Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 44: Độc Nha




Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ba người bọn tôi một đường tới văn phòng giáo viên, tôi hỏi thầy Vương có chuyện gì tìm tôi không, kết quả thầy Vương nói: có.

Lúc ấy tôi còn vì bản thân tự cho mình là thông minh mà xấu hổ một hồi, chỉ là người khác nhìn không ra mà thôi.

Thầy Vương tìm tôi ( Thật ra cũng tìm luôn Ngôn Thừa, chẳng qua là tìm không được nó), chủ yếu là vì chuyện nửa tháng sau là ngày kỷ niệm thành lập trường, không biết thầy nghe từ chỗ nào, nói tôi và Ngôn Thừa biết đàn violon, cho nên mới bảo bọn tôi tới diễn tấu, làm thành một tiết mục.

Tôi cực kì muốn cự tuyệt, lý do đương nhiên là vì phiền toái rồi, nhưng là một học sinh “Nhu thuận” (vâng lời), mấy người có thể từ chối giáo viên sao?

Không còn cách nào, tôi đành phải kéo Ngôn Thừa xuống nước chung với mình luôn.

Tôi nhìn thoáng qua bàn làm việc của giáo viên bên cạnh, thấy giáo viên kia vẫn còn đang giảng bài cho hai tên đó, tôi liền nhân cơ hội nói với thầy Vương: “Thầy ơi, không còn việc gì nữa em đi trước nha.”

“Được, em đi đi, đừng quên nói với Ngôn Thừa luôn nha.”

“Dạ.” Nói xong tôi liền dùng tốc độ bàn thờ chạy ra khỏi văn phòng giáo viên, đầu tiên là trở về lớp lấy cặp sách, sau đó là chạy tới chỗ của Ngôn Thừa.

Nó đang trốn ở đằng sau toà kí túc xá cũ của giáo viên, nằm trên băng ghế mà ngủ đến ngon lành, nơi này cực kì bí mật, vừa yên tĩnh còn có bóng râm, người bình thường sẽ không tới, là nơi tốt nhất để cho những tên cúp học tới đây ngủ.

Tôi đi tới bên cạnh nó, vừa lộ ra một “Nụ cười gian” muốn doạ nó, kết quả lại bị nó đột ngột mở mắt ra doạ lại.

Nó chậm chạp ngồi dậy, ngáp một cái thật to nói: “Tan học rồi à?”

“Chưa, bất quá chỉ còn mấy phút nữa thôi.” Tôi xoay người ngồi ở bên cạnh nó, kết quả vừa mới xoay người liền nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang đứng.

Tôi: “…” Đệt, mấy tên này theo tôi từ lúc nào vậy? Tần Thủ Quân thì không nói làm gì, mấu chốt là Ấn Cửu Hàn cũng chạy tới đây làm chi nữa?

Ngôn Thừa tựa như không nhìn thấy bọn họ, đầu nghiêng qua một cái, trực tiếp dựa vào vai tôi, “Vậy để em dựa một hồi nữa đi.”

Tần Thủ Quân tới gần nhìn chúng tôi một cái, nhíu nhíu mày, có thể là do không phân biệt nổi hai bọn tôi ai là ai, nhưng khi tôi đối diện với tầm mắt của hắn, hắn liền dời tầm mắt đi, chuẩn xác mà đặt trên Ngôn Thừa, nói: “Theo tôi về lớp trực vệ sinh.”

Ngôn Thừa lười biếng nói: “Đã trực xong từ tám đời rồi.”

Tần Thủ Quân rõ ràng không có tin: “Cậu về trực lúc nào chứ?”

Ngôn Thừa nói: “Nhân duyên của tôi tốt, đương nhiên sẽ có người nguyện trực giúp tôi.”

Mặc dù có chút vô sỉ, nhưng cái này nó không có nói dối, nhân duyên của nó với nữ sinh rất tốt, rất nhiều nữ sinh đều tự nguyện mua bữa sáng cho nó  ăn. Nhưng kỳ quái nhất là, tôi lại không được phước như nó.

Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên hơi đói bụng, bĩu môi một cái, trong lúc vô tình còn cùng tầm mắt của Ấn Cửu Hàn đối diện nhau.

Nhìn tôi làm gì? Tôi trợn mắt nhìn hắn, sau đó giật giật bả vai, nói với Ngôn Thừa: “Hết giờ rồi, đi thôi, anh đói rồi.”

Ngôn Thừa không cam lòng mà đứng lên, lười biếng duỗi eo ra, liền bị Tần Thủ Quân bắt lấy cánh tay một phát, “Mặc kệ có người giúp cậu trực giùm cậu hay không, cậu đều phải theo tôi về lớp làm vệ sinh.”

Thấy vậy, tôi lập tức vươn tay muốn đẩy Tần Thủ Quân ra.

Nhưng khiến tôi kinh ngạc nhất là, khi tôi vừa đụng tới Tần Thủ Quân, gã tựa như bị giật điện mà buông Ngôn Thừa ra vậy.

