Đồ Ngốc! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 46: Pháp bảo hiển thần uy (1)




Ám vệ nhảy xuống biển này vốn sinh ra ở Đông Hải, từ nhỏ lớn lên ở trong lòng biển. Sau khi đến Thục Trung gia nhập vào Truy Ảnh Cung rồi, ngày nào cũng chạy ra sông nhảy tỏm xuống ngâm mình trong nước ngủ trưa, bởi vậy quen thuộc với nước còn hơn cả loài cá.

Đoạn Bạch Nguyệt nửa tin nửa ngờ, theo phương hướng hắn chỉ tiếp tục đi về phía trước. Một canh giờ sau thì quả nhiên thấy xung quanh bắt đầu xuất hiện bãi đá ngầm.

” Đa tạ chư vị!” Đoạn Niệm mừng rỡ.

Ám vệ liên tục xua tay, công nhấc tay mà thôi, huống chi chúng ta cũng rất muốn tham gia náo nhiệt, ăn hạt dưa không a?

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên, ý bảo tạm dừng thuyền lại.

” Sao vậy?” Ám vệ lập tức phấn chấn tinh thần, rối rít đứng dậy rướn cổ nhón chân nhìn về phía trước.

Một chiếc thuyền lớn màu đen đang đậu trên mặt biển, bên trên có không ít người, trong tay đều nắm ngân thương sáng loáng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra luồng sáng cực kì chói mắt.

” Vương gia.” Đoạn Niệm nhỏ giọng nói: ” Chắc có lẽ chính là tộc Ngư Vĩ rồi, nghe nói ám khí của bọn họ vô cùng tinh diệu, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

” Yoooooo~~~~~~~~~~~~~!” Ám vệ kịch liệt phất tay, xé cổ họng chào hỏi.

Đoạn Niệm: “…”

” BIỆT LAI VÔ DẠNG A!” Ám vệ gào khản cả giọng, mặt và cổ nổi đầy gân xanh —không có biện pháp, khoảng cách khá xa.

Đoạn Niệm kinh ngạc giật mình: ” Chư vị quen biết họ?”

” Chưa từng gặp qua!” Ám vệ trả lời như chuyện đương nhiên.

Đoạn Niệm: “…..”

Vậy thì vì sao lại có “Biệt lai vô dạng”??????

Thuyền lớn của đối phương chậm rãi tiến lại gần, Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, âm thầm đề cao cảnh giác.

Ám vệ cười lúm đồng tiền như hoa.

” Các hạ là người nào?” Đứng trên mũi thuyền là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt sơn màu nước, vì vậy không thể nhìn rõ được ngũ quan, mang trên lưng một cây cung tiễn, trông cũ kĩ như là đã có từ rất nhiều năm trước rồi.

“Tại hạ là người của Tây Nam Phủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi theo hải quân Đại Sở tới đây, muốn cầu kiến tộc trưởng tộc Ngư Vĩ.”

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu: ” Tộc Ngư Vĩ đã biến mất từ lâu, các hạ tìm nhầm người rồi, mời trở về đi.”

” Thật sự không thể chừa bất cứ cơ hội thương lượng nào sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tạ hạ sẽ không làm người khác khó chịu, nhưng cũng thật lòng muốn nhờ giúp đỡ, xin các hạ cho chúng ta một cơ hội.”

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua Huyền Minh Hàn Thiếc treo bên hông Đoạn Bạch Nguyệt.

Đoạn Bạch Nguyệt thức thời cởi kiếm xuống.

” Của ngươi sao?” Nam tử trẻ tuổi hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Là gia sư tặng cho.”

” Nhưng đó là thứ của tộc nhân chúng ta.” Nam tử trẻ tuổi đưa tay: ” Mua trả lại đây!”

Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái ném kiếm qua chiếc thuyền kia: ” Kiếm cho ngươi, đổi mười thuyền đao kiếm cung nỏ, được chứ?”

” Mười thuyền??!” Nam tử trẻ tuổi nói: ” Ngươi đừng có đòi hỏi nhiều!”

” Đây chính là Huyền Minh Hàn Thiếc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dù nó vốn là của chư vị nhưng tại hạ cũng đã mang bên mình bao nhiêu năm, khổ cực một chuyến, cứ coi như là hiện tại trả vật về nguyên chủ thì tại hạ cũng không thể không thu được chút lợi ích nào được.”

