ăn gạo sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi còn muốn ăn cái gì, ta học nấu là được.”

Sở Uyên tựa cằm lên vai hắn, nói: ” Phật khiêu tường.”

Đoạn Bạch Nguyệt lừa: ” Được, tương lai già rồi, cách hai ba ngày sẽ khiêu cho ngươi ăn một lần.”

Sở Uyên lại nói: ” Còn có năm chén tám món nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt lập tức đáp ứng: ” Được được được.”

Không thèm suy nghĩ chút nào đã trả lời, bởi vậy cũng không thấy có chút nào đáng tin.

Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn, thầm nghĩ, hay là đổi một người khác đi, dù sao Đại Sở nhiều người như vậy mà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không cho phép đổi.”

Sở Uyên bĩu môi.

Ngươi quản ta!

Ngươi quản TRẪM!!

Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm chặt hơn chút nữa.

Thời gian hai tháng, nói dài cũng dài, nói ngắn thì cũng ngắn.

Chuyện ở Đông Hải đã xử lý xong bảy tám phần, quan viên địa phương mới được điều động cũng đã cưỡi ngựa tới nhậm chức. Đêm trước khi đi, Diệp Cẩn ngồi trên nóc nhà, trơ mắt nhìn người nào đó không những vào phòng của ca ca mình, mà thậm chí còn thổi tắt ánh nến.

Thẩm Thiên Phong nói: ” Có lẽ là đang bàn công chuyện.”

Diệp Cẩn tỉnh táo nói: ” Ừ!”

Tối lửa tắt đèn, bốn bề vắng lặng, thảo luận chuyện quốc gia đại sự chính yếu cơ mật, không thể nào hợp lý hơn được nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào đầu giường, đưa tay ôm Sở Uyên vào lòng, hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ là yên lặng dựa vào nhau, nghe tiếng sóng biển vỗ rì rào rì rào ngoài cửa sổ.

Sau nửa đêm, Sở Uyên nhắm mắt lại, ngủ rất sâu.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, ôn nhu hôn lên tóc mai của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Sở quân ban sư hồi triều, Đoạn Bạch Nguyệt cũng dẫn theo bộ hạ lên đường trở về tây nam. Dân chúng chen lấn hai bên đường, cũng rất là luyến tiếc, thứ nhất là luyến tiếc Hoàng thượng, thứ hai cũng vô cùng không nỡ xa Tây Nam Vương. Dù sao trong khoảng thời gian ở đây, quân đội tây nam ba không năm lúc sẽ phát gạo phát mì cho dân chúng, thậm chí còn có thịt khô mứt quả, còn có các loại nấm trong núi rừng ở Đại Lý phơi khô, lấy ra hầm canh hầm cháo, hương vị lưu lại trong miệng có thể kéo dài đến tận sang năm.

Vẫn còn chưa ăn đủ nữa, vì sao đã đi rồi!

Bên ngoài thành Đại Lý, Đoạn Dao không thể chờ đợi được nhón chân lên, mừng rỡ phất tay: ” Ca!”

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống ngựa, cười nói: ” Hơn một năm không gặp, lại cao hơn rồi.”

” Ca.” Đoạn Dao chạy tới, đưa mắt tìm kiếm phía sau lưng hắn, không nhìn thấy chiếc xe ngựa nào, vì vậy nhỏ giọng hỏi: ” Tẩu tẩu đâu?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trở về vương thành rồi.”

” Hả?” Đoạn Dao nghe vậy mặt mày đưa đám: ” Ngươi thật sự không mang người về đây sao? Kim thẩm thẩm đã mời người may vá tới rồi, vẫn đang ở trong phủ uống trà đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa khéo, may cho ngươi hai bộ y phục mặc đi.”

Đoạn Dao nhanh chóng xua tay: ” Kia là gấm lụa màu đỏ a.” Người khác không mặc được.

Đoạn Bạch Nguyệt thực sự không muốn thảo luận vấn đề này nữa, vì vậy hỏi: ” Sư phụ đâu?”

Đoạn Dao đáp: ” Đi Nam Hải rồi.”

” Nam Hải?” Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại cước bộ: ” Đi Nam Hải làm chi?”

” Không liên quan gì đến người khác, sư phụ thu được một phong thư, nghe nói là do bạn cũ gửi tới, muốn sư phụ tới Nam Hải Tiên Sơn ở một thời gian, hình như là để chúc thọ người nào đó.” Đoạn Dao nói: ” Thấy sư phụ rất vội vàng, ngay chiều hôm đó đã cưỡi lừa rời khỏi Vương phủ.” (đoạn này thấy chữ cưỡi lư (lừa) mà tưởng bà Tiếu bả viết nhầm Mã thành Lư J))

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sư phụ còn có bạn cũ sao?”

Đoạn Dao nói: ” Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, sau đó Kim thẩm thẩm nói là đã có nồi thì ắt có vung.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Sư phụ có nói là muốn tới đảo nhỏ nào và bao giờ mới trở về không?”