Tôi và Ngôn Thừa đều ngẩn ra. Ấn Cửu Hàn bỗng nhiên chen tay vào ngăn cách giữa bọn tôi, thần sắc có chút kỳ quái.

“Làm gì ghê vậy ba, bộ tôi có độc hả?” Trước đó cũng đâu có sao đâu… A, bởi vì trước đó tôi không có đụng vào gã.

Sắc mặt Tần Thủ Quân hơi thay đổi, cuối cùng nói: “Bỏ đi, lần này tôi bỏ qua cho cậu. Nhưng lần sau cậu còn nhờ người khác giúp thì lúc đó đừng có trách tại sao tôi lại trừ điểm của cậu.”

Nói xong gã liền vội vàng bỏ đi.

Phản ứng của gã cũng thật kỳ quái đi? Tôi và Ngôn Thừa liếc nhau một cái, đều cảm thấy thật là vi diệu.

Ấn Cửu Hàn thu hồi bàn tay cứng nhắc của mình nói: “Hai cậu về nói với dì một tiếng, hôm nay tôi sẽ không tới nhà các cậu ăn cơm.”

Tôi còn đang suy nghĩ hắn lại muốn làm gì nữa đây, thì ra là vì việc này. Nói như vậy, ba mẹ hắn là trở về rồi à.

Kết quả mấy ngày kế tiếp, Ấn Cửu Hàn cũng không có tới nhà bọn tôi ăn cơm nữa, thỉnh thoảng, lúc bọn tôi về nhà, đứng ở cửa đều có thể nghe được tiếng khắc khẩu từ trong nhà hắn truyền ra, đôi khi còn nghe thấy cả tiếng đồ vật bị bể vỡ.

Ở trên trường, Ấn Cửu Hàn cũng không có gì khác lạ, bài tập của tôi đều được hắn làm tốt rồi để ở trên bàn. Nhưng nhìn thấy đáy mắt thâm quầng của hắn, tôi cảm thấy chuyện trong nhà hắn không hề đơn giản như vậy. Ít nhất, vẫn là khiến hắn hơi rối bời.

“Tôi nói nè, mấy ngày nay cậu không cần phải giúp tôi làm bài nữa đâu, tôi và Ngôn Thừa phải tập đàn violon, cho nên thầy bảo bọn tôi không cần làm bài cũng được. Cậu có thể dùng chút thời gian đó mà nghỉ ngơi, không cần phải hao tâm tổn sức như vậy nữa.” Nhìn hắn mệt như vậy, trong lòng tôi cũng có chút áy náy, cho nên lúc Ấn Cửu Hàn bảo tôi đưa vở bài tập cho hắn, tôi liền nói một câu như vậy.

Nhưng sau khi hắn nghe thấy tôi nói vậy liền ngốc ngốc mà nhìn tôi, có chút mờ mịt còn xoắn xuýt nữa, so với bộ dáng trấn định trước đây, có hơi yếu ớt một chút.

Tôi nói sai cái gì à?

Hắn chậm rãi thu hồi tay, nắm thành quyền, gân xanh cũng nổi lên, hiển nhiên là rất dùng sức.

Tôi nghe thấy hắn nói cực kì nhỏ: “Không cần tôi nữa sao?”

Là tôi nghe nhầm à?

Mặc kệ có nghe nhầm hay không, tôi đều cảm thấy nếu cứ để cho hắn tiếp tục ôm cái suy nghĩ này, có lẽ sẽ rất là nguy hiểm đi.

“Nhưng tôi cần cậu giúp tôi một chuyện khác. Tôi và Ngôn Thừa khi lên sân khấu ít nhiều gì cũng cần phải có một bộ đồ nghiêm túc một chút, tôi biết chú của cậu có mở một tiệm lễ phục, cho nên cậu có thể giúp bọn tôi chuẩn bị hai bộ được không. Làm ơn nha!” Bộ dáng của tôi cực kì rầu rĩ, trên mặt cũng tràn đầy khẩn cầu, ý đồ muốn hắn cảm thấy tôi đang rất cần hắn.

Quả nhiên, nắm tay của hắn liền chậm rãi thả lỏng, nhưng hai mắt của hắn vẫn gắt gao mà nhìn tôi, hình như là đang xác định tôi nói giả hay nói thật.

Đương nhiên là thật rồi. Mặc dù bọn tôi có lễ phục, nhưng đều là của nhiều năm về trước, hiện tại đã không còn mặc vừa nữa. Bắt bọn tôi chạy ra bên ngoài mua, không bằng đem chuyện này ném cho Ấn Cửu Hàn, vừa có thể bớt một phần công sức cho tụi tôi, còn có thể khiến hắn không còn nghĩ miên man nữa.

Qua hồi sau, Ấn Cửu Hàn mới nói: “Được.”

Muốn có được một bộ lễ phục tốt đương nhiên phải may theo số đo của người mặc, cho nên Ấn Cửu Hàn bảo bọn tôi tối nay tới nhà hắn đo một chút, tôi đáp ứng. Tuy rằng tôi rất muốn hỏi ba mẹ hắn không có ở nhà à? Nhưng tôi biết những lời này không thể hỏi ra được.