Nam tử trẻ tuổi hỏi: ” Nếu ta không đáp ứng thì sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu vậy tại hạ cũng chỉ có thể lấy lại Huyền Minh Hàn Thiếc thôi.”

Nam tử trẻ tuổi mặt mày biến sắc, đám người xung quanh hắn cũng ngay lập tức chĩa thiết mâu sáng lòe về phía thuyền nhỏ.

Ám vệ vội vàng hòa giải: ” Có gì cứ bình tĩnh thương thượng, bình tĩnh tương lượng.” Dù sao chúng ta tới đây là để ăn hạt dưa xem náo nhiệt, cũng không phải muốn đánh nhau.

” Đi!” Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nói.

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên, phi thân nhảy lên boong thuyền lớn.

” Càn rỡ!” Nam tử trẻ tuổi giận dữ rút đao ra khỏi vỏ, sau lưng lại truyền lới một tiếng quát lớn: ” Dừng tay!”

Ám vệ cũng vội vàng nhảy lên thuyền lớn.

Tộc nhân tộc Ngư Vĩ đều lùi lại phía sau, nam tử trẻ tuổi rõ ràng vẫn không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời.

Một nam tử trung niên dáng người cao lớn đi tới, dù y phục mặc trên người chỉ là loại vải bông tầm thường nhưng toàn thân khí chất bất phàm. Phía sau có hai người trẻ tuổi đi theo, một người ổn trọng, một người hoạt bát, hơi giống Đoạn Tiểu Vương gia lúc mười sáu mười bảy tuổi.

Ám vệ nối tiếp nhau chào hỏi: ” Vân tiền bối!” Loại cảm giác khắp nơi đều là người quen này a~~, quả thực tốt đẹp.

Đoạn Niệm: “…..”

Này cũng có thể quen biết sao????

” Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt áy náy nói: ” Tại hạ lỗ mãng xông vào, kính xin tiền bối thứ lỗi.”

” Vừa rồi ta ở trong khoang thuyền nghe được tất cả rồi.” Vân Đoạn Hồn nói: ” Tây Nam Đoạn Vương phải không?”

” Chính là tại hạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vốn dĩ không nên quấy rầy tiền bối, nhưng chiến dịch lần này đối với dân chúng đối với Đại Sở đều cực kì quan trọng, nếu có thể được tiền bối và tộc Ngư Vĩ tương trợ, có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức. Cho nên dù mấy ngày trước Ôn đại nhân đã tới một lần rồi nhưng tại hạ vẫn phải mặt dày, vẫn muốn thử thêm một lần nữa.”

” Hành quân tác chiến, cũng không phải có thêm một người, thêm một bộ tộc thì có thể xác định được thắng bại.” Vân Đoạn Hồn lắc đầu: ” Tộc nhân của ta sống yên ổn đã nhiều năm nay, cũng đã sớm quên lúc đối đầu với địch nhân thì phải phối hợp tác chiến như thế nào rồi, không phải là không muốn giúp, mà là không biết phải giúp ra sao.”

” Dù chỉ là bán cho tại hạ một ít đao kiếm cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mang về bảo hộ tướng sĩ Đại Sở ta.”

” Đã không còn luyện kiếm nữa từ lâu rồi, kiếm diêu cũng chìm vào đáy biển.” Vân Đoạn Hồn lấy Huyền Minh Hàn Thiết từ tay nam tử trẻ tuổi, đặt vào tay Đoạn Bạch Nguyệt: ” Vùng biển này sắp nổi gió rồi, mời trở về đi.”

Kiếm diêu: lò luyện kiếm.

” Tiền bối!” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

Vân Đoạn Hồn xoay người trở về khoang thuyền.

Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát đi theo.

Tộc nhân tộc Ngư Vĩ cũng muốn theo vào thì bị ám vệ cười tươi như hoa ngăn cản.

Tới tới tới, cắn hạt dưa, cắn hạt dưa.

” Đoạn Vương cần gì phải làm người khác khó xử.” Vân Đoạn Hồn thở dài.