” Tòa đảo nào thì không nói rõ, nhưng sư phụ cũng nói là nhiều nhất chỉ đi nửa năm, trước khi Sở quân tấn công Nam Dương thì sẽ mau chóng trở về.” Đoạn Dao nói: ” Sư phụ còn nói, dù sao thì trong vòng nửa năm tới chắc chắn ngươi vẫn chưa thành thân được, sư phụ có ở trong phủ cũng như không, chẳng bằng ra ngoài du ngoạn giải sầu.”

Lăn qua lăn lại đều là mấy câu này, Đoạn Bạch Nguyệt cực kì đau não.

Diệp Cẩn đã theo Thẩm Thiên Phong trở về Nhật Nguyệt sơn trang, cuối cùng cũng không còn ai ngày ngày niệm “đầu hói” với “không giơ” nữa, hai tai Sở Uyên rốt cuộc cũng có cảm giác được giải thoát.

” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói: ” Đào đại nhân cầu kiến.”

Sở Uyên tiếp tục duyệt phê tấu chương, nói: ” Nói rằng trẫm đang bận.”

Tứ Hỉ công công lại nói: ” Đào đại nhân nói, lần này không phải vì chuyện tuyển tú lập phi.”

Sở Uyên thả tấu chương xuống, nói: ” Tuyên.”

Đào Nhân Đức đi vào ngự thư phòng, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt.

Sở Uyên cười trêu: ” Không phải là Lưu ái khanh làm mai cho Thái phó mối nào tốt đó chứ?”

” Hoàng thượng.” Đào Nhân Đức vội vàng xua tay: ” Tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải a.” Nếu để cáo mệnh nhà mình biết thì hỏng bét đó.

Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời kì phong kiến.

Sở Uyên nói: ” Vậy lần này Thái phó tiến cung là vì chuyện gì?”

Đào Nhân Đức nói: ” Hôm nay lão thần thu được một phong tín hàm, đến từ Bạch Tượng quốc.”

” Bạch Tượng quốc? Kim Xu viết sao?” Sở Uyên nhíu mày.

” Là quốc chủ của Bạch Tượng quốc tự tay viết.” Đào Nhân Đức nói.

” Quốc chủ Bạch Tượng quốc?” Sở Uyên rốt cuộc cũng thấy hứng thú.

” Hắn muốn mượn lực hai nước để mở một thương lộ mới ở Nam Dương.” Đào Nhân Đức nói.

Sở Uyên bật cười: ” Khẩu vị thật lớn a, chẳng lẽ số lượng thương đội hiện nay còn chưa đủ cho hắn ăn hay sao?”

Đào Nhân Đức nói: ” Chính vì mậu dịch ở Nam Dương hiện nay càng ngày càng phát triển, cho nên các tuyến đường biển cũng càng ngày càng tắt nghẽn chật chội, các thương nhân đều là nơi nào không có lợi nhuận thì không tới, nơi nào có thể làm ra bạc trắng, nơi đó người người đều muốn tới phân chén canh.”

” Mở tuyến đường biển an toàn cũng không phải chuyện một năm nửa năm là có thể làm xong, không sơ sài được.” Sở Uyên lắc đầu: ” Huống chi dù mở được tuyến đường biển này, lợi nhuận mà Bạch Tượng quốc thu được cũng cao hơn gấp nhiều lần Sở quốc, công trình hao tài tốn của như vậy, chẳng lẽ hắn nghĩ chỉ dựa vào một phong thư là có thể định đoạt được sao?”

” Cho nên quốc chủ Bạch Tượng quốc muốn đích thân tới vương thành diện thánh.” Đào Nhân Đức nói: ” Cùng nhau thương nghị việc này.”

” Muốn đích thân đến đây?” Sở Uyên hỏi: ” Khi nào?”

Đào Nhân Đức nói: ” Xem ý tứ của đối phương thì như là muốn càng nhanh càng tốt.”

Sở Uyên gật đầu: ” Gặp hắn một lần, ngược lại cũng không sao.”

” Vậy lão thần sẽ tự mình viết một phong thư, sai người cấp tốc đưa tới Nam Dương.” Đào Nhân Đức nói: ” Mời quốc chủ Bạch Tượng quốc tới hoàng cung Đại Sở một chuyến.”

Sở Uyên gật đầu nhìn Đào Nhân Đức lui ra ngoài, sau đó gọi Tứ Hỉ vào, nói muốn tới ngự hoa viên đi dạo một chút.

Bận rộn nhiều ngày như vậy, khó khăn lắm mới thấy Hoàng thượng có tâm tình ngắm cảnh, Tứ Hỉ vội vàng phân phó nội thị chuẩn bị hoa quả và bánh điểm tâm mang vào đình nghỉ mát giữa ngự hoa viên, lại pha thêm một bình trà xanh Giang Nam thượng hạng.