Tối đó sau khi ăn cơm xong, tôi liền một mình tới nhà của Ấn Cửu Hàn. Đương nhiên tôi không thể đem theo Ngôn Thừa được, ai biết Ấn Cửu Hàn sẽ làm ra cái chuyện gì chứ, dù sao thân hình của hai tụi tôi đều tương tự nhau, ai tới đo cũng được cả.

Trong nhà hắn có chút quạnh quẽ, so với lần trước tôi tới, đồ vật trong nhà cũng thiếu đi rất nhiều, hẳn là bị ném vỡ hết rồi. Ba mẹ của Ấn Cửu Hàn quả nhiên là không có ở nhà, chỉ có mỗi mình phòng của hắn là bật đèn.

Lần này tôi có gõ cửa phòng, được sự cho phép mới tiến vào.

Hắn nhìn thấy chỉ có một mình tôi tới, cũng không hề có chút gì ngoài ý muốn.

“Không lẽ cậu thật sự coi tôi là cầm thú à? Ngay cả một chút tự chủ cũng không có sao?” Ấn Cửu Hàn đen mặt nói.

Tôi nhún vai nói: “Vẽ hổ thì dễ nhưng khó vẽ được xương hổ.” Nhìn thấy một màn kia, tôi còn có thể bảo trì được bình tĩnh đã là ghê gớm lắm rồi đó.

Tôi ở trong phòng hắn tuần tra một vòng, phát hiện không có gì biến hoá cả, những thứ đồ lặt vặt của Ngôn Thừa mà tôi đưa cho hắn cũng không biết là bị hắn giấu ở đâu rồi, vì thế tôi liền nói: “Được rồi, mau đo đi, đo nhanh nhanh tôi còn về nhà luyện đàn nữa.”

Ấn Cửu Hàn không biết từ đâu lấy ra một cái thước dây nói: “Vươn tay ra.”

Tôi nghe theo lời hắn, vươn cánh tay ra.

Ấn Cửu Hàn hình như nuốt một ngụm nước miếng, sau đó kéo thước dây ra dán sát vào người tôi, một cỗ cảm giác nóng bỏng đánh vào người tôi, tôi liền muốn lùi về phía sau một chút, nhưng vẫn là cố nhịn xuống, tôi nghĩ: sợ cái gì mà sợ, hắn cũng đâu có ăn thịt mi.

Cho nên lúc này Ấn Cửu Hàn đang dán sát vào người tôi, sát tới mức tôi cũng có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm trên người của hắn luôn ấy.

Đầu tiên hắn đem thước dây đo một bên, sau đó lại chuyển tới bên kia, kết quả vừa mới xoay đầu, không biết có phải là vô ý hay không, tôi cảm giác trán mình bị môi của hắn đụng trúng một cái.

Tôi không tự chủ mà ngả ra phía sau một chút, lại nhìn thấy hai mắt đem ngòm của hắn đang nhìn tôi, bên trong lộ ra thần sắc kì quái khó có thể nói nên lời, khiến trong lòng tôi có chút hơi sợ sệt.

“Được chưa, nhanh chút đi ba.” Tôi không khỏi thúc giục hắn.

Ấn Cửu Hàn thu hồi tầm mắt, ghi lại số đo cánh tay của tôi rồi nói: “Xoay người. Tiếp theo phải đo bả vai của cậu.”

Tôi không chút suy nghĩ gì mà xoay người lại, Ấn Cửu Hàn ở phía sau tôi cũng bắt đầu đo, thỉnh thoảng còn đụng chạm vào người tôi, ví dụ như lúc hắn đem thước dây để trên vai tôi, mấy ngón tay kia của hắn phải để trên người tôi để làm dấu, tôi phát hiện nhiệt độ của bàn tay hắn cực kì cao, cách một lớp quần áo tôi cũng có thể cảm nhận được nó.

Cổ của tôi còn cảm giác được hơi thở nóng bừng do hắn phả tới nữa, tựa như đầu của hắn rất gần với cổ của tôi vậy, không biết có phải là đang nhìn số đo trên thước dây hay không, nhưng sao lại lâu như thế chứ, lâu tới mức tôi cũng có chút mất kiên nhẫn.

“Này, cậu đang làm gì đó? Còn chưa đo xong nữa hả?” Tôi khó chịu quay đầu lại hỏi hắn, lại đột nhiên bị hắn đẩy một phát.

Phía trước của tôi chính là cái giường của hắn, bị hắn đẩy như vậy, cả người tôi liền không hề phòng bị mà ngã lên giường của hắn.

Tôi còn chưa có kịp chống tay đứng dậy, Ấn Cửu Hàn đã áp tới sau lưng tôi, cơ thể hắn đè lên cả tứ chi tôi, đem tôi giam cầm chặt chẽ dưới thân hắn, khiến tôi không thể nhúc nhích được.

Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn ở ngay hõm cổ mình, còn cảm giác được giữa hai bắp đùi có thứ gì đó cứng ngắc và nóng bỏng mà chọt chọt vào người tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.