Đồ Ngốc! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 32: Đạp vào mặt (1)




Rốt cuộc ngày thi lên năm nhất trung học đã tới, sau khi bạn học La Tiểu Nặc dễ dàng thông qua cuộc thi ngữ văn và Anh văn, cũng vào lúc đang thi sắp xong môn toán học thì lại xảy ra vấn đề. Thì ra là vốn có số điểm trên cơ sở, bài thi toán học làm đề phụ được 20 điểm. Trả lời vấn đáp, nếu trả lời đúng xem xét điểm phương thức tiến hành.

Ôi, một sinh viên tốt nghiệp bị một tên trình độ tiểu học làm khó bởi đề phụ, có phải rất khó coi không. Sự thật chứng minh là rất khó coi. La Tiểu Nặc dưới tình huống trái lo phải nghĩ cũng không ra kết quả, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua bài 20 điểm này. Cũng chẳng có biện pháp nữa, học toán kém, cũng được, mình không làm được, chắc là nhóc con rắm thối kia cũng không làm được đâu. La Tiểu Nặc chỉ có thể cầu nguyện như vậy.

Hôm nay là ngày quan trọng công bố thành tích rồi, sáng sớm La Tiểu Nặc đã cảm thấy tinh thần có phần không tập trung, đây tuy nói đã nắm chắc, nhưng đáy lòng vẫn mơ hồ có chút lo lắng. Việc không làm xong đề phụ làm cho cô đứng ngồi không yên, sớm biết như thế ban đầu nên ôn tập thật tốt, nếu sinh viên tốt nghiệp đại học thi không vượt qua học sinh tiểu học, vậy thì thật là đáng chê cười. Tinh thần La Tiểu Nặc thấp thỏm đi đến trường học. Quả nhiên, dđlqđ sáng sớm trong trường học đã là cảnh tượng đầu người trùng điệp, tất cả mọi người rất vội vã muốn biết thành tích của mình, tất nhiên cũng không loại bỏ một bộ phận những người hóng chuyện đặc biệt đến theo dõi trận đánh cuộc chấn động một thời đến tột cùng kết quả như thế nào.

La Tiểu Nặc thật vất vả chen đến trước bảng thành tích, vừa nhìn, ngất, đứng đầu, Đường Vĩ, đứng thứ hai, La Tiểu Nặc. Quả nhiên là ngày đó bỏ qua bài 20 điểm. Lần này phiền toái rồi. Không được, cô phải nhanh chóng rời đi. La Tiểu Nặc thừa dịp đám người bắt đầu di chuyển, len lén chạy ra ngoài. Ai, thật là sách lược sai lầm. La Tiểu Nặc đi trên đường nhỏ ở phía sau trường học mặt buồn bực lẩm bẩm, vừa đá cục đá nhỏ bên chân.

"Cậu cũng không cần chán nản quá, nếu như không lên tiếng nhận thua, cùng lắm là ăn vạ thôi, dù sao tôi cũng chưa từng trông cậy vào loại người như cậu sẽ giữ đúng cam kết". Một giọng nói đáng ghét chui vào lỗ tai La Tiểu Nặc.

La Tiểu Nặc nhìn chung quanh, đồ quỷ sứ đáng ghét kia ở đâu? Nhưng cũng không có người, "Sao đi đến đâu cũng đều đụng dđlqđ phải cậu vậy, đồ quỷ sứ đáng ghét, La Tiểu Nặc tôi cho tới bây giờ đều nói làm được, đâu giống như vài người giấu đầu giấu đuôi tính là anh hùng hảo hán sao, cậu có bản lĩnh thì ra ngoài, chúng ta một đấu một."

"Ngây thơ, ai muốn đấu một mình với cậu. Hừ, ngu ngốc". Một bóng dáng từ trên cây nhảy xuống bên cạnh La Tiểu Nặc, chính là Đường Vĩ.