” Trà xanh Giang Nam, là Ôn ái khanh đưa tới sao?” Sở Uyên hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy.” Tứ Hỉ nói: ” Là Trà Sơn của nhà Ôn đại nhân, nghe nói là do mẫu thân của Ôn đại nhân dẫn nha hoàn lên vườn trà trên núi hái từng chiếc lá về sao chế thành, nửa phần nam khí cũng không có.”

” Vậy thì đúng là trà hiếm quý rồi.” Sở Uyên cười nói: ” Ôn ái khanh là quan liêm khiết, hiếm thấy hắn tặng trẫm cái gì, trà này cần phải thưởng thức thật tốt mới được.”

Vừa dứt lời liền thấy một lão đầu đang bước từ xa tới.

” Mộc Si tiền bối.” Đối với lão nhân này, Sở Uyên rất là cung kính.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Mộc Si Lão Nhân lành lễ —so với trước đây lúc nào cũng chạy trối chết thì ở trong cung có thể nói là được ăn no mặc ấm, hơn nữa còn không có người truy sát, cho nên mỗi ngày đều tiêu diêu tự tại, mặt mũi hồng hào, nhìn qua béo hơn rất nhiều.

” Tiền bối muốn đi đâu vậy?” Sở Uyên hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng, ta vốn đang nằm ngủ ở hòn non bộ.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Nhưng lại ngửi được mùi trà thơm nên đến đây xem thử.”

Sở Uyên cười nói: ” Thì ra tiền bối là người giỏi trà đạo.”

” Mùi trà này rất quen thuộc.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Có phải là tới từ Giang Nam không?”

Sở Uyên gật đầu: ” Đúng vậy.”

Mộc Si Lão Nhân hỏi: ” Tòa Trà Sơn kia sao?”

” Cho dù biết Trà Sơn thì e là tiền bối cũng không mua được, Trà Sơn cũng không bán loại trà này.” Sở Uyên nói: ” Ta tặng tiền bối một ít cũng được.”

” Chủ nhân của tòa Trà Sơn này là ai?” Mộc Si Lão Nhân hỏi.

Sở Uyên không hiểu, thử dò hỏi: ” Tiền bối biết chủ nhân Trà Sơn này sao?”

” Trước đây lúc ta bị người trong giang hồ truy sát, chủ nhân của Trà Sơn này đã có ân cứu mạng ta.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Đáng tiếc là lúc đó ta bị thương hôn mê bất tỉnh, cũng không thấy rõ tướng mạo người đó được, chỉ nhớ kĩ mùi hương thoang thoảng và vị ngọt ngào của loại trà này.”

” Còn có chuyện này sao?” Sở Uyên thấy hơi ngạc nhiên. Trà Sơn là của Ôn gia, Ôn gia lại là dòng dõi thư hương hơn mười thế hệ ở Giang Nam, không có người nào biết võ công, cho dù chỉ là một chút công phu quyền cước đơn giản, vậy mà cũng có thể cứu được người trong giang hồ?”

Thư hương: nhà theo nghiệp đèn sách, dòng dõi Nho giáo.

” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công thấp giọng nói: ” Ôn lão gia tuy hơi văn nhược một chút nhưng cũng là người hào hiệp trượng nghĩa, nghe nói trước kia cũng từng cứu nữ hiệp của Thiên Nhai Hải Các, hiện tại chính là nghĩa mẫu của Ôn đại nhân.”

Sở Uyên: “….”

Loại chuyện này cũng có thể nghe ngóng hóng hớt rõ ràng như thế???

” Tiền bối có thể nói cho ta biết rốt cuộc ở Trà Sơn năm đó đã xảy ra chuyện gì không?” Sở Uyên hỏi.

” Thật ra chuyện này cũng không có gì phức tạp.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Chín năm trước ta bị kẻ thù truy sát, cuống cuồng chạy vào một rừng trà trong núi, nhưng thân thể không chống đỡ nổi nên hôn mê bất tỉnh. Trong cơn mê man hỗn loạn, chỉ nhớ là bị người nào đó kéo vào trong phòng giấu đi, khi tỉnh lại thì xung quanh đều là mùi trà thơm này.”

Sở Uyên lại hỏi: ” Là người phương nào truy sát tiền bối?”

Mộc Si Lão Nhân mặt mày đau khổ: ” Là người của Bạch Tượng quốc.”

” Bạch Tượng quốc?” Sở Uyên kinh ngạc giật mình: ” Tiền bối có thù oán với cả Bạch Tượng quốc sao?”

” Thù oán thì chưa đến nỗi, cùng lắm chỉ là làm ăn không hợp nhau, bọn họ thẹn quá thành giận thôi.” Mộc Si Lão Nhân nói: ” Có thể Hoàng thượng không biết, nghe nói quốc chủ Bạch Tượng quốc cũng là một người lãnh huyết tàn bạo, không cần biết là có dã tâm hay không có dã tâm, nên đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”

Trình phá bếp cao quá rồi Đoạn nương nương ơi, thua Tần tiểu công của nhân gia rồi, có điều nhân gia thích *^O^*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.