Đồ Ngốc! Anh Sẽ Mãi Yêu Em

Chương 10: Đan phương (2)




Một lúc lâu sau bọn nó mới tìm ra được nơi mà Chan và Shank đang cùng nhau say giấc mộng

Mia khẽ tiến đến đá vào chân Shank một cái, dùng lực nên có thể nói là rất đau

Vì đau nên Shank nhíu mày tỏ ra khó chịu, rồi cũng mở mắt ra

Nhìn thấy mọi người nhìn mình Shank mới khẽ giật mình, nhìn Chan vẫn dựa vào người mình ngủ cậu mỉm cười

- Thằng nhóc mệt quá rồi -Shank cất giọng dịu dàng

- Sao không nhắn tin cho bọn chị -Lubi trách

- Em xin lỗi -Shank cười trừ

- Về thôi -Mia lạnh lùng lên tiếng

Shank cõng Chan trên lưng, ánh mắt toát lên vẻ ôn nhu chả khác nào Chan là con ruột của cậu vậy

Đột nhiên Chan cựa mình tỉnh dậy

- Dậy rồi à -Shank nói

- Vâng -Chan ngoan ngoãn trả lời

- Chan, em không sao chứ? -Ji Ah hỏi

Chan hướng mắt lạnh lùng nhìn Ji Ah khinh miệt

- Cần chị lo sao?

- Em...-Ji Ah cứng họng

- Nhóc..-Shank khẽ nhắc nhở

Chan cứng đầu, mặt quay đi chỗ khác

Đập vào mặt nhóc là khuôn mặt giống Rachel Buster Heal, nhóc thốt lên

- Rachel...

Tiếng Chan không to cũng không nhỏ, đủ để mọi người nghe thấy, ai cũng nhìn nhóc bằng con mắt khó hiểu, chỉ Shank cười cười

- Nhóc, đó không phải Rachel -dừng một tí cậu nói tiếp -Đây là chị gái anh, Mia Buster Heal

- Vậy sao? -Chan nói với Shank rồi quay sang Mia, nở một nụ cười tươi rói -Chị rất đẹp, rất giống bà ấy

***

Min Woo được đưa đến phòng y tế băng bó, cậu bé cũng đã thiếp đi mất rồi

- Là cậu gây sự với tôi -Chan nói

- Chỉ vì tôi muốn làm bạn với cậu

Chan giật mình, nhìn người vừa nói câu đấy

Min Woo ngồi dậy, vết thương của cậu bé đọng máu trên miếng băng khiến người ta thương xót

- Tôi không cần bạn như cậu -Chan lạnh giọng nói

- Nhưng tôi thì cần -Min Woo cười tươi

- Ngốc, chỉ vì muốn làm bạn với tôi mà cậu bị thương đấy, là do tôi đẩy cậu đấy....cậu

- Không sao -Min Woo vẫn mỉm cười

Tự dưng Chan đứng dậy, quay lưng bước đi nhưng trước khi đi nhóc đã nói

- Từ bây giờ, chúng ta là bạn

Nói xong nhóc chạy nhanh ra ngoài để che vẻ xấu hổ

Lần đầu tiên có người nói muốn làm bạn với nhóc, nhóc phải trân trọng người bạn này mới được

- Ya, cậu đi đâu đó? -Min Wo gọi với theo

Min Woo chỉ biết nhìn Chan đang chạy ra ngoài mà bất lực, bật cười thật lớn, cuối cùng cậu cũng có bạn

***

Ở cô nhi viện này có một cầu thang gọi là cầu thang cấm không ai được lên đó trừ Ji Ah

Nói là cầu thang cấm nhưng thật chất đây là cầu thang dẫn lên sân thượng

Vì sợ bọn trẻ trong cô nhi sẽ lên đó nên Ji Ah đã nói như vậy

Cô lên đó, nơi mà cô thích nhất, yên tĩnh phù hợp để ở một mình

Nhưng hôm nay lại khác, trên sân thượng đã có một bóng dáng của một chàng trai

Ji Ah tiến lại, ngồi xuống cạnh chàng trai

- Anh dám đi vào cầu thang cấm? -giọng Ji Ah rất nhẹ nhưng chủ ý thì không khác gì hỏi cung

- Cô cũng vậy thôi

- Đây là chỗ riêng của tôi đấy, anh đang xâm phạm bất hợp pháp -Ji Ah giương mỏ lên cãi

- Tôi quan tâm chắc? -anh chàng đó hỏi thách

- Anh...

- Sao cô lại quan tâm đến thằng nhóc đó? -cậu đổi chủ đề

- Ai cơ?

Shank chỉ im lặng, không nói

- Ý anh là Chan sao? -thấy người kia không trả lời Ji Ah hỏi

- Thằng bé ấy rất hay đánh nhau, tôi không quan tâm cũng không được - Ji Ah chẹp miệng trả lời

- Hoàn cảnh của thằng nhóc ấy, cô biết chứ? -Shank hỏi

- Tôi chưa nghe qua

Sau đó Shank kể cho Ji Ah nghe toàn bộ những điều Chan đã nói cho cậu nghe

Ji Ah nghe xong không khỏi kinh ngạc, ánh mắt lộ ra ý buồn

- Vậy mà tôi chả hay gì cả? -Ji Ah cúi gầm mặt xuống

- Không phải lỗi của cô, là do thằng nhóc không nói thôi

- Vậy sao nó lại nói với anh? -Ji Ah thắc mắc

- Chỉ vì tôi là con trai của Rachel Buster Heal thôi

- Là sao?

Shank không nói gì nữa, cả hai rơi vào trạng thái im lặng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.