La Tiểu Nặc giận đến nghiến răng, hận không thể nhào tới cắn cậu ta hai cái. Đang lúc này trong trường học truyền thanh vang lên."Xin chú ý, xin chú ý, xin mời bạn La Tiểu Nặc lớp sáu năm hai sau khi nghe thấy loa nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng".

Phòng hiệu trưởng? Hai người chăm chú nhìn nhau một cái, có chút không hiểu, đã xảy ra chuyện gì sao? La Tiểu Nặc xoay người đi về phía phát ra tiếng loa.

Vào phòng hiệu trưởng, chỉ thấy hiệu trưởng đang nghiêm trang đứng ở bên cạnh một ông lão, mà vị kia thoạt nhìn là một ông lão rất dễ gần đang ngồi chỗ của hiệu trưởng, đang khua bút viết gì đó. Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn thấy La Tiểu Nặc, khẽ mỉm cười, ngồi đối diện ông lão rồi nói: "Ông Hà, đứa bé kia đã tới". Ông lão kia mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu một cái. Hiệu trưởng cúi đầu bên tai ông lão nói câu gì đó, rồi đứng dậy đi ra ngoài. La Tiểu Nặc đứng ngơ ngác, không biết có chuyện gì xảy ra.

Ông lão buông bút trên tay xuống, tươi cười đứng lên nói với hai người: "Cháu chính là La Tiểu Nặc sao. Thật là một đứa bé đáng yêu. Ông là hiệu trưởng trung học Tử Dương, ông tên là Hà Thủ. Rất hân hạnh được gặp cháu".

Thì ra là hiệu trưởng trung học Tử Dương, thảo nào ngay cả hiệu trưởng cũng phải cung kính với ông ấy. La Tiểu Nặc vội vàng đứng dậy chào hỏi với ông lão.

Hiệu trưởng Hà khoát khoát tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, vừa nói: "Là như vậy, ông thấy thành tích của cháu và Đường Vĩ thi thử lên cấp hai, hai người các cháu đều rất xuất sắc, trung học Tử Dương chúng ta thật vui mừng vì các cháu có thể trở thành một trong những học sinh khóa dđlqđ mới của chúng ta. Nhưng bởi vì nguyên nhân điểm số của Đường Vĩ cao hơn cháu, để cậu ấy vào học thực nghiệm năm đầu trung học Tử Dương chúng ta, mà hôm nay ông tới đây, sau khi hiểu rõ tình huống cháu, hy vọng có thể tiến hành một khảo nghiệm nhỏ đối với cháu. Không biết cháu có đồng ý không? Dĩ nhiên nếu như cháu vượt qua khảo nghiệm, chúng ta cũng sẽ tính thành tích trên cơ sở cộng thêm 20 điểm, mà cháu cũng sắp trở thành một thành viên lớp thực nghiệm của trung học Tử Dương chúng ta”.

"Đồng ý". La Tiểu Nặc không chút nghĩ ngợi đáp một câu. Lớp thực nghiệm trung học Tử Dương cơ mà, đây thực sự là mạnh mẽ dường nào, ý nghĩa chính là đi vào rồi nhất định có thể vào được năm hai trung học Tử Dương. Hơn nữa, cô không muốn thua dưới tay thằng bé phách lối kia.

"Ha ha, vậy cũng tốt, khảo nghiệm chỉ có một đề bài, cháu chú ý nghe cho kỹ nha. Giả thiết vào một buổi tối giông bão, cháu ở trên một cái xe, đi qua một bến xe. Có ba người đang đợi xe ta-xi. Một là ông lão sắp chết, rất đáng thương. Một là bác sĩ, ông đã từng cứu mạng của cháu, là đại ân nhân, cháu nằm mơ cũng muốn báo đáp ông ta. Còn có một người phụ nữ/người đàn ông, cô ấy/anh ta là người trong mơ cháu cũng muốn gả/cưới người đó, có lẽ để mất cũng không còn. Nhưng xe cháu chỉ có thể ngồi một người, cháu sẽ lựa chọn như thế nào đây? Xin giải thích lý do của cháu một chút".