” Tại hạ biết, Đại Sở nợ tiền bối, nợ tộc nhân Đông Hải này rất nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chẳng qua là, đúng là năm đó tiên hoàng bị kẻ gian che mờ mắt nên đã phạm phải sai lầm, nhưng làm sao có thể để đương kim hoàng thượng và mấy vạn tướng sĩ Đại Sở vô tội hôm nay gánh chịu hậu quả được. Nếu tiền bối cảm thấy không cam lòng, tại hạ cam nguyện vì họ chịu phạt.”

” Việc này thì có quan hệ gì đến Đoạn Vương?” Vân Đoạn Hồn nói: ” Ta cũng không phải là người có thù tất báo, hoàng thượng hôm nay, cũng đích xác là khác xa phụ hoàng của hắn năm đó. Nhưng nếu đã ngồi ở ngôi cửu ngũ thì suy nghĩ và cách phán xét cũng đều như nhau cả. Có vài quyết định, không liên quan gì đến chuyện người tại vị là hôn quân hay minh quân, ngươi hiểu không?”

” Ta hiểu.” Đoạn Bạch Nguyệt cười khổ: ” Chỉ không cam lòng mà thôi, cứ nghĩ nếu thử lại một lần nữa, chưa biết chừng tiền bối có thể sẽ đáp ứng, ít nhất cũng có thể cho tại hạ mang chút đao kiếm trở về.”

” Cung nõ của tộc Ngư Vĩ, chỉ có tộc nhân tộc Ngư Vĩ mới có thể sử dụng.” Vân Đoạn Hồn nói: ” Đại Sở hiện nay binh hùng tướng mạnh, cho dù không có ta cũng nhất định có thể chỉ đánh một trận mà công chiếm được đảo Bạch Sương. Huống chi còn có A Việt và Tiểu Liễu Tử, Thẩm minh chủ cũng là tuyệt thế cao thủ, trận đánh này nhất định sẽ không thua, trở về đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Vậy tiền bối cũng sẽ quan tâm tới chiến dịch này chứ?”

Vân Đoạn Hồn nói: ” Đã khai chiến ở Đông Hải, dù ta muốn tránh cũng khó.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đa tạ tiền bối.”

Vân Đoạn Hồn nói: ” Chỉ là nghe ngóng tin tức mà thôi, vì sao phải nói cám ơn?”

” Tiền bối nghĩa bạc vân thiên, nếu biết Sở quân sẽ gặp nguy hiểm, tất nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

Nghĩa bạc vân thiên: tình nghĩa, nghĩa khí che lấp mây trời.

Vân Đoạn Hồn bật cười: ” Đây là đang chụp mũ lên đầu ta sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là lời tâm huyết của tại hạ.”

Vân Đoạn Hồn cũng không nói thêm nữa, mà hỏi sang chuyện khác: ” Vừa rồi ngươi nói thanh kiếm này là do sư phụ ngươi tặng cho, có phải là Nam Ma Tà không?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Tiền bối luôn nói là đã mai danh ẩn tích, nhưng đối với thế sự ngược lại rõ như lòng bàn tay.”

Vân Đoạn Hồn lại hỏi: ” Vẫn đang ở trong hầm mộ sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Chưa nhìn đủ, nên cho chui ra ngoài rồi.”

Vân Đoạn Hồn nghe vậy cười to, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt bước ra khỏi khoang thuyền.

Ám vệ lập tức vứt vỏ hạt dưa đứng dậy, hỏi: ” Sao rồi sao rồi?”

” Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền, nhận lỗi với nam tử trẻ tuổi khi nãy: ” Vừa rồi đã mạo phạm chư vị.”

Nam tử qua loa trả lễ với hắn, hiển nhiên là vẫn không chút nào hoan nghênh đám người “khách không mời mà tới” này.

Vì sao đã đi rồi a, ám vệ rất là mờ mịt, mãi đến lúc lên thuyền nhỏ trở về rồi vẫn còn hỏi, rốt cuộc thì Đại Minh Vương giúp hay là không giúp??

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chưa nói giúp, cũng chưa nói không giúp.”

Ám vệ thành thật nói: ” Nếu chúng ta mà nói mấy câu kiểu này thì chín phần mười là sẽ không giúp.”

