Đồ Ngốc! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 47: Pháp bảo hiển thần uy (2)




Tiểu công vào bếp *^_^*

Sở quân đứng trên chiến thuyền dùng hỏa pháo đem mặt biển lật lên cao mấy trượng, bùn đất và cự thạch phóng lên cao, sau đó ầm ầm rơi xuống mặt nước. Chiến sự kéo dài suốt từ sáng sớm tinh mơ đến tận khi trời tối mịt. Sau khi chim Báo Tang bay kín bầu trời bị Triệu Việt chém chết hết thì đảo Bạch Sương mới tạm thời yên tĩnh lại, không một ai biết tiếp theo đối phương sẽ có động tĩnh gì.

Đoạn Bạch Nguyệt vừa định để Sở Uyên về nghỉ ngơi trước thì Diệp Cẩn đã vội vã chạy vào khoang thuyền, nói rằng đối phương lại có dị động.

Vô số đốm sáng màu lục u ám tụ tập lại phía bên kia chiến tuyến. Mới đầu ai cũng cho rằng đó là vu thuật hay lân hỏa gì đó, sau lại mới phát hiện ra đó là ánh sáng của những đôi mắt.

Lân hỏa: lửa ma trơi.

” Là con hải hầu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

” Là yêu vật dưới đáy biển đúng không?” Sở Uyên hỏi.

” Vùng Đông Hải này rộng lớn như vậy, không ai biết chính xác bên dưới mặt nước kia rốt cuộc có những thứ gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quản nó, ném một nhóm hỏa pháo xem sao rồi lại nói.”

Thẩm Thiên Phàm phất tay ra lệnh, tiếng pháo lửa lại ầm ầm vang lên, một nhóm hải hầu đứng trước bầy đàn kêu gào thảm thiết rơi vào trong nước, chỉ trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ mặt biển. Nhóm hải hầu theo sát phía sau chúng thấy thế giận dữ, gào rú lũ lượt kéo lên, nối tiếp nhau nhảy vào lòng biển, chân trước dài nhỏ khua nước lia lịa, xuyên qua pháo lửa nhào về phía chiến thuyền của Đại Sở.

Thẩm Thiên Phàm quyết định thật nhanh, phân ra hai chiếc thuyền bọc thiết (sắt) ngăn phía trước đại quân, bảo vệ các chiến thuyền còn lại khỏi đám yêu vật này. Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Sở Uyên, nói: ” Nhớ phải cẩn thận.”

Sở Uyên nói: ” Xem tình hình mà hành sự, đừng có cậy mạnh.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tung người nhảy lên chiếc thuyền đi đầu, Huyền Minh Hàn Thiếc trong màn đêm đen kịt lóe ra hàn quang, chém những con hải hầu kia thành hai khúc. Nhưng nhóm này vừa bị chém thì ngay lập tức đã có nhóm khác ngóc đầu lên từ mặt biển.

Móng vuốt và răng nanh sắc nhọn chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể đánh thủng chiến thuyền của Sở quốc. Thanh Cầu đứng trên bờ, cầm cây đuốc nở nụ cười hết sức âm hiểm. Thấy càng lúc càng có nhiều chiến thuyền của Đại Sở bị phá hỏng, Diệp Cẩn vội la lên: ” Có cần phải rút lui trước rồi tính sau không?”

Vừa dứt lời thì phía sau đã có người chạy tới bẩm báo: ” Phía sau cũng có quân địch a!”

Mọi người nghe vậy nhìn về phía sau đội ngũ, chỉ thấy một chiếc thuyền cũ kĩ rất lớn đang chậm rãi tiến lại gần đại quân, trên thuyền vẫn là những đôi mắt màu lục u ám dữ tợn đó —nhìn qua ít nhất cũng có vài trăm con.

Tình thế này cho thấy đối phương đã chuẩn bị từ trước, Sở Uyên khép hờ mắt lại để bản thân bình tĩnh một chút, sau đó trầm giọng hạ lệnh: ” Tiếp tục đánh về phía trước.”

Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm liếc mắt nhìn nhau, đây đích thực là lối thoát duy nhất trong tình thế này, chẳng qua là… có thể sẽ phải chịu thương vong rất nặng nề.

Tiếng kèn lệnh ù ù vang lên, Đoạn Bạch Nguyệt ném con hải hầu cuối cùng bên cạnh mình xuống biển, đang muốn trở về bên cạnh Sở Uyên bảo vệ hắn thì bỗng nghe xa xa truyền tới tiếng kinh hô.

Trong bóng đêm mênh mông, một con thuyền lớn màu đen cấp tốc lướt sóng lao tới, cánh buồm tựa như dãy núi che khuất trời sao. Bên cạnh thuyền lớn còn có vô số thuyền nhỏ bọc thiết giáp, các chiến sĩ trẻ tuổi của Đông Hải tay nắm cương đao cung nỏ, tiếng hô vang trời.

” Là Đại Minh Vương! Đại Minh Vương tới rồi!” Trong đội ngũ Sở quân có người từng là ngư dân sinh sống ở vùng Đông Hải này, tất nhiên cũng nghe qua không ít chiến tích của hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt thấy vui vẻ trong lòng, Sở Uyên xoay người bước lên đài quan sát, nhìn thuyền lớn xa xa càng ngày càng tiến lại gần.

” Hoàng thượng?” Thẩm Thiên Phàm thử hỏi.

Sở Uyên khẽ gật đầu, cũng không biết lúc này mình nên có tâm tình gì.

Thẩm Thiên Phàm nhận lệnh, sau đó cất cao giọng hạ lệnh cho các tướng sĩ: ” Lui về phía sau!”

Hải quân Đại Sở đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, rốt cuộc cũng có chút thời gian để hít thở không khí. Thuyền lớn lấy thế như chẻ tre tiến tới, vô số tấm lưới dệt từ hàng nghìn sợi tơ tằm được trang bị móc câu bằng sắt có tẩm chất kịch độc được quăng xuống biển, từng nhóm từng nhóm hải hầu chết la liệt trôi nổi trên mặt nước. Tộc nhân tộc Ngư Vĩ đứng ở đầu thuyền, kiêu ngạo giương cung lên, vô số mũi tên nhọn lóe ra hàn quang lao vút giữa không trung như đan thành mạng lưới, xuyên qua quả tim hết con hải hầu này đến con hải hầu khác.

Thanh Cầu thấy tình thế không ổn, muốn chạy trốn rồi lại bị bắt giữ, Sở Thừa cũng bị Triệu Việt chém chết. Sắc trời dần hửng sáng, chiến sự lần này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

Nhìn về phía đội thuyền của Đại Minh Vương, nhưng không biết từ lúc nào đã biến mất vô ảnh vô tung, như là cho tới lúc này cũng chưa từng xuất hiện.

Sở quân đại thắng toàn diện, khắp vùng Đông Hải đều vui mừng khôn xiết. Buổi chiều ngày hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt gõ cửa, nói: ” Ta vào được không?”

Sở Uyên nói: ” Không cho phép!”

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa ra bước vào phòng.

Sở Uyên mệt mỏi nói: ” Ngươi dám kháng chỉ không tuân?!”

” Nghe Tứ Hỉ nói hôm nay ngay cả cơm trưa cũng không ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện hắn: ” Đã đánh trận xong rồi, còn bận bịu cái gì nữa?”

” Ta muốn xây dựng lại Vân phủ một lần nữa.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Cho Đại Minh Vương sao?”