La Tiểu Nặc chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ra đề khảo nghiệm như vậy, mỗi đáp án thoạt nhìn hình như đều có lý, nhưng lại giống như đều không chính xác. Đến tột cùng nên lựa chọn như thế nào đây? Cô rơi vào trầm tư.

Chợt ý tưởng lóe lên, có lẽ đây mới là đáp án chính xác.

"Đáp án của cháu là đưa chìa khóa xe cho bác sĩ, để cho ông ấy chở ông lão đi bệnh viện, mà cháu, ở lại với người tình trong mộng cùng nhau chờ xe buýt". La Tiểu Nặc nghiêm túc hồi đáp. Trong đôi mắt lóe ra tia sáng thông minh.

Hiệu trưởng Hà cười ha ha: "Thật là một đáp án thú vị, có thể nói cho ông biết tại sao cháu lựa chọn như vậy không?"

"Cháu nghĩ là có lẽ cái đề mục này người nghĩ ra ngay từ lúc đầu cũng không định để nó trở thành một dạng đề lựa chọn, chỉ là thói quen tự bảo vệ mình của chúng ta đã xác định vị trí ở trên xe, mới dẫn đến lựa chọn khó khăn là phải lựa chọn một trong ba này. Mà trên thực tế, bình thường, muốn nhận được bao nhiêu, trước tiên sẽ phải bỏ ra bấy nhiêu, đây là điều hiển nhiên. Cũng giống như vấn đề này, bản thân từ bỏ các loại, thì cả ba người được hưởng. Cháu cho là như vậy". La Tiểu Nặc chậm rãi nói xong, trong giọng nói có loại kiên định không tự chủ.

"Được, nói rất hay, ông thật sự không thể tin được lời nói này xuất phát từ trong miệng một học sinh tiểu học, cháu thật sự làm cho ông giật mình. Ông hoàn toàn không cách nào tìm được bất kỳ sơ hở nào trong đáp án và giải thích của cháu, chúc mừng cháu... cháu đã vượt qua khảo nghiệm." Hiệu trưởng Hà tán thưởng nói."Nhưng mà ông lại muốn hỏi một câu, không biết từ trong đề khảo nghiệm này cháu đã học được thứ gì? Tất nhiên vấn đề này không bàn cãi". Hiệu trưởng Hà dí dỏm hỏi.

"Cháu nghĩ nó giúp chúng ta hiểu một điều có lúc bỏ đi một số nguyên tắc tự cho là đúng, người ta có thể đạt được nhiều hơn; tha thứ một phần cái gọi là phản bội hay lừa gạt, trong lòng người ta có thể càng rộng mở hơn". La Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Hiệu trưởng Hà nhìn đứa bé chợt tản mát ra một nỗi đau thương nhàn nhạt không khỏi hỏi một câu: "Vậy cháu có thể làm được sao?"

"Có lẽ vậy, cháu chỉ có thể cố gắng thử". La Tiểu Nặc có phần mờ mịt nói.

Hiệu trưởng Hà yêu thương nhìn Tiểu Nặc nói: "Được rồi, hôm nay khảo nghiệm đến đây là kết thúc. Mấy ngày nữa giấy thông báo sẽ được chuyển đến nhà cháu, rất chờ mong được gặp mặt cháu trong sân trường Tử Dương".

"Cám ơn hiệu trưởng". La Tiểu Nặc vui mừng trả lời. Rồi đi ra ngoài cửa. Nghe được giọng hiệu trưởng Hà truyền đến từ phía sau: "Cháu gái, bất luận khi nào đều phải nhớ, cuộc sống còn có rất nhiều thứ đáng giá để theo đuổi, ngàn vạn lần không được bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn nhé!" Thân thể La Tiểu Nặc dừng một chút, gật đầu một cái, trực tiếp rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.