Cảm giác giống như sẽ không có kịch gì hay để xem, vô cùng tuyệt vọng!

Đương nhiên, trên đường về mọi người cũng xuống đáy biển mò lên ít vỏ sò —ít ra cũng có thể đối phó với Diệp cốc chủ.

Chiến thuyền của Sở quốc vẫn còn thả neo quanh đảo nước ngọt, sáng sớm ngày hôm sau mới lại lên đường. Lúc Đoạn Bạch Nguyệt trở lại chiến thuyền chủ thì đã qua giờ tý, vậy mà trong buồng nhỏ của Sở Uyên vẫn còn ánh sáng.

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào phòng.

Đầu giường Sở Uyên có gắn một viên dạ minh châu, đang đọc một quyển sách.

” Lại không chịu ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên giường.

Sở Uyên nói: ” Ngủ được một giấc, tự nhiên tỉnh lại.”

” Tỉnh lại rồi chẳng lẽ không phải là nên ngủ tiếp sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy sách nhỏ ra khỏi tay hắn, lúc khép lại thì thấy trên bìa sách là bốn chữ lớn màu đen —BỒ ĐỀ TÂM KINH.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

” Tiểu Cẩn cho ta đó.” Sở Uyên nói: ” Hắn nghe nói ngươi đã luyện xong rồi nên mới đưa cho ta.”

Trong trang thứ nhất có một đoạn còn được “ai đó” cố ý dùng mực đỏ vòng lại đánh dấu, rồi còn ghi chú, “luyện xong sẽ không giơ, không giơ này chính là cái đó không giơ biết không!”

….

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Năm đó có rất nhiều người đều muốn cướp Bồ Đề tâm kinh, cho nên sư phụ tìm tú tài viết vài chục phiên bản, nội dung mỗi bản đều khác nhau.”

” Đây đúng là một biện pháp hay.” Sở Uyên nói: ” Khắp đường phố đều có, cầm được bản thật cũng sẽ nghĩ là giả thôi.”

” Võ công này cực kì thâm độc, dù là giả cũng không cho ngươi xem nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đưa lên miệng hôn một cái: ” Ngủ.”

” Tìm được Hoa Châm La rồi sao?” Sở Uyên đưa tay: ” Cho ta xem một chút, xem thử là thứ gì.”

” Chỉ là cái vỏ sò nhỏ màu đỏ thôi mà, có gì đẹp đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt thả vào lòng bàn tay hắn một viên ngọc trai nho nhỏ: ” Cái này cũng mò được dưới đáy biển đó, tặng ngươi.”

” Không muốn.” Sở Uyên nói: ” Xấu xí.”

” Xấu nhưng rất tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bình thường ngươi cũng nói ta xấu.”

Sở Uyên khoác hai tay lên vai hắn, kề sát vào nhìn kỹ một lúc, sau đó nói: ” Đúng vậy, ngươi chính là rất xấu.”

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Trừ ngươi ra e là cũng không ai muốn người xấu như ta, chỉ có thể dựa dẫm vào ngươi rồi.”

Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: ” Đi rửa mặt, tối nay ở lại đây đi.”

” Giường quá hẹp, hai người nằm sẽ đè lên ngươi mất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sáng mai còn phải bày binh bố trận, đêm nay phải ngủ thật ngon. Ta sẽ ở chỗ này, không đi đâu hết, nằm dưới đất ngủ là được.”

Sở Uyên dừng một chút, hỏi: ” Ngươi muốn ngủ trên mặt đất sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

Sở Uyên chống cằm: ” Tùy ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt quan sát sắc mặt hắn chốc lát, sau đó hỏi: ” Tức giận ư?”

Sở Uyên lắc đầu: ” Không có.”

Đoạn Bạch Nguyệt ghé sát vào.

Sở Uyên rất là lãnh tĩnh, dùng một ngón tay đẩy mặt hắn ra: ” Cùng lắm thì sáng mai hạ một đạo thánh chỉ, phòng ngủ của ngươi sau này cũng không cần phải có giường nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Sở Uyên kéo chăn lên, che đầu, ngủ.

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt bắt đầu chen lấn lên —thực sự là lấn đó.

Sở Uyên nhích người dán sát vào tường.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào trong ngực, than thở: ” Ngươi nói ngươi a, làm một Hoàng thượng mà ngay cả cái giường lớn cũng không có mà nằm.”