Sở Uyên lắc đầu: ” Đại Minh Vương chắc sẽ không muốn trở lại nơi này nữa, ở Đông Hải vui vẻ tiêu dao, an nhàn tự tại hơn ở thành Đại Côn này rất nhiều. Chỉ là, hơn hai mươi năm trước phụ hoàng bị kẻ tiểu nhân che mắt làm chuyện sai lầm, hai mươi năm sau ta cũng không làm được gì khác, nhưng ít nhất cũng có thể trùng kiến lại Vân phủ, đổi thành thiện đường hoặc thư viện, để ít ra dân chúng nơi này còn có vật thực để mà niệm tưởng.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ngươi ra quyết định, ta giúp ngươi làm là được.”

” Nhiều nhất là hai tháng nữa ta đã phải ban sư hồi triều rồi.” Sở Uyên nói: ” Chiến dịch này đánh rất thuận lợi, đại quân cũng không có quá nhiều thương vong, cho nên cũng không cần quá nhiều thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không bao lâu nữa là đã có thể khai chiến, trực tiếp tấn công Nam Dương.”

Ban sư hồi triều: đánh xong trận thì “rút quân trở về triều”.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa hay tay lên nắm bờ vai của hắn: ” Cho nên lại phải cùng ta xa nhau một năm ư?”

Sở Uyên nói: ” Một năm mà thôi.”

” Một năm còn chưa đủ dài sao!?” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn: ” Hơn ba trăm ngày đêm, chỉ có một mình ta.”

Sở Uyên cười cười: ” Ra ngoài đi dạo một chút được không? Đã ở trong phòng phiền muộn suốt một ngày đêm.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, hai người vừa mới đứng dậy thì đã nghe Tứ Hỉ đứng ngoài cửa bẩm báo, nói là Thẩm tướng quân cầu kiến.

” Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Trên người Thẩm Thiên Phàm còn dính đầy đất cát, có thể là vừa mới ở đại doanh cạnh bờ biển chạy về, vì quá nóng vội nên chưa kịp tắm rửa thay y phục.

” Đã xảy ra chuyện gì sao?” Sở Uyên hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Vừa rồi mạt tướng nhận được thư của Thiên Ưng Các, nói Lệ Thước bỏ trốn rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mi.

Sở Uyên nói: ” Trốn? Trốn đi đâu?”

” Không biết, nhưng mười phần là đi tìm người năm đó lừa nàng.” Thẩm Thiên Phàm nói.

” Nhưng ngay cả đối phương là ai nàng cũng không biết, làm sao mà tìm được?” Sở Uyên hỏi.

” Lệ Ưng cũng đang đau đầu về việc này.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Lại không dám quang minh chính đại tìm trong giang hồ, cũng không biết rốt cuộc nàng đã chạy tới nơi nào, hơn nữa nghe nói nhà phu gia trước kia cũng đang âm thầm truy sát nàng.”

Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: ” Truy sát?”

” Loại chuyện này truyền ra ngoài thật sự không dễ nghe, bởi vậy Hà Bang tất nhiên sẽ không nói rõ ràng.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Nhưng nghe nói là trong chuyện thiếu chủ của Hà Bang kia bị hại, kẻ chủ mưu phía sau màn chính là Lệ Thước.”

Sở Uyên: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cho nên Lệ Ưng muốn triều đình giúp đỡ tìm người?”

” Với những chuyện giang hồ bình thường khác, triều đình tất nhiên sẽ không nhúng tay.” Sở Uyên nói: ” Nhưng rất có thể người năm đó Lệ Thước gặp được chính là Sở Hạng.”

Thẩm Thiên Phàm nói: ” Mạt tướng hiểu rõ.”

” Cứ âm thầm tìm kiếm là được.” Sở Uyên nói: ” Cũng gửi một phong thư về Tây Nam Phủ đi, nếu năm đó bọn họ gặp nhau ở thành Đại Lý thì cũng có thể nàng sẽ tới Đại Lý tìm một lần nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta sẽ viết thư ngay, phái người đưa về tây nam cho Dao nhi.”

Bên trong Tây Nam Phủ, Nam Ma Tà đang bấm ngón tay tính ngày, đầu tóc hoa râm rối bời như tổ quạ.