Sở Uyên đá hắn một đá.

Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng nói: ” Té xuống đất bây giờ!!!!”

Sau đó hai người thực sự đã té xuống đất.

Đoạn Bạch Nguyệt bị đè phía dưới, lại ép lên gân cốt, đau đến nỗi mặt nhăn mày nhó hít một ngụm khí lạnh.

Sở Uyên nằm trên người hắn, vẻ mặt lười biếng, không chịu đứng lên.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm lấy vòng eo của hắn, không nhẹ không nặng nhéo một cái.

Sở Uyên thấy hơi nhột nên cười né tránh, hai người ầm ĩ một trận, cũng không tự giác ngộ bản thân mình ấu trĩ đến nhường nào, hồi lâu sau mới yên tĩnh trở lại.

Bên ngoài buồng nhỏ, Thẩm Thiên Phong ôm ngang người lên, đưa về phòng ngủ của mình.

Diệp cốc chủ ôm tia hi vọng mong manh như sợi tơ cuối cùng, thầm nghĩ, biết đâu là bởi vì mình bị điếc a, cho nên mới nghe được ảo thanh như thế —chứ cũng không phải là ca ca đang cùng cái người nào đó vui vẻ cười đùa đâu.

Nhất định là như vậy.

Thẩm Thiên Phong dùng chăn bao lấy hắn, lại lấy vải bố che khuất dạ minh châu: “Ngủ!”

Trong bóng tối, Diệp Cốc chủ buồn bã nói: ” Sáng mai tám phần mười là ta sẽ điếc.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, cúi đầu hôn lên môi hắn: ” Không được nói lung tung.”

Ngươi biết gì chứ. Diệp Cẩn đưa tay lên chọt chọt hai lỗ tai, trầm trọng nghĩ, như vậy là chuyện tốt biết không.

Dù sao điếc còn có thể chữa được, nhưng loại chuyện ca ca chạy theo đầu hói này thì hắn chữa không được.

Bên nào tốt hơn, không cần nghĩ cũng biết.

Thực sự là rất có đạo lý!

Mặc dù đảo Bạch Sương bị phản quân chiếm đóng đã lâu, thế lực không thể kinh thường, nhưng đối với trận chiến này Đoạn Bạch Nguyệt cũng không có quá nhiều lo lắng. Dù sao lực lượng hải quân của Đại Sở đã khác xưa rất nhiều, hơn nữa còn có ước định với Vân Đoạn Hồn ngày đó, ít nhất có thể bảo đảm rằng lúc nguy cấp, đối phương nhất định sẽ ra tay tương trợ.

Đêm trước ngày song phương khai chiến, Sở Uyên đứng trên boong thuyền thật lâu, nhìn ngọn đuốc kéo dài liên miên không dứt phía xa xa, đáy mắt đầy ánh sáng.

Đoạn Bạch Nguyệt khoác áo choàng lên vai hắn, hỏi: ” Không định đi ngủ sao?”

Sở Uyên nói: ” Trời sắp sáng rồi.”

” Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ngươi không muốn ngủ, ta cùng ngươi tới các chiến thuyền kiểm tra lần nữa, được không?”

Sở Uyên lắc đầu: ” Cũng không phải ta đang lo lắng điều gì, chỉ thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp mà thôi, trong khoang thuyền quá bức bối, ở đây thoáng mát hơn.”

” Chiến dịch lần này, ngươi đoán là sẽ kéo dài bao lâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Sẽ không vượt quá mười ngày.” Sở Uyên siết chặt áo choàng: ” Nếu tất cả đều thuận lợi, ta thậm chí còn muốn kết thúc chiến sự trong vòng ba ngày.”

” Sắp tới ngày đó rồi…có thấy luyến tiếc không?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: ” Sau khi chiến dịch kết thúc, hay là ta không trở về tây nam nữa, cùng ngươi tới vương thành, được hay không?”

Sở Uyên nói: ” Không cho phép.”

” Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt rất là ủy khuất.

Sở Uyên nói: ” Sợ Thái phó đại nhân bị ngươi chọc tức chết.”

Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn gật đầu: ” Chuyện này đích xác có thể xảy ra.”

Sở Uyên nhẹ nhàng rút tay về: ” Không đùa nữa. Sau khi chiến dịch này kết thúc, phía Sở Hạng chắc chắn sẽ có động tĩnh, hải quân Đại Sở phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tập luyện tác chiến, duyệt binh, việc ta phải làm rất nhiều.”

” Cho nên không có thời gian quan tâm ta sao?” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.

Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: ” Suy nghĩ thoáng chút, dù sao tương lai cũng là mẫu nghi thiên hạ, bây giờ chịu chút khổ, cũng không tính là thiệt thòi.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

” Được rồi.” Sở Uyên xoay người thong thả đi về: ” Tới thị tẩm đi!”

Đoạn Bạch Nguyệt bước lên đi song song với hắn, rồi đột nhiên ôm ngang hắn lên.

” NÀY!” Sở Uyên tát hắn một cái: ” Không sợ bị Tiểu Cẩn thấy hay sao?”

” Ta nghĩ kĩ rồi, có lẽ mấy ngày nay Diệp cốc chủ cũng đã nhìn quen mắt.” Đoạn Bạch Nguyệt khom người vào khoang thuyền, thả Sở Uyên xuống giường: ” Biết đâu lần sau chúng ta ở ngay trước mặt hắn hôn một chút —A! Đau đau đau!!!”

Sở Uyên thả lỗ tai hắn ra, giang hai tay lên, hạ lệnh: ” Cởi y phục.”

Đối với mệnh lệnh này, Đoạn Bạch Nguyệt rất là thích.

Chỉ còn một canh giờ nữa là sẽ khai chiến nên Sở Uyên chỉ mới nằm trong ngực Đoạn Bạch Nguyệt nghỉ ngơi một trận thì đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi dậy, nói: ” Hiện tại không thể để ngươi ngủ nướng được, sau này cùng nhau ẩn cư nơi núi rừng rồi, muốn ngủ bao lâu liền ngủ bao lâu.”

Sở Uyên mặc y phục vào, suy nghĩ một chút, lại nói: ” Dù vậy ta cũng không muốn vo gạo.”

Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời: ” Ta vo.”

Sở Uyên đứng dậy: ” Ừ, ngươi vo.”

Ra khỏi khoang thuyền, Diệp Cẩn và Ôn Liễu Niên đang canh giữ bên ngoài, kèn lệnh của đại quân ù ù vang lên, giữa tầng tầng sương trắng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của đảo Bạch Sương.

” Hoàng thượng.” Thẩm Thiên Phàm đi tới bẩm báo: ” Đại quân đã tập kết xong, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến.”

” Đối phương có động tĩnh gì không?” Sở Uyên hỏi.

” Bẩm Hoàng thượng, đối phương vẫn như cũ không thấy động tĩnh gì.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Trên đảo luôn yên lặng, cũng không nghe thấy tiếng kêu của chim Báo Tang khổng lồ.”

Sở Uyên gật đầu, xoay người bước lên đài cao.

” KHAI CHIẾN!”

Nhân gia có lời muốn nói: Đang muốn thắt cổ bằng cọng bún đây TToTT. Hồi xưa ấy, lúc mới gặp chữ Thiếc trong Huyền Minh Hàn Thiếc ấy, ta đã dò từ điển, đều là chữ Thiếc ( nghĩa là THIẾC) cả, chứ không phải là chữ Thiết (Nghĩa là SẮT) như hôm nay vừa mới dò lại TToTT. Có thể là do bà Tiếu beta lại đã sửa mất tiu rồi, giống như Lan Vong Cơ biến thành Lan Nhất Triển vậy đó TToTT, hồi đó ta cũng băn khoăn nên dò rất là kĩ, Huyền Minh Hàn Thiếc dù sao cũng là bảo kiếm, mà bảo kiếm thì phải luyện, cũng không thể chỉ đem một khối sắt đi luyện thành một khối sắt được, cho nên ta mới edit là chữ Thiếc, nhưng hôm nay gặp chữ này mà ta nản vô cùng, không lẽ lại lội lại sửa sao huhu…. Ai cho ta cọng bún đi ~~~~~~~~Ta không muốn đối mặt với chuyện này nữa đâu TToTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.