” Sư phụ ~~~” Đoạn Dao ngồi xổm xuống bên cạnh ôm hắn cọ cọ: ” Còn tằm Hắc Đậu không a, cho ta thêm hai con đi ~~~”

Nam Ma Tà móc từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ: ” Cầm đi.”

Đoạn Dao cười hắc hắc: ” Đa tạ sư phụ.”

” Ngươi nói thử xem, cũng đã đánh trận xong rồi, có phải là Tây Nam Phủ đã có thể làm việc vui rồi hay không?” Nam Ma Tà hỏi.

” Đúng là đã đánh xong Đông Hải, nhưng vẫn còn Nam Hải.” Đoạn Dao bĩu môi: ” Hơn nữa, cứ coi như là đã bình định Nam Hải xong, thì vẫn còn đám lão thần trong triều.” Nghe nói hơi một tí là lại quỳ gối ngoài điện Kim Loan lấy đầu gõ đất, gõ ra đầy mặt máu, ngày nào không gián quân là ngày đó thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu, đáng sợ hơn người bị trúng cổ nhiều.

Gián quân: khuyên can, can gián quân chủ một nước.

Nam Ma Tà thở dài ai oán: ” Cũng đừng chờ ta xuống đất nằm rồi nhãi con kia mới chịu thành thân a!”

Đoạn Dao vỗ vỗ hắn an ủi, dựa theo tiến độ hiện tại của ca ca thì đích xác là có thể như vậy a.

Ngày hôm đó, bên trong thành Đại Côn đầy ắp tiếng cười huyên náo, bởi vì dân chúng đang nghênh hải thần. Sở Uyên cải trang ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở lại đã là đêm khuya, nhưng trong phòng ngủ lại không có một bóng người.

Tứ Hỉ thân thiết nói: ” Tây Nam Vương vốn đang ở đây, nhưng có người tới tìm nên trở về phòng mình rồi.”

” Ai tới tìm hắn?” Sở Uyên hỏi.

Tứ Hỉ nói: ” Hình như là người trong giang hồ.”

Sở Uyên gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Một mình ở trong phòng đọc sách một trận, khoảng một canh giờ sau mới có người đẩy cửa vào phòng.

” Nói xong chuyện rồi sao?” Sở Uyên hỏi.

” Là Lâu chủ của Phi Loan Lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: ” Vừa đi rồi.”

” Cảnh Lưu Thiên?” Sở Uyên hỏi: ” Hắn tới tìm ngươi làm gì?”

” Còn có thể là gì nữa, lại là vì đệ đệ kia của hắn thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Năm đó lúc ta nói cho hắn biết tung tích của Cảnh Lưu Hồi, suýt nữa đã làm hắn tức chết.”

Sở Uyên hỏi: ” Vì sao?”

” Còn có thể là vì sao, kia chính là cấu kết với phản quân a.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù lúc đó Cảnh Lưu Thiên đáp ứng tạm thời sẽ không đưa hắn về nhà, cứ coi như là nội gián Đại Sở xếp vào bên cạnh Sở Hạng để thám tính tin tức, lấy công chuộc tội. Nhưng dù sao cũng thấy lo sợ bất an, vì vậy phái rất nhiều tâm phúc tới Nam Dương, âm thầm theo dõi hắn.”

Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà: ” Theo dõi được gì không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất cả các tuyến đường biển ra vào đảo Tinh Châu đã hoàn toàn bị phong bế, ngư dân quanh đó đều đang xôn xao bàn tán, nói là trên đảo xuất hiện nhiều chuyện ma quái làm loạn, hơn nữa còn là lệ quỷ.”

Sở Uyên lắc đầu: ” Bịa đặt.”

” Cứ để mặc cho Sở Hạng ở Đông Hải này như vậy, không biết một năm tới đây sẽ còn gây ra những chuyện đau đầu gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trong nhà có một đệ đệ như thế, Cảnh huynh cũng nén lửa giận trong lòng, cho nên lần này cố ý tới đây báo một tiếng, nếu ngày nào đó Đại Sở khai chiến Nam Dương, Phi Loan Lâu cũng nguyện trợ giúp một tay, nhân lực hay tiền của gì cũng được, chỉ cầu cuối cùng có thể lưu lại cái mạng cho Cảnh Lưu Hồi.”

Sở Uyên nói: ” Chuyện này ngươi quyết định là được, không cần phải hỏi ta.”

” Vậy coi như ta đã đáp ứng hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn chải đầu: ” Không nói chuyện này nữa, hôm nay bên ngoài có rất nhiều người, chơi vui hay không?”

” Ngươi chờ một chút.” Sở Uyên đứng dậy, đi tới đầu giường rút ra một cái hộp nhỏ, quay lại bên bàn đưa cho hắn: ” Mua ngoài chợ đó, tặng cho ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp gỗ nhỏ ra, chỉ thấy bên trong hộp là một sợi dây bảy màu tinh tế tết bằng sợi tơ, trên dây còn buộc mấy cái chuông nhỏ rỗng ruột, dở khóc dở cười nói: ” Đưa ta đây hả?” Rõ ràng chính là thứ mà các cô nương mới thích a.

Sở Uyên nói: ” Lão bản nói là nên mua tặng tức phụ.”

Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: ” Vậy cũng phải là ta mua tặng ngươi mới đúng.”

Sở Uyên đá hắn một cước: ” Trẫm là Hoàng thượng!” Ngươi dám kháng chỉ?

Đoạn Bạch Nguyệt lầm bầm lầu bầu: ” Vậy thôi mặc kệ.”

Sở Uyên vỗ bàn một cái: ” Tứ Hỉ!”

Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng đưa tay: ” Được được được, ta đeo.”

Đeo lên cổ tay, độ dài vừa đủ, có thể quấn được một vòng, cuối cùng thắt lại bằng nút chết.

Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ chê: ” Cô nương nhà ai mà cổ tay lại thô như thế.” Nhất định là không bán được cái nào.

Sở Uyên đắc chí nói: ” Ta nói với lão bản là phải tết cái này dài hơn một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”

Sở Uyên chống đầu, nói: ” Đói!”

Đoạn Bạch Nguyệt bỗng dưng đưa ra lời đề nghị: ” Ta nấu cho ngươi ăn, được không?”

” Ngươi còn biết nấu cơm sao?” Đáy mắt Sở Uyên tràn đầy không tin tưởng.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải.”

Sở Uyên suy nghĩ một chút, lắc đầu: ” Ta không tin, ngươi muốn làm thì tự đi mà ăn, ta phải truyền thiện.”

” Thử một lần, chỉ một lần thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy vai hắn: ” Ta thật sự biết nấu cơm.”

Sở Uyên xách tay hắn ra khỏi người mình: ” Vì sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước giờ không biết a, ngày hôm trước vừa mới học.”

…..

Sở Uyên cự tuyệt dây dưa với hắn: ” Tứ Hỉ!”

Đoạn Bạch Nguyệt che miệng hắn lại.

Sở Uyên nhìn thẳng hắn, thực sự là hoàn toàn không muốn gật đầu nhận lời chút nào.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi lại không muốn vo gạo, nửa đời sau cũng chỉ có thể dựa vào một mình ta nấu cơm sống qua ngày.”

Sở Uyên tránh khỏi tay hắn, nói: ” Đúng vậy.” Ta không vo.

” Coi như là thử ăn cơm ta nấu sớm một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp.

Sở Uyên hỏi: ” Nếu không ăn được thì sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vậy ta sẽ tiếp tục luyện tập.”

Sở Uyên lắc đầu: ” Nếu luyện không tốt, ta sẽ đổi người khác.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Đổi người khác